Tiểu Viên bị ác mộng làm cho tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi ngồi ngẩn ngơ trên giường.
Điền Điền tắm rửa xong ra tới liền nhìn thấy biểu cảm ngây ngốc của cô: "Chị Viên?"
"À," Tiểu Viên từ từ chớp mắt nhẹ.
Điền Điền lại đo thân nhiệt cho cô, cuối cùng cũng yên tâm: "Rốt cuộc hạ sốt rồi, chị còn chỗ nào không thoải mái không?"
Tiểu Viên khẽ lắc đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, xuống giường đi phòng vệ sinh. Đến lúc cô ra tới, khuôn mặt nhỏ còn đọng giọt nước, nhưng nhìn qua đã có chút tinh thần.
Điền Điền cảm thấy cô vẫn chưa ổn lắm hoàn toàn, lại không nói được. Khi cô bé đang muốn nói gì đó, thì Tiểu Viên đã bật cười: "Năm mới vui vẻ, Điền Điền. Anh Thái Quyển phát bao lì xì cho em chưa?"
"Phát rồi ạ, còn tặng quà nữa." Điền Điền ngượng ngùng nói: "Em cũng gửi một bao lì xì nhỏ cho chị Viên rồi đấy ạ."
"A, ha ha được." Tiểu Viên lấy di động qua, nhấn mở WeChat, nhận cái bao lì xì "Năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi" (*) kia, cũng chuyển cho Điền Điền bao lì xì 888.
(*) Đại cát đại lợi: câu chúc mang ý nghĩa mong mọi thứ đều tốt đẹp, may mắn, thuận lợi.
(*) 888: Cái này thật ra có nhiều cách lý giải. Thứ nhất, 8 là con số chẵn, số may mắn; Thứ hai, có chỗ giải thích 888 đọc gần giống fafafa (发) nghĩa là phát tài, kiếm được nhiều tiền, may mắn thuận lợi,... Ngoài ra còn nhiều cách lý giải khác, tùy vào trường hợp và quan hệ của người cho - người nhận.
"Phải nhận nha, lấy hên." Tiểu Viên biết gửi nhiều quá Điền Điền không dám nhận, con số này hẳn là còn ở trong phạm vi tiếp nhận của cô bé.
Điền Điền nói cảm ơn, bảo cô uống nhiều nước hơn chút, sau đó nói phải gọi điện thoại cho nhà, liền đi ra ngoài.
Tiểu Viên trượt mở di động, thoáng dừng ở khung trò chuyện với Vĩ Trang, rồi mới nhìn thấy hai cuộc gọi điện thoại thường đã nhỡ từ Hướng Chi Thạch gọi đến cô, cô liền bấm gọi lại.
"Anh ~"
"Bớt cảm chút nào chưa?"
"Khá hơn nhiều, không sao rồi."
Hai anh em nói lời chúc mừng năm mới lẫn nhau.
Hướng Chi Thạch đang ở bên cạnh mẹ của họ ở thành phố Bằng bên kia.
Tiểu Viên chần chừ một chốc, Hướng Chi Thạch đã cười trước: "Anh biết rồi, anh sẽ nói với mẹ, nói em chúc mẹ năm mới vui vẻ."
Tiểu Viên khẽ cắn môi, nói: "Anh ơi, hiện tại em cũng có thể kiếm tiền rồi, anh mua thêm chút đồ cho mẹ đi, ăn, hoặc là mặc......"
Hướng Chi Thạch nở nụ cười, thật vui vẻ yên tâm: "Anh rõ cả mà."
Tiểu Viên hơi mím môi, vừa định nói gì, thì nghe được có giọng nữ nói ở đầu bên kia của anh ấy: "Đang nói chuyện điện thoại với em gái anh à?"
Cô thoáng ngẩn ra, giọng nói này rất có khuynh hướng cảm xúc, ẩn chứa vui vẻ, nghe giống như có quan hệ gần gũi với anh trai.
Cô nghe được anh ừ một tiếng, nói một câu gì đó, rồi cô liền không nghe thấy cái giọng nữ kia nữa.
Tiểu Viên cảm giác cả người đều cảnh giác, giật mình nói: "Anh ơi, anh yêu rồi ư?"
Hướng Chi Thạch khụ hai tiếng, không trả lời trực tiếp, lấy lệ vài câu qua loa rồi cứ thế mà cúp điện thoại trước.
Tiểu Viên ngớ ra, nhìn chằm chằm di động, miệng khép lại.
Đã rất nhiều năm cũng không có phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh hai...... Ôi chao, cô rất muốn lao ra đi tám chuyện với Thái Quyển, thoáng nghĩ rồi lại bỏ đi ý niệm này, vẫn là đừng đi kích thích Thái Quyển.
Cô tiếp tục lướt WeChat, xem lời chúc mừng năm mới bạn bè gửi đến cô trên WeChat.
Trâu Nhất Nhụy: "Năm mới vui vẻ, khi nào về thành phố Thân thì tụ tập cùng tôi đi, đừng nổi tiếng liền quên tôi nghen ( chớp mắt)"
Còn kèm theo bao lì xì năm mới.
Tiểu Viên cười, cũng đáp lại bao lì xì 888 tương tự.
Hà Thần Ảnh: "Năm mới vui vẻ!"
Tiểu Viên bay qua đánh chữ thật nhanh: "Chị Thần Ảnh năm mới vui vẻ ~"
Bạn tốt cô thêm không nhiều lắm, lướt xuống một chút, liền thấy được Lục Tĩnh Niên.
Đã lâu thật lâu cũng chưa nghe được cô ấy có bất kì tin tức gì, đã có thể xem như cô ấy mai danh ẩn tích rồi.
Tiểu Viên vẫn cảm thấy không đành lòng, liền gửi đi một câu: "Năm mới vui vẻ, chúc tốt lành."
Quay trở về, cô lại về tới cái ghim đầu, về tới khung trò chuyện với "Frances".
Bỗng dưng cô trở nên hồi hộp, hơi cắn ngón cái, rốt cuộc đánh "Năm mới vui vẻ" rồi gửi đi.
Giây tiếp theo, không biết vì sao, cô lập tức liền nhảy khỏi WeChat, thở ra một hơi.
Bò xuống giường, đi phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, rửa cái mặt xong, nhanh chóng gấp rút tắm một cái, về tới phòng thì Điền Điền đã gọi điện thoại xong.
Điền Điền nói chuyện phiếm với cô, Tiểu Viên lơ đễnh đáp lại cô bé, khóe mắt chốc chốc lại quét về phía di động cô đặt trên giường, đặc biệt là khi nó rung lên. Đến Điền Điền cũng phát hiện được, đoán chắc là cô cần thời gian ở một mình, bèn quấn áo khoác đi ra ngoài tìm người khác tán dóc.
Lúc này Tiểu Viên mới ngồi lên giường, cầm di động lên, cái khung trò chuyện ghim đầu kia vẫn là câu "Năm mới vui vẻ" của cô gửi đi kia, không có người đáp lại cô, cô vô thức khẽ bĩu môi.
Trái lại, Hà Thần Ảnh đã đáp lại cô: "Nẻ da tốt lên chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi." Tiểu Viên khẽ cong môi: "Cảm ơn thuốc mỡ của chị Thần Ảnh."
"Cũng cảm ơn em đã ký tên cho Nhiên Nhiên, vất vả cho em rồi."
Tiểu Viên gãi gãi đầu, bạn nhỏ Hoắc Đắc đã cho cô ký trọn một quyển sổ tay.
"Vẫn, vẫn được mà." Tiểu Viên cười gượng hai tiếng.
"Cảm ơn em nể mặt mũi mẹ già của nhóc, không so đo với nhóc." Hà Thần Ảnh đáp lời.
Tiểu Viên khẽ cười khúc khích: "Chị nói như bản thân mình già vậy."
Hà Thần Ảnh: "Tôi nhớ là có người nói tôi lớn tuổi quá không diễn được "Mạnh Tiểu Chu", là ai đấy, là ai hử?"
Tiểu Viên cười thành tiếng, người phụ nữ này cũng thù dai quá nhỉ? Thần tượng đáng yêu quá đi! Trước đây cô cũng không biết!
Cô mới đang đánh chữ: "Đằng ấy cũng......"
Lúc này WeChat bỗng nhiên thoáng rung một chút.
Trong lòng Tiểu Viên chợt khẽ nhảy dựng, lập tức liền nhảy ra xem. Cô trợn tròn đôi mắt, nhìn thấy Vĩ Trang trả lời ——
Năm mới vui vẻ.
Bốn chữ này, cũng không biết đêm nay cô đã đánh bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này, cô xem xét kỹ lưỡng mấy chữ này, cảm thấy chúng nó tràn ngập một cảm giác xa lạ.
Cảm giác xa lạ, lại thật kỳ diệu.
Cô phải đáp lại thế nào đây?
Phải dừng ở đây, hay là tiếp tục?
Nếu tiếp tục, thì phải tìm đề tài gì đây.
Đây không phải lần đầu tiên cô trò chuyện với Vĩ Trang trên WeChat. Năm ngoái, lần đó gặp mặt với Vĩ Trang, cô ấy nói với cô rằng sắp bay qua Mỹ, Tiểu Viên nhẩm tính thời gian, rồi gửi một tin cho cô ấy:
"Cô tới rồi chứ?"
Cách khoảng một giờ sau, Vĩ Trang đáp: "Đã đến."
Sau đó, liền không có sau đó nữa.
Nếu đợi Vĩ Trang muốn mở đầu chủ đề, vậy gần như là không có khả năng.
Nhưng Tiểu Viên trong một lúc cũng không thể nghĩ ra phải nói cái gì với cô ấy. Cô ngẫm nghĩ rồi nhảy ra khỏi khung trò chuyện với Vĩ Trang trước, tâm trạng không yên, ngón tay vô thức nhấn tới nhấn lui.
Cô nhớ ra mình còn chưa trả lời Hà Thần Ảnh, liền đem câu nói kia gửi đi.
Cô gửi qua rồi, mới thấy rõ mình đã gửi sai người.
Vĩ Trang: Năm mới vui vẻ.
Chính mình: Đằng ấy cũng đáng yêu quá đi!
!!!
Tiểu Viên thiếu chút nữa thì bắn lên từ trên giường, trong phút chốc khuôn mặt lập tức liền nghẹn đỏ.
Cô nhìn chằm chằm khung thoại trân trối, chờ xem bên kia gửi lại câu gì, lại thật lâu vẫn không có động tĩnh, cô bèn quay về giao diện chính.
Câu nói này vốn dĩ muốn gửi Hà Thần Ảnh, gửi cho thần tượng của cô, chỉ là một câu nghe thấy rất đáng yêu mà thôi, nhiều nhất là xem như trêu chọc.
Nhưng lời này gửi Vĩ Trang rồi, đây quả thực chính là nỗi xấu hổ cỡ quả bom ấy ~
Tiểu Viên che lại khuôn mặt nóng hổi, cô cũng không biết bây giờ phải làm sao đây?
Xấu hổ quá! Nhưng thoáng nghĩ đến khi Vĩ Trang nhìn thấy dòng WeChat này thì có vẻ mặt gì, cô liền cảm thấy hơi muốn cười, thấp thoáng còn chút chờ mong......
-
"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc đợi được chị hai đón Tết Âm Lịch cùng chúng ta rồi." Lương Duyệt Sinh bưng ly rượu, dựa vào trên lưng ghế sofa: "Aaron, anh nói có phải hay không?"
Ngồi ở một đầu khác, Vĩ Đình mặt mày xinh trai, dáng vẻ không giống Vĩ Trang lắm, khí chất thì cũng có một phần tương tự, nhưng khi cười lên khóe mắt cong cong, đặc biệt dễ thân: "Phải, quá hiếm có rồi."
"Chị còn nhét bao lì xì tiền mừng tuổi cho đám nhỏ nữa." Bởi vì nguyên do nghề nghiệp là bác sĩ, giọng nói của Vĩ Đình ấm áp mềm mỏng, tốc độ cũng vừa phải, nghe vô cùng xuôi tai.
Anh ấy cùng vợ đều là bác sĩ, sinh được hai đứa con, đều là con trai. Đứa lớn mười một tuổi, đứa nhỏ mới năm tuổi, Lương Duyệt Sinh cũng có một con gái sáu tuổi.
"Phải, nhưng tôi đoán chắc chắn là Alex chuẩn bị. Trên bao lì xì đều là nhân vật phim hoạt hình mà bọn nhỏ thích, tôi nghĩ chị hai hẳn là không hiểu mấy cái này đâu." Anh ta cười nói.
Vĩ Đình cũng cười gật đầu.
Mặc cho hai người bọn họ trêu chọc thế nào, Vĩ Trang vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, bộ dáng sao cũng được.
Ba người bọn họ ở trong phòng, ở phòng bếp cùng phòng khách lớn ngoài cửa có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui đùa nghịch. Vợ của Vĩ Đình và Lương Duyệt Sinh đang ăn nhẹ sau bữa ăn, tán gẫu ở quầy trong phòng bếp.
Vô cùng náo nhiệt, rất có không khí tụ hội ngày lễ Tết.
"Nhưng mà, chị à, 600 đô cũng quá nhiều đi," Vĩ Đình nói: "Không thể cho con nít quá nhiều."
"Đúng vậy, tụi này cũng không thể tịch thu bao lì xì của tụi nhỏ," Lương Duyệt Sinh cười: "Bọn nhỏ con nít nhưng đã ranh, sẽ nói đây là tiền mừng tuổi Aunt Frances (dì Frances) cho bọn nó, tụi này không có quyền tịch thu."
"Vậy cho bọn nhỏ nhận lấy đi." Vĩ Trang nói, tiếng nhàn nhạt.
"Chị à, chị đừng lo lắng cho Gia Bảo. Gần đây nhất biểu hiện của nó ở trường học cũng không tồi, đã cùng các bạn học đi New York quay chụp tài liệu làm bài tập rồi," Vĩ Đình nói: "Mấy người bạn học kia em cũng gặp qua một hai lần, không phải mấy đứa trẻ hư."
Vĩ Trang thoáng yên lặng, khẽ gật đầu, nói: "Làm phiền cậu rồi."
Vĩ Đình cười ấm áp: "Chị à, chị còn nói mấy cái này với em ư? Gia Bảo vốn dĩ cũng dễ nói chuyện với em hơn một chút."
Quả thật Vĩ Gia Bảo có quan hệ rất thân cận với anh ấy. Khi đi học ở Mỹ liền quấn quýt với anh ấy, về nước làm việc cũng thường xuyên gọi điện thoại cho anh ấy.
"Dù sao cũng là người trẻ tuổi, chúng ta cũng không gò bó được đâu, tùy cậu ta đi thôi." Lương Duyệt Sinh nói, nhún nhún vai.
Ba người uống rượu, trò chuyện phiếm khi có khi không.
Bỗng nhiên, di động đặt trên bàn con thoáng rung lên.
Vĩ Trang liếc mắt một cái.
Tài khoản công việc của cô ấy đã dừng rồi, hiện tại sẽ vang hẳn là tài khoản cá nhân của cô ấy.
Cô ấy cầm lên, thấy được hình đại diện.
Hình đại diện của Tiểu Viên là hình thiếu nữ theo phong cách truyện tranh, buộc tóc hai chùm màu vàng, Vĩ Trang không gọi tên được. (Thủy thủ mặt trăng chăng:v)
Dường như cô đã đổi một hình khác, tấm lần trước kia là đôi mắt to cong lên, miệng hé nụ cười, tấm này là quấn chăn đang ngủ.
Trong tài khoản WeChat của Vĩ Trang rất yên tĩnh, chỉ có hình đại diện "Nhóc Viên muốn ăn món trộn cay" cùng "1" màu đỏ. Cô ấy không có sửa ghi chú của Tiểu Viên.
Nhóc Viên muốn ăn món trộn cay: Năm mới vui vẻ.
Vĩ Trang nhìn mấy chữ này.
"Chị à, không lẽ đêm nay chị còn muốn làm việc ư?" Vĩ Đình hỏi.
"Nhìn không giống công việc nha......" Lương Duyệt Sinh cười trộm.
Vĩ Trang nhìn di động một hồi, lại thả xuống.
Lương Duyệt Sinh nói đùa vài câu với Vĩ Đình, mới quay lại chủ đề: "Chị này, chị không đáp lại sao?"
Vĩ Trang thoáng nhìn anh ta, uống rượu xong, lại cầm lấy di động lần nữa, rồi lại nhìn trong chốc lát, cuối cùng mới đánh mấy chữ qua.
"?" Vĩ Đình hơi nhìn Lương Duyệt Sinh.
Lương Duyệt Sinh khẽ đằng hắng, nói: "Đã có người bên cạnh chị hai chúng ta rồi!"
Vĩ Đình lắp bắp kinh hãi, nhìn nhìn Vĩ Trang, lại nhìn nhìn anh ta: "Thật ư?"
Lương Duyệt Sinh nhận được ánh mắt Vĩ Trang bắn đến anh ta, nhịn lời xuống, trong mắt tràn đầy ý vui vẻ trêu chọc.
Lúc này, di động Vĩ Trang lại rung lên, bọn họ không hẹn mà cùng hướng qua.
Vĩ Trang thoáng nhìn lướt qua bọn họ, trượt mở di động ra xem xét, tiếp đó vẻ mặt cô ấy liền khựng lại, không nhúc nhích gì thật lâu.
Lương Duyệt Sinh và Vĩ Đình kinh ngạc nhìn Vĩ Trang chằm chằm. Hiếm khi thấy được Vĩ Trang lộ ra nét mặt phức tạp như vậy, làm khí chất lạnh lùng nhạt nhẽo bình thường của cô ấy cũng có vài phần sức sống đời thường.
Vĩ Đình nhìn về phía Lương Duyệt Sinh dò xét, người kia nghẹn cười, thoáng nháy mắt với anh ấy, giương giọng hỏi: "Chị hai này, có phải em gái Tiểu Viên gửi WeChat cho chị không đấy?"
Em gái Tiểu Viên?
Vĩ Đình càng nghi hoặc hơn.
Lương Duyệt Sinh nhỏ giọng nói: "Em gái Tiểu Viên chính là?"
Vĩ Trang liếc nhìn anh ta một cái: "Jim."
Lương Duyệt Sinh im miệng nhấc tay, "OK, OK, tôi không nói." Đưa mắt ra hiệu về phía Vĩ Đình, dùng khẩu hình miệng nói "girl-friend" (bạn gái) không phát ra tiếng.
Vĩ Đình hết hồn, suýt nữa nhảy dựng lên, bị Lương Duyệt Sinh đè xuống, anh ta cười nói: "Chị này, chị có gửi bao lì xì mừng năm mới cho em gái Tiểu Viên hay chưa?"
"Chị à, tôi dạy chị này, lúc chị không biết nói cái gì thì cho tiền là được rồi."
"Anh đấy, lời khuyên này của anh cũng quá......" Vĩ Đình lắc đầu cười.
"Anh biết cái gì hả?" Lương Duyệt Sinh cười nhạo: "Nếu không phải chị dâu vừa ý anh, mọt sách như anh đến bây giờ còn ế dài ấy....."
"Êy, anh cho rằng anh hiểu lắm..."
Vĩ Trang hoàn toàn phớt lờ những đùa giỡn của hai người này, ánh mắt của cô ấy dừng lại ở câu "Đằng ấy cũng đáng yêu quá đi?" kia. Một hồi rất lâu sau, rốt cuộc động đậy, nhấn chuyển khoản.
Đây là tiền lì xì dịp lễ Tết, hẳn không tính là trái với quy định trên hợp đồng của các cô. Vĩ Trang hiếm khi nghĩ sâu tính kỹ một phen, mới chuyển khoản đi.
Bên kia ở thành phố Tân, Tiểu Viên trợn mắt nhìn con số chuyển khoản trên điện thoại di động, đếm một lần, rồi lại đếm một lần.
99999. (*)
(*) 9: Ý nghĩa yêu thích, tình cảm dài lâu. Ngoài ra, con số 9 là lớn nhất.
Đây là bao lì xì năm mới?
Cô cố gắng nhớ lại, lúc đó hình như cũng không có nói là không thể gửi bao lì xì nhỉ?
Làm sao bây giờ? Người ta cho mình tiền lì xì, cô cũng phải đáp lại chứ?
Đáp lại bao nhiêu?
Dù sao cô cũng chưa đến sếp tổng lớn có tiền, cũng không thể đáp lại con số y chang, nhưng cô cũng phải bày tỏ một chút tâm ý.
Cô cũng gấp gáp chuyển qua, tay quá nhanh, đợi nhìn rõ mới "ay da" một tiếng, "Sao mà mới 6666." (*)
(*) 6: Có ý nghĩa mọi việc suôn sẻ thuận lợi.
Không được, không được, ít nhất cũng phải cùng năm ký tự mới được, Tiểu Viên tranh thủ gửi bổ sung vài cái. Đợi đến khi gửi tới cái thứ tám, thì đã tới ngưỡng hạn ngạch thẻ.
Sơ suất, WeChat của cô chỉ liên kết một tấm thẻ.
Cô kêu thảm một tiếng: "Anh Thái Quyển, cho em mượn thẻ!" Nhảy xuống giường, vội vã vọt tới phòng Thái Quyển, túm anh ấy dậy: "Hay là chuyển khoản cho em, mau mau mau, cứu giúp khẩn cấp!"
Thật không dễ gì gửi xong, Thái Quyển chỉ vào điện thoại di động của cô, dở khóc dở cười: "Em gửi một loạt 6666 liên tục cho sếp tổng lớn là có chuyện gì đấy? Ông trời tôi ơi! Đầy nhóc 6666......"
Anh ấy trượt đếm: "1, 2, 3, 4,...... Rốt cuộc bao nhiêu cái?"
Tiểu Viên che màn hình điện thoại di động đi, mặt đỏ tới mang tai nói: "Em nhấn nhầm í, đành phải gửi mười cái."
"Mười cái, sáu vạn sáu? 66666?" Vẻ mặt Thái Quyển không thể tưởng tượng nổi: "Vậy cô ấy gửi cho em bao nhiêu hở?"
"99999 á, anh xem, ôi, tóm lại em không thể quá thất lễ nhỉ? Lại không thể giống như cô ấy, thế này hình như không có lễ độ......"
Thái Quyển trợn mắt há hốc mồm nhìn cô đắm đuối, há to mồm, rồi khép lại, chụp tay lên mặt một phát thật mạnh.
Tuyệt.
Rốt cuộc là em muốn nói gì chứ?
Tiểu Viên: "... A?"
Vĩ Đình và Lương Duyệt Sinh trơ mắt nhìn tay Vĩ Trang kích động nhanh không ngừng, đưa mắt nhìn nhau.
Vĩ Trang nhìn khung trò chuyện không ngừng bắn ra tiền lì xì chuyển khoản từng cái một, ngón tay tì môi, ra dáng tự hỏi.
Cuối cùng.
Còn có một câu: "Không nhận chính là không đáng yêu nha".
Vĩ Đình bọn họ trông thấy vẻ mặt nhạt nhẽo vạn năm kia của Vĩ Trang rốt cuộc cũng có một tí đổi thay, khóe môi của cô ấy chậm rãi khẽ cong. Một chút vui vẻ này, hơi ẩn ý thoang thoảng như mây như gió.