Tiểu Viên thật ra không có xem phim, cô đã chọn phỏng vấn của một nhà làm phim khá nổi danh, lần lượt xem liên tiếp một chút.
Trời âm u, tưởng mưa nhỏ tí tách tí tách cả ngày, tới lúc 5 giờ hơn, trời liền hoàn toàn tối sầm xuống.
Có thể là mất ngủ đã lâu, cô cảm thấy mỏi mệt, lại không buồn ngủ lắm.
Phòng ốc thật sự quá lớn, Tiểu Viên chợt có ý nghĩ, nếu trong phòng này có một đôi vợ chồng "ở chung nhưng không còn chung đường" tình cảm đã rạn nứt, thì bọn họ có thể tách ra ở riêng mấy ngày cũng không cần đụng mặt nhau.
Chẳng qua đối với người yêu thương, dù cho ở trong căn phòng lớn đi nữa, thì cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Cô bật cười, nếu đổi là trước kia thì cô hoàn toàn sẽ không có mấy ý nghĩ này. Cô càng nghĩ đến quan sát con người, quan sát chi tiết nhiều hơn, cùng với làm thế nào mới có thể diễn tốt quan hệ nhân vật và diễn giải câu chuyện, mà chưa từng nghĩ tới câu chuyện tình yêu.
Trong lòng có yêu thích, cái này khiến cô nhiều cảm xúc hơn.
Cô đứng dậy, đi một vòng trong phòng.
Cuối cùng đi tới ngoài cửa phòng của Vĩ Trang, im ắng, hẳn là đã nghỉ ngơi rồi.
Cô cũng có nghĩ tới hỏi có phải cô ấy quay về vì cô hay không, lúc ấy không hỏi ra cái suy nghĩ này, qua rồi thì không còn cơ hội nữa. Giờ phút này đứng ở đây, liền càng thêm cảm thấy không cần phải hỏi.
Bởi vì cô ấy đã quay về rồi.
-
Bữa tối là do đầu bếp trưởng chuẩn bị.
Tiểu Viên ăn một món ăn được nêm nếm khá tinh tế.
Sò điệp xào nấm truffle đen.
Măng tây xanh cùng sò điệp trắng nõn ngấm nấm truffle đen, món phụ là củ cải baby nhỏ mà xinh xắn đáng yêu, còn có thịt nguội Tây Ban Nha cuộn một khối dưa Hami nhỏ hình trái tim.
Nguyên liệu phối hợp đều là dùng canh gà ninh nhừ, một tí ti muối ăn, tất cả đều là mùi thơm và tươi ngon của nguyên vật liệu.
Ăn rất ngon, cũng rất đẹp.
Món chính là bò bít-tết.
Đồ ngọt tráng miệng là pudding caramel.
Một mình cô ăn đủ ba món ăn, ăn đến mặt mày rạng ngời.
Vĩ Trang ngồi đối diện cô chỉ ăn một món, nói đúng ra là một món canh —— hải sâm hầm rong biển bách hợp.
Nhìn qua rất có dinh dưỡng, nhưng cũng quá thanh đạm rồi đi?
Tiểu Viên chớp chớp mắt, rất muốn hỏi một câu cô ăn như vậy no được sao?
Nhưng cô thấy Vĩ Trang chậm rì rì uống canh, bèn nuốt câu nói này xuống bụng.
Người "lớn tuổi" thật sự rất dưỡng sinh. Cô khẽ nhấp môi cười.
Thật quái lạ, khi cô cùng anh trai, Thái Quyển dùng bữa thì thích ríu ra ríu rít, cảm thấy như vậy mới có không khí. Nhưng ăn cùng Vĩ Trang thì cảm thấy yên tĩnh im ắng cũng hoàn toàn không có gì không tốt.
Sau khi ăn xong Vĩ Trang nói: "Tôi phải xử lý chuyện công việc một chút."
Tiểu Viên gật đầu: "Vâng."
Cô ấy rời đi, đến tầng 33, Tiểu Viên chớp mắt nhìn cửa.
—— Í, thật sự rất giống vợ chồng tình cảm rạn nứt ở cùng nhau nhưng không còn chung đường nha.
Ý nghĩ này hiện lên, cô liền cảm thấy ngượng ngùng, cùng giường chỗ nào, vợ chồng đâu ra? Kế đó cô liền tự hỏi giữa hai người cùng giới tính có thể tính là vợ chồng hay không, hay là cần phải xưng hô với nhau như thế nào, kiểu tình huống này bản thân cô coi như là cong rồi sao? Hay vẫn nói là tính như thích phải một người mà trùng hợp đối phương là nữ thôi?
Sau đó cô làm ổ ở sofa, lên mạng tìm tòi một vài nội dung, nhận ra rằng lục một vòng lớn rồi, thấy được rất nhiều, nhưng bản thân cũng vẫn lạc trong mơ hồ.
Sự chú ý của cô trong mấy tiếng đồng hồ đều tập trung ở đây, từ sofa lại đến phòng, từ dưới đất lại đến trên giường, từ cơm nước xong, lại đến tắm rửa xong, từ tìm kiếm thông tin, lại đến làm trắc nghiệm......
Thời gian liền trôi qua thật nhanh, sự chú ý của cô tập trung cao độ về đây, một vài cảm xúc không tốt không còn thức tỉnh nữa.
Cuối cùng cô không có uống thuốc ngủ mà thấy buồn ngủ, cuộn vùi trên giường ngủ lúc nào không hay, đèn cũng không tắt.
Cô ngủ rồi, lại ngủ không được sâu. Thật ra khi bị ác mộng ám lấy đã nhận ra, giống như một kẻ địch mà bạn đã chiến đấu trong thời gian rất dài, đối phương có bao nhiêu khả năng bao nhiêu năng lực, chiêu thức tấn công, thật sự bạn đều rõ như lòng bàn tay, lại trốn không thoát.
Bởi vì mỗi lần đều là thua trận, đều là sợ hãi, càng muốn tỉnh lại càng là tỉnh không được, đấu tranh giãy giụa, thế nào cũng phải nắm chặt hơi sức hét lớn một tiếng, dọa nó chạy, mới có thể giải thoát bản thân.
"Tiểu Viên ——"
Có tiếng nói quen thuộc gọi cô.
Tiểu Viên run rẩy toát mồ hôi lạnh ròng ròng, nghe thấy tiếng Vĩ Trang, nhìn khuôn mặt cô ấy khi ngồi xuống, cô mới khẽ chớp mắt, cuối cùng cũng nhớ ra bản thân đang ở nhà Vĩ Trang.
Tóc mai Tiểu Viên hơi ướt, hàng mi dài đẫm nước mắt, tựa như hao tâm tốn sức tiêu hóa lời cô ấy, ngẩn ngơ nhìn cô ấy.
"Uống chút nước." Vĩ Trang đưa cái ly tới bên môi cô, cô uống vào một hớp lớn, hơi hoàn hồn một chút. Cô nhìn người phụ nữ trước mắt, chợt nghiêng tới gần, nhào vào lòng cô ấy.
Vĩ Trang giật mình ngẩn ra, buông cái ly xuống, tay thoáng lơ lửng giữa không trung, rồi mới giữ vai cô: "Gặp ác mộng?"
Khi cô ấy trở về, cửa phòng Tiểu Viên còn mở, đèn cũng sáng lên, im ắng, Vĩ Trang bèn không đi vào. Chờ khi cô ấy tắm rửa xong, sấy khô tóc, ra phòng ngủ chính liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Viên.
"Tôi, tôi đã mơ thấy......" Tiểu Viên dán vào cô ấy, nói lẩm bẩm: "Nhiếp hồn quái (Quái vật hút lấy linh hồn) (*)."
(*) Nguyên gốc cụm này là 摄魂怪, từ nguyên gốc tiếng Anh là Dementor, là Giám ngục - theo bản dịch Harry Potter tiếng Việt của NXB Trẻ của dịch giả Lý Lan.
Trong loạt truyện Harry Potter, cô không sợ Voldemort, chỉ sợ Phệ hồn quái (quái vật cắn xé linh hồn). (*)
(*) Không biết chỗ này tác giả có gõ sai hay không, hay mình chưa hiểu dụng ý của tác giả, ở trên kêu ra miệng là Nhiếp hồn quái, ở dưới trong suy nghĩ thì kêu Phệ hồn quái @[email protected] (đã check trực tiếp raw trên Tấn Giang).
Tác giả J.K Rowling đã từng nói nguyên mẫu của Phệ hồn quái là bệnh trầm cảm.
Quái vật hút đi niềm vui và dũng khí của người ta, như ác mộng đuổi theo gắt gao xua không đi, chính là Phệ hồn quái.
Tiểu Viên càng rúc trong lòng người phụ nữ kia, ôm lấy cô ấy chặt chẽ, hô hấp như thủy triều vỗ từng đợt, thổi đến cổ áo hơi hở ra của Vĩ Trang.
Vĩ Trang hơi nhăn mày, cảm thấy một mảng da thịt kia hơi ngứa lên.
"Cô ở đây được không, như vậy...... Nhiếp hồn quái liền sẽ không tới nữa." Tiểu Viên cất tiếng rầu rĩ, lúng túng lóng ngóng, trộn lẫn buồn ngủ: "Frances."
"...... Được."
Hai người đều mặc đồ ngủ, đường cong mềm mại uốn lượn ngăn cách bởi một lớp vải vóc hơi mỏng, trong lòng Tiểu Viên dâng lên một loại suy nghĩ buông thả le lói, nhịp tim đập hơi trở nên nhanh, nhưng mà cảm giác an toàn càng nhiều hơn.
"Frances, cô biết niệm thần chú bảo hộ chứ?"
Không ngẩng đầu, cho nên cô không nhìn thấy khi Vĩ Trang nghe được lời này, nét mặt hơi ngây ra một chút.
Tiểu Viên khẽ cười không một tiếng động, bản thân cô cũng cảm thấy cái ý nghĩ này thật buồn cười. Loạt truyện 《 Harry Potter 》 có thể xem như truyện thiếu nhi, nói không chừng sếp tổng lớn hoàn toàn chưa từng xem.
Cô mạnh dạn ôm chặt eo người phụ nữ kia, mượn cơ hội làm nũng, kéo gần khoảng cách giữa các cô, cũng không nhìn nét mặt của Vĩ Trang. Dù sao cô ấy không có đẩy ra, thì chính là không từ chối sự gần gũi của cô.
Eo của Vĩ Trang vô cùng nhỏ, rắn chắc, bên dưới quần áo là một mảng xúc cảm nhẵn mịn.
Tim của cô lập tức đập nhanh hơn, cũng cảm giác được nhiệt độ của thân thể người phụ nữ kia, cùng với hô hấp dường như hơi hơi ngưng trệ của cô ấy.
Thời gian vô thức chảy xuôi qua, hai người đều lẳng lặng, trái tim đập tăng tốc cũng từ từ chậm lại, trở nên có tiết tấu.
Đây là một loại trải nghiệm vi diệu, Tiểu Viên chưa từng ngủ trong lòng ngực người khác bao giờ.
Cô thiếu ngủ đã quá lâu, giấc ngủ vài tiếng đồng hồ tối hôm qua căn bản không đủ. Lúc này cảm thấy cơn buồn ngủ như thủy triều cuộn quét đến, càng có một loại cảm giác an tâm rằng dù sao cô cũng muốn vật vờ ở chỗ này mấy ngày, chẳng gì vội.
Sự căng thẳng của cô đều để cơn buồn ngủ cắp mang đi, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng không làm tiếp hành động nào. Phảng phất như không đến mười giây, cô lại rúc trong lòng ngực Vĩ Trang ngủ thiếp đi lần nữa.
Động tác của Vĩ Trang giằng co nửa ngày, cảm giác tê mỏi truyền đến, hô hấp ẩm ướt mịt mù hơi nóng truyền tới từ chỗ cổ, cũng khiến cô ấy cảm thấy khó chịu một chút.
Chờ cô say giấc, cô ấy hơi điều chỉnh tư thế, Tiểu Viên trượt xuống, cánh tay cô ấy ôm lấy cô, gương mặt kia được áp lên ngực cô ấy.
Tuy đã dưỡng mấy ngày, làn da đã hồng hào không ít, nhưng vẫn gầy, bả vai nối liền phần lưng càng mảnh khảnh, chỗ không nên gầy đều chẳng gầy chút nào.
Dưới cằm tới cổ như ngó sen, ánh đèn chảy xuôi xuống tới cổ áo, chỗ vài sợi tóc đen lượn lờ giữa nơi căng mẩy —— là sắc đẹp cô ấy từng thấy, liền nhớ đến rất dễ dàng.
Ánh mắt Vĩ Trang thoáng ngưng lại, kiềm giữ một chút xung động cô ấy chưa từng dự liệu được, chậm rãi đem cô đặt nơi gối đầu.
Gò má hơi trắng mịn Tiểu Viên kề vào gối đầu, vô thức cọ cọ, khẽ mím môi.
Vĩ Trang lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, lòng bàn tay áp vào mặt cô, trong mắt dường như có ánh sáng dịu nhẹ xẹt qua, đôi môi mỏng hơi hé mở: "Expecto Patronum."
Thần chú bảo hộ.
(*) Expecto Patronum (theo bản dịch tiếng Việt của dịch giả Lý Lan là "Hú hồn thần hộ mệnh") là thần chú được đề cập trong loạt truyện Harry Potter của tác giả J.K Rowling. Đây là thần chú hình thành từ những cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc (cảm xúc tích cực) của cá nhân sử dụng thần chú này. Thần chú này dùng để triệu hồi thần hộ mệnh, là công cụ để truyền tin, hay dùng để tạo ra cảm giác ấm áp, an toàn nhằm bảo vệ, đánh đuổi Giám ngục (cảm xúc tiêu cực).