Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 1: Bánh bao nhân đậu




Đã bước vào mùa đông giá rét.

Từ ngày hôm qua, điện thoại di động đã nhận được tin nhắn nhắc nhở sắp có không khí lạnh ập đến. Vừa mới sáng sớm, nhìn ra ngoài trời đã thấy hoa tuyết bay lả tả. Tuyết không lớn lắm, chỉ rải một lớp trắng mỏng manh trên nền đất. So với trận tuyết đầu mùa hai năm trước, tuyết như thế này đã có thể coi là dịu dàng hơn nhiều.

Mặc dù tuyết không lớn, nhưng cứ chậm rãi rơi cả một ngày, ngay cả trên tán thông cũng phủ thêm một tầng lụa trắng. Thấy đồng hồ đã chỉ đến gần bảy giờ, Đường Quỳ tiễn vị khách cuối cùng, khom lưng lau sàn nhà bên trong cửa hàng một lượt, sau đó mới chuẩn bị ra về.

Khóa cửa lại, một trận gió lạnh buốt lùa tới len lỏi vào trong cổ áo, Đường Quỳ quấn khăn quàng cổ kín mít, vừa mới đi được mấy bước thì chuông điện thoại vang lên.

Là Đường Cách gọi tới.

“Thật sự không cần anh tới đưa em đi sao?” Bên kia vọng đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, giọng của anh nghe không được rõ lắm: “Bên chỗ anh không bận lắm, bây giờ em còn ở trong cửa hàng à? Anh đến đón em.”

“Chỉ cách mấy cái ngã tư thôi, em tự gọi xe là được. Không phải anh bảo tối nay còn có cuộc họp sao? Đừng làm trễ việc.” Đường Quỳ cười cười từ chối anh: “Em cũng đâu phải là trẻ con, cần gì phải lo lắng như vậy?”

Đầu bên kia, Đường Cách hơi chần chừ một lúc, thế nhưng vẫn không lay chuyển được cô. Anh cũng hiểu rõ tính cách của Đường Quỳ, cho nên thôi không kiên trì nữa, chỉ dặn cô: “Tụ tập xong rồi thì nhớ gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em về.”

Đường Quỳ đáp lại một tiếng, loáng thoáng nghe thấy bên kia có người gọi “tổng giám đốc Đường”, cuộc trò chuyện kết thúc ở đây. Di động còn chưa kịp bỏ lại vào túi thì lại nhận được một cuộc gọi khác, lần này là Chu Phán Phán, giọng cũng lớn: “Ôi chao, Đường Quỳ, sao cậu còn chưa tới nữa? Cả đám bọn tớ chờ cậu đến dài cổ rồi!”

Bên chỗ Chu Phán Phán vô cùng ầm ĩ, tiếng động lớn nhỏ lẫn lộn, vừa nghe đã biết là tiếng chạm ly, thậm chí còn cảm giác được mùi rượu đổ tung tóe.

“Tớ không thể đóng cửa cửa hàng trước sao?” Đường Quỳ cười với cô nàng, thấy một chiếc taxi bật đèn xanh chạy qua, cô bước lên trước một bước, vẫy tay: “Cậu đừng vội, tớ đang đến rồi đây.”

“Cậu mau đến đây đi.” Chu Phán Phán oán giận, bỗng dưng hạ giọng: “Cậu không biết đâu, Khương Linh đã ở đây khoe khoang cả buổi rồi, cô ta mở mồm ra là như súng máy vậy, chậc chậc, nói không biết mệt, phiền chết đi được.”

Cô lại trấn an cô nàng ít câu rồi mới cúp điện thoại. Đường không xa, chỉ đi mấy phút đã tới, Đường Quỳ trả tiền xe cho tài xế, vào đến cửa mới nhớ ra là vừa rồi quên hỏi số phòng bao. Cô cũng không vội, mở nhóm chat trên Wechat ra, bắt đầu lật lại tin nhắn cũ.

Vừa mới mở tin nhắn ra, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nam rất quen, giọng nói điềm đạm, bình tĩnh. Đường Quỳ theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng một người đàn ông mặc áo khoác tây trang màu xám, bên cạnh là một chậu cây rất cao che khuất mất hơn nửa người, không nhìn rõ được khuôn mặt.

Người nào thế nhỉ? Cảm giác giọng nói rất quen, không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác áp bách.

Đúng lúc này thì thang máy “tinh” một tiếng, cửa mở ra. Đường Quỳ không kịp ngẫm nghĩ nữa, cất bước đi vào. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, rốt cuộc người kia cũng xoay người, đáng tiếc cô lại không thể nhìn rõ mặt người đó — bởi vì cửa thang máy đã hoàn toàn đóng lại rồi.

Buổi tụ họp diễn ra ở tầng 4, phòng 428, là phòng tận cùng trên dãy hành lang. Gõ gõ một cái rồi đẩy cửa ra đi vào, lập tức nhìn thấy một cái bàn tròn to đùng ở giữa phòng và một đám người đang ngồi vây quanh cái bàn đó. Nhiều năm không gặp, mặc dù diện mạo chưa thay đổi nhiều, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác xa năm đó. Nhìn những khuôn mặt đã mất đi vẻ ngây thơ, Đường Quỳ chỉ cảm thấy rất quen, thế nhưng nhất thời lại không thể gọi được thành tên.

Chu Phán Phán đứng lên, gọi cô đi vào: “Bên này! Nào, tới đây, Đường Quỳ, rốt cuộc cậu cũng tới rồi!”

Đường Quỳ đi tới, cởi chiếc áo khoác lông dày cộm ra, thuận tay treo lên giá treo mũ áo ở bên cạnh. Chu Phán Phán thân mật kéo tay cô ngồi xuống, cười nói: “Lớp chúng ta cuối cùng cũng tụ họp đông đủ được một lần!”

“Còn không phải sao?” Anh chàng để tóc húi cua ngồi đối diện đứng lên, cười giơ ly rượu, cảm khái: “Sáu năm, tròn sáu năm rồi, từ sau khi kỳ thi đại học kết thúc, ai cũng lo cắm mặt phấn đấu vì tương lai, chẳng bao giờ có mặt được đông đủ mọi người. Rốt cuộc hôm nay cũng có một buổi họp lớp trọn vẹn rồi. Nào nào nào, chúng ta cụng ly một cái nào!”

Đường Quỳ còn nhớ rõ người này, cậu ta từng là lớp trưởng, vốn tên là Ngô Mai, nhưng lại được đặt cho cái biệt danh là “em gái Ngô”, là một người rất hiền lành. Cậu ta vừa nói xong, mọi người lập tức buông đũa xuống, giơ ly rượu lên: “Cụng!”

* Chữ ‘Mai’ (枚 – [méi]) phát âm gần giống với ’em gái’ (妹妹 – [mèi·mei])

Đường Quỳ cũng giơ ly của mình lên, chỉ là bên trong không phải rượu mà là nước chanh, Chu Phán Phán vừa mới rót cho cô, ly này còn chưa uống xong, Khương Linh ở bên cạnh đã ầm ĩ: “Đường Quỳ à, cậu cũng hơi thiếu nhiệt tình rồi. Mọi người đều uống rượu cả, thế mà cậu lại dùng nước trái cây cho qua chuyện sao? Nào nào, phạt phạt, đổi rượu đi. Cho dù không uống được rượu trắng thì cũng phải nhấp chút bia chứ?”

Vừa nói xong, Khương Linh liền cầm chai bia lên, rót vào một cái ly sứ màu trắng, đưa tới: “Cậu nên tự phạt một ly đi chứ…”

Đường Quỳ nhận lấy cái ly, thuận tay đặt xuống bàn, cười giải thích: “Tớ không thể uống rượu.”

“Cái gì chứ!” Khương Linh dường như đang cố tình chống đối cô: “Không phải chỉ là một chén rượu sao? Uống vào thì có thể bị gì chứ? Hôm nay cậu cũng không lái xe tới đúng không? Chúng ta đều là bạn học cũ, chẳng lẽ cậu không thể cho bọn tớ một chút mặt mũi sao?”

“Hiện giờ Đường Quỳ thật sự không thể đụng vào rượu.” Chu Phán Phán nói: “Sức khỏe cậu ấy không tốt.”

“Linh Linh à, cậu cũng đừng ép nữa!” Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng truyền đến, một khuôn mặt hiền hòa chiếu vào trong mắt Đường Quỳ. Trong nháy mắt, trong đầu Đường Quỳ lập tức hiện ra cái tên của cô ta, Vương Đại Vân, theo như cô nhớ thì hai người hình như từng ngồi bàn trước bàn sau.

“Nói không chừng Đường Quỳ bị dị ứng với cồn thì sao?” Vương Đại Vân nhẹ nhàng lên tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hơi nhíu nhíu mày: “Không đúng, tớ nhớ rõ sau khi thi xong đại học, chúng ta có mở tiệc liên hoan, khi đó Đường Quỳ vẫn còn uống được mà. Bây giờ làm sao thế? Dạ dày không tốt sao?”

Cô ta hỏi có vẻ rất thân thiết, Đường Quỳ chỉ lắc đầu, giải thích: “Hai năm trước gặp phải tai nạn xe, sau đó không thể đụng đến rượu nữa.”

“Cái chuyện uống rượu này chẳng qua cũng chỉ là để mọi người cùng vui vẻ thôi. Nếu Đường Quỳ không thể uống rượu thì cứ uống nước trái cây cũng được, nào nào nào, cụng ly lại lần nữa nào!” Ngô Mai lại lên tiếng, mọi người đồng loạt đứng lên, ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng giòn giã.

Rượu quá ba tuần, không khí lại dần trở nên hòa hợp. Mọi người đều đã nhiều năm không gặp, bây giờ ngồi lại cùng nhau, ngoài hoài niệm những năm tháng thanh xuân khi đó thì cũng chỉ biết cảm thán cho tình cảnh hiện giờ.

Lúc còn đi học, quan hệ giữa Đường Quỳ và Khương Linh không được tốt lắm, bây giờ gặp lại, người kia hình như vẫn không ưa cô. Đường Quỳ cũng chẳng để ý, nói chuyện với Chu Phán Phán mấy câu. Chỉ là tiếng Khương Linh nói chuyện với Vương Đại Vân quá lớn, chẳng bao lâu đã truyền tới chỗ cô.

“Tớ nói cậu chứ Đại Vân, cậu chắc chắn là người lấy được người chồng tốt nhất trong lớp chúng ta!” Khương Linh cười nói: “Các cậu đoán xem, Đại Vân gả cho ai nào?”

“Chuyện này sao có thể đoán được chứ, cậu cũng đừng có thừa nước đục thả câu.” Một cô gái mặc đồ công sở đẩy gọng kính lên, hỏi: “Nghe cậu nói vậy, chẳng lẽ là người mà bọn tớ có biết? Chắc không phải là người trong lớp chứ?”

Nói xong, cô ấy lại còn cố ý nhìn sang đám con trai bên kia.

“Sao có thể chứ!” Khương Linh khoa trương hất cằm lên, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà nhìn Đường Quỳ một cái, thấy cô đang yên lặng ăn trái cây, Khương Linh lại cất cao giọng: “Các cậu có còn nhớ đại diện môn tiếng Anh của lớp bốn ở bên cạnh lớp chúng ta không?”

Đường Quỳ vẫn không hề có phản ứng, chỉ chậm rãi bóc vỏ một củ lạc luộc.

“Bạch Nam?” Cô gái kia kinh ngạc, nhìn về phía Vương Đại Vân với vẻ khó tin: “Cậu gả cho Bạch Nam sao?”

Từ lúc còn đi học, trong lớp đã có không ít cô gái thầm mến Bạch Nam. Cũng không khó hiểu, khi đó Bạch Nam là một anh chàng mặt mày khôi ngô tuấn tú, cực kỳ giống với một ngôi sao nam đang nổi lúc bấy giờ. Cậu ta hào hoa thanh nhã, khoác bộ đồng phục lên người cũng tỏa ra khí chất khác hẳn với những bạn học khác. Học giỏi thì không nói, cậu ta còn chơi bóng rổ rất cừ, cũng coi như là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

“Bây giờ không thể gọi cậu ấy là Bạch Nam, ra ngoài còn phải gọi cậu ấy một tiếng quản lý Bạch đấy!” Khương Linh cười nói, cứ như thể người gả cho Bạch Nam chính là cô ta vậy: “Cho nên mới nói, Đại Vân chính là người tốt số nhất lớp ta!”

Chu Phán Phán trợn trừng mắt, nói thầm: “Nói lắm như vậy, tớ còn tưởng là cậu ấy gả làm vương phi của vương quốc nào đó chứ, chỉ là một tên Bạch Nam mà cũng lôi ra nói.”

Khương Linh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên phía Đường Quỳ, nghe vậy thì há mồm ra còn muốn nói tiếp, Đường Quỳ kéo tay Chu Phán Phán: “Cùng tớ đi vào toilet một chút.”

Chu Phán Phán lắc đầu: “Cậu đi đi, tớ mà đi thì người này chả còn nể nang gì nữa, không biết sẽ nói xấu cậu ra cái dạng gì đâu.”

Vừa rồi uống liên tục mấy ly nước trái cây, bây giờ thật sự không thoải mái lắm. Đường Quỳ cầm di động đi vào nhà vệ sinh. Tay nghề của đầu bếp nhà hàng này rất được, bày biện trang trí cũng rất đẹp, chỉ có một điểm bất tiện là nhà vệ sinh nam nữ cùng dùng chung một dãy bồn rửa tay và gương soi, khiến không ít cô gái muốn trang điểm cảm thấy không được tự nhiên.

Vừa mới rửa tay xong, còn chưa kịp hong khô, chuông điện thoại lại vang lên. Đường Quỳ lấy điện thoại ra nghe, ngón tay vô ý chạm vào nút mở loa ngoài, giọng của mẹ cô lập tức truyền đến: “Quỳ Quỳ à, chiều mai phải đi xem mắt, con đừng có quên đấy!”

May mà xung quanh không có ai, mắt chỉ thoáng nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu xám đang đi ra khỏi nhà vệ sinh nam. Đường Quỳ hốt hoảng, vội vàng chỉnh lại điện thoại về chế độ bình thường, đưa lưng về phía người kia, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sao mẹ lại sắp xếp cho con đi xem mắt nữa.”

“Cái gì mà ‘lại’ hả?” Mẹ Đường không được vui cho lắm: “Tổng cộng chỉ mới tìm cho con hai người, con đi ăn cơm với người ta, ngay cả phương thức liên lạc cũng không lưu lại. Được rồi, mấy người đó cũng là do dì Liễu giới thiệu, coi như là nhìn nhầm người đi. Ôi, mẹ nói con chứ, Quỳ Quỳ, lần này không giống mấy lần trước. Người này rất tốt, mặc dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng mà mẹ thấy rất được…”

Thấy mẹ không có ý định ngừng lại, Quỳ Quỳ vội vàng trả lời: “Được rồi được rồi, mẹ à, lần này con đi đã được chưa? Bên chỗ con đang họp lớp, lát nữa con sẽ về. Chờ con về rồi nói sau, được chưa ạ?”

Nghe được cô nói xong câu này thì mẹ Đường mới hài lòng cúp điện thoại.

Đặt điện thoại vào túi, cô lén lút liếc trong gương một cái, không còn thấy bóng dáng áo tây trang kia đâu nữa. Đường Quỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi, soi gương rồi vén mấy sợi tóc bị rối ra sau tai, sửa sang lại quần áo rồi mới đi ra ngoài.