Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 181-182




181: Bé Mèo Con Nha


Tiểu Viên đã ngủ một giấc chập chờn này tới hơn ba giờ chiều, khi tỉnh lại thì đầu óc còn mơ màng, làm ổ trên giường, một lúc sau, ý thức quay về, ký ức ôn lại, rồi cô nghiêng cái người, vùi mặt vào gối đầu, rồi khẽ cười hai tiếng.
Sờ qua di động, có hồi âm của Vĩ Trang.
Cô thoáng liếc một cái rồi liền cười.
"Đồ tồi" này khi trước đều sẽ không chủ động nhắn tin cho cô, hiện tại cô vừa tỉnh dậy, là có thể nhìn thấy hồi âm của người kia, cứ như thể người kia trông coi ở bên cạnh mình, chưa có từng rời đi vậy.
Chà.
Hiện tại thật quá hạnh phúc.
Lúc một giờ rưỡi, người ấy hỏi: "Đang ngủ sao?"
Tầm hai giờ rưỡi, người ấy nói: "Dậy rồi nói với tôi."
Tiểu Viên nhìn hai dòng WeChat này của người ấy, lòng không nhịn được mà bắt đầu cảm khái.

Vĩ Trang sau khi xác định rõ ràng quan hệ yêu đương thì thật sự rất không giống như với khi trước, người ấy thật sự có đem lời của mình ghi tạc trong lòng, đồng thời đưa vào thực tế.

Ôi, thật sự rất thích người ấy của hiện tại.
Trong lòng cô ngọt thật nhiều, gửi đi qua: "Em dậy rồi."
Cái khoảng thời gian này có thể Vĩ Trang còn đang bận, người ấy cũng chả thể nào đáp lại trong tích tắc.

Bụng Tiểu Viên lại đói rồi, bèn bò khỏi giường đi phòng bếp tìm đồ ăn.
Tâm tình quá tốt, cô quyết định "xa xỉ" một phen, nấu mì gói ăn.
Nấu nước, chần cà chua, lột vỏ, băm nhỏ, thêm chút dầu, nấu thành tương, lại thêm nước trắng.

Nước sôi, bỏ một gói Shin Ramen vị phô mai của Hàn Quốc vào nồi, đun một hồi, đổ gia vị đi kèm vào, lại thêm vào chút sốt cà chua, đánh một trái trứng gà vô.
Giở tủ lạnh ra được một bó rau thơm vẫn còn xanh tươi, cắt vụn để sẵn, lại lấy ra phô mai lát từ trong tủ lạnh.
Cô nheo mắt hít thở sâu, nhặt lên một lát: "Tội lỗi tội lỗi." Lại bóc lấy một lát, bỏ vào hai lát trước sau, rắc rau thơm vào, sau đó tắt lửa, trực tiếp bưng chiếc nồi cán dài đặt lên miếng lót cách nhiệt ở bàn ăn, lấy đũa cùng muỗng qua, ngồi vào trước bàn ăn.
Nghĩ ngợi, rồi chụp tấm hình cho Vĩ Trang xem: "Bữa ăn lớn."
Bom carb (tinh bột, đường, chất xơ), đối với diễn viên nữ mà nói thì đúng là bữa ăn lớn xa xỉ rồi.

Cô ăn vào với vẻ vô cùng đắc ý, đem một chút tẹo gánh nặng tâm lý kia vứt qua một bên.
Mở máy lạnh, ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, vô cùng khoan khoái.
Qua một lát sau, di động thoáng rung rung, Vĩ Trang đã đáp lại cô: "Chỉ ăn cái này?"
Tiểu Viên phụt cười: "Ăn ngon lắm đó, có điều em biết chị không dám ăn."
Người ăn uống kiểm soát hấp thụ calo nghiêm ngặt như vậy hoàn toàn sẽ không ăn loại đồ ăn carb cao thế này.


Có điều, Tiểu Viên nhớ tới trước kia, người ấy cũng sẽ ăn bữa khuya cùng mình với một vẻ mặt nhạt nhẽo.
Rất kỳ quái, bây giờ mỗi lần nhớ lại trước kia, đều sẽ phát hiện một vài chi tiết khiến cô vui vẻ.
"Chị bận đi nha, em không nói chuyện với chị nữa."
"Không bận."
Tiểu Viên ăn xong thì để nồi cán dài tới bồn rửa, sau đó đi súc miệng đánh răng, lại trả lời người ấy: "Sếp tổng lớn không cần làm việc sao?"
"Ở nhà."
Xem ra đúng là không bận, đều đáp lại trong tích tắc hết.
Tiểu Viên làm ổ ở sofa, gõ chữ tán gẫu với người ấy, nhìn thấy Vĩ Trang bên kia hiển thị "Đang nhập vào......"
Cô liền ngoan ngoãn chờ người ấy gửi qua tới, có điều, đợi hết một chốc vẫn chưa thấy nội dung.

Cô nghi hoặc, đang định hỏi người ấy, thì nội dung đã qua đến rồi: "Mấy ngày gần đây em có sắp xếp công tác chứ."
"Không có ạ." Tiểu Viên dừng một chút, tạm thời không nói cho người ấy hay về phim mình nhận.
"Vậy em qua nơi này của tôi?"
Trong khung trò chuyện yên lặng hết chốc lát, rồi Tiểu Viên giương môi lên: "Được ạ."
Bên này của cô không có quần áo cho Vĩ Trang thay giặt, thậm chí cũng không có đồ đạc người ấy quen dùng, đối với người ấy mà nói thì ắt hẳn không thích ứng được.

Cho nên cô đi qua là được rồi, dù sao cô cũng đã nhớ người ấy.
Buổi sáng vừa mới xa cách, không đến mấy tiếng đồng hồ, mà cô đã nếm được mùi vị nhớ nhung.

Không biết liệu Vĩ Trang cũng có như vậy hay không? Hẳn là cũng có chút đi?
Ôi! Yêu đương đúng là thật thần kỳ mà!
Tiểu Viên nhảy cỡn lên, rồi đi trang điểm nhẹ một cái.

Thay chiếc váy xinh đẹp vào rồi, lấy qua nước hoa vừa nãy cho Vĩ Trang, rồi lại xịt tí trên người mình, gọi điện thoại cho chú Vương, để chú ấy lại đây đón mình.
Đang lúc hoàng hôn, ráng chiều đã nhuộm mây đỏ, bầu trời giống một bức tranh sơn dầu.
Tiểu Viên nâng lấy má nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tâm trạng là sự nhẹ nhõm cùng hân hoan xưa nay chưa từng có.
Tới được Quân Duyệt uyển thì trời đã tối rồi, cô quen cửa quen nẻo mà đi tới tầng 34, mở khóa vân tay.

Sau khi vào nhà thì cô đổi giày, cất tiếng: "Frances......" Rồi cứ kêu ra tới thật tự nhiên, chính cô cũng đã bị tên tiếng Anh này ủ ấm.


Sau khi thấy hình bóng quen thuộc đi tới, thì ý cười hiện lên trên mặt cô, chạy chậm qua đến, nhào vào trong lòng người phụ nữ kia: "Bé mèo con của chị tới đây!"
Vĩ Trang hơi lui về phía sau, ôm lấy cô, đường nét lạnh lùng lặng lẽ cũng sáng sủa hơn vài phần.

Lòng bàn tay của cô ấy xoa xuống tới, khẽ xoa nhẹ tóc cô.
"Bé mèo con?"
"Đúng rồi, em không phải bé mèo con của chị sao?" Tiểu Viên thẹn thùng lại ranh mãnh mà cười với cô ấy.
Vĩ Trang hơi hơi mỉm cười, Tiểu Viên lại víu nhẹ lấy quần áo của cô ấy: "Được á nha, chị về sớm!" Rồi Tiểu Viên khẽ c ắn môi dưới, cười với cô ấy: "Bà chủ thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Không sợ công ty đóng cửa à?"
"......" Vĩ Trang thoáng im lặng: "Không có tôi, Đồng Hoa vẫn có thể hoạt động như thường."
Ô, thiệt nghiêm túc!
Tiểu Viên lanh lợi nói tiếp: "Được thôi, nhưng em không có Frances thì không được!"
Vừa nói ra miệng, thì nội tâm cô cũng đã "ô" một tiếng, không dám tin rằng mình thế mà nói ra kiểu lời buồn nôn này, còn nói đến tự nhiên lưu loát như vậy, nói không suy nghĩ.
Ngay cả Vĩ Trang cũng đã cụp mắt ngó cô một cái, ánh mắt kia khá là vi diệu.

Người kia không nhìn còn đỡ, cái nhìn thoáng này trông đến Tiểu Viên vừa quẫn lại thẹn, bèn cưỡng ép trấn tĩnh, ra khỏi từ trong lòng người kia, làm bộ như chẳng xảy ra gì hết.
Nói đùa à, cô chính là diễn viên đấy!
Tiểu Viên hơi đằng hắng, đổi đề tài: "Em lo lắng lại......!chậm trễ chị công tác ấy mà!"
Hôm qua là người ấy đã nói công tác của người ấy chịu ảnh hưởng rồi, bởi vì một tấm ảnh của mình, mà người ấy đã trở lại sớm.
"Sẽ không......" Ánh mắt Vĩ Trang khẽ lay động: "Mấy ngày này tôi nghỉ phép."
"Thật ư?" Tiểu Viên mừng rỡ sửng sốt mà nhìn người kia, hỏi rõ thêm một bước: "......!liệu có phải có sắp xếp khác hay không?"
"Có," Vĩ Trang nhìn vào ánh mắt chờ mong của cô, khóe môi hơi hơi cong lên: "Em chính là sắp xếp của tôi."
Đôi mắt Tiểu Viên đã chớp hai cái, lúc phản ứng lại tới thì mặt cũng đỏ rồi, "ồ" một tiếng.
Hai người im lặng đến hết mấy giây, Tiểu Viên không nhịn được mà đến ôm người kia trước, kề mặt vào gần vạt áo của người kia.
Vĩ Trang đã thay quần áo ở nhà, nhưng trên người vẫn có mùi nước hoa của cô.

Cô bắt đầu nếm trải về lại chiếc hôn dưới nước hoa ban sáng kia, rồi sau đó cô liền tiếp nối.
Vĩ Trang ôm cô trong vòng tay, hôn môi mềm nhẹ cùng cô.

Hai người đã cùng rúc vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc này trong im lặng.
"Có muốn đi chỗ nào hay không?"

"Tạm thời chưa có nha, chị nghỉ phép mấy ngày?"
"......!chừng nào thì em có công tác?"
"Tháng 10 em mới vào đoàn," Tiểu Viên nghĩ ngợi: "Tháng sau có một vài hoạt động phải tham gia thôi."
"Được, tôi cũng ở thành phố Thân."
Dò một chút lịch trình của hai bên, thì các cô đều là nhàn rỗi đây, Tiểu Viên đã vui vẻ đến mức đôi mắt híp lại.
"Tình hình anh trai em thế nào?"
"Khá tốt," Tiểu Viên nhắc tới đến anh trai, thì mặt mày lập tức đã hiện lên thấp thỏm vài phần: "Gần đây tinh thần của anh ấy cũng rất tốt, thậm chí cũng đã đi du lịch với bạn bè hồi trước, khoảng cách ngắn, đi ba bốn hôm liền trở về."
"Em sợ anh ấy ở trong nhà thì tù túng chết mất, cũng không dám phản đối."
"Nếu em không yên tâm, tôi bảo người đi theo anh của em, cũng dễ trông nom cậu ấy." Người phụ nữ kia xoa xoa vai cô.
"Ôi, cũng không cần," Tiểu Viên vội nói với người kia: "Anh ấy không thích đâu, em cũng có WeChat của bạn anh ấy, có chuyện gì thì sẽ thông báo với em đầu tiên mà."
"À, em đã nhớ tới, tối hôm qua em chưa gọi điện thoại......"
Tối hôm qua cô căn bản là không có thời gian, cũng chả có cơ hội, hơn nữa hoàn toàn đã không nhớ việc này.

Tiểu Viên thoáng xoa mặt chút, rồi thoáng nhìn hờn dỗi người phụ nữ kia, nắm lấy di động: "Em phải đi gọi điện thoại cho anh ấy."
"......!Ừ."
Một cú điện thoại này đã gọi gần đủ một giờ đồng hồ, lâu đến mức làm Vĩ Trang cũng nhìn đồng hồ hết hai lần.

Đợi khi trở về thì Tiểu Viên còn nói với Vĩ Trang: "Ngày mai thì anh ấy phải trở về rồi, em cũng phải......"
"Cậu ấy bảo em ngày mai trở về?" Mặt mày người phụ nữ kia bình tĩnh vẻ ngoài, âm sắc hơi nhạt.
"Thế thì lại không có," Tiểu Viên lại thoáng gãi mặt mình một chút: "Em cảm thấy có lẽ em trở về xem một chút thôi."
"Sau đó, em lại qua đây thôi, cũng có thể......" Tiểu Viên nói bổ sung.
Vĩ Trang lăng im hết một chốc lát, nhìn cô mà nói: "Liệu em có nghĩ tới đổi một chỗ ở hay không?"
"Ôi, chỗ đó của em khá tốt mà." Tiểu Viên nói.
"Cách chỗ này của tôi xa quá rồi......" Vĩ Trang hơi hơi nhíu mày.
Cũng phải, qua lại một chuyến cũng phải ba giờ đồng hồ.
Tiểu Viên ngồi trở về, bản thân đang tính toán tài sản của mình, hình như cũng có thể mua một căn hộ, khoảng một trăm mét vuông là đủ rồi.

À, không đúng, còn phải mua một hộ cùng chung tiểu khu cho anh trai nữa.

Mấy năm nay cô cũng kiếm được chút tiền, tiền đặt cọc thì không vấn đề gì, vả lại, có nhu cầu thì còn có thể vay.

Chỉ là, nếu như cách gần Quân Duyệt uyển thì phỏng chừng rất vất vả đây, bởi vì căn hộ nơi này cũng không phải có tiền là có thể mua được đâu.
Cô nhấp môi một cái vẻ rầu lo: "Vậy có thể em phải tìm xem, coi thử có thể mua căn nào cách chị gần một chút hay không......"
Lời này vừa nói ra, Vĩ Trang hơi giật mình, tiếp đó định thần nhìn cô chăm chú: "Tự em mua?"
"Đúng rồi." Tiểu Viên thoáng chớp mắt, có hơi không hiểu ánh mắt của Vĩ Trang.
Tương truyền rằng, chưa lập gia đình tới thành phố Thân thì không có suất (tên trong hạn ngạch) mua nhà, có điều năm đó anh trai cô đã tốn sức lực không nhỏ để đem hộ khẩu của cô từ thành phố Sơn dời được qua đây, cũng là bởi vì mẹ và trường hợp đặc biệt của cô.


Quá trình tuy rằng ngoằn nghèo, còn may là cuối cùng vẫn đã thành công, cho nên hai anh em bọn họ đều có tư cách mua.
Tiểu Viên cho rằng Vĩ Trang có thắc mắc, còn đã giải thích với người kia.

Người phụ nữ kia hơi mím môi, nghiêm mặt, nói: "Em không cần phải tự mình mua, tôi......"
"A, không, em muốn tự mình mua!" Tiểu Viên lập tức đã hiểu rõ ý của người kia, bèn cắt ngang lời của người kia rồi, giọng điệu kiên định.
Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.
Trong lúc không hay biết, khoảng cách của hai người đã kéo xa.
"Đồng Hoa là lập nghiệp từ làm địa ốc," Con ngươi của Vĩ Trang hơi hơi co rút lại, nhìn vào Tiểu Viên: "Vì sao tôi không thể cho em nhà ở?"
"Em......" Tiểu Viên thật khó xử, đường nét mặt mày cũng suýt chút nữa thì nhíu chung lại, vẻ biểu cảm này của cô lại làm mặt mày Vĩ Trang lạnh lẽo hơn chút.

Người kia dừng một chút, nói: "Không phải em là bạn gái tôi sao?"
"Ấy, đúng vậy......" Tiểu Viên vê nặn ngón tay, không biết làm sao để nói người ấy, rằng mình rất chống đối việc nhận quà tặng đắt giá như vậy của người ấy: "Chỉ là tự em có thể mua mà, em mua nổi."
Vĩ Trang đã lại im lìm lần nữa, trong mắt đè nén ủ rũ thất vọng hiếm thấy: "......! Bộ dáng cự tuyệt này của em sẽ khiến tôi trông thật lố bịch!"
"A, không phải, em không có cái ý này, em......" Tiểu Viên như nghẹn trong họng, cố hết sức giải thích: "Em biết là chị muốn chăm sóc em, em thật sự rất cảm kích."
Vĩ Trang đã mất tiếng đến mấy giây, nhìn cô không chút động đậy.
"Quà tặng khác đều được cả, căn nhà thì vào đắt giá quá rồi......" Dựa theo phong cách của Vĩ Trang, phỏng chừng có đến hơn mấy ngàn vạn (7 số 0), thậm chí có khả năng lên trăm triệu, Tiểu Viên cảm thấy quà tặng này đối với cô mà nói thì áp lực quá lớn rồi.
Vĩ Trang đã dựa về phía sofa, dường như đang kiềm chế cảm xúc của mình: "Tôi không cảm thấy là đồ quý giá lắm, hơn nữa......"
Hơn nữa gì cơ?
Tiểu Viên thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng sắp xếp lại suy đoán trong đầu.

Thật ra cũng là dự cảm mà trước nay cô đều luôn luôn có: "Em đoán, có phải chị có đầu tư riêng đối với Phi Dực hay không?"
"Vì em? Đúng không?"
Vĩ Trang hơi mím môi, không có phủ nhận.
"Chị xem, những cái này đều là cái chị làm vì em, chị đã thật tốt đối với em, như vậy là đủ rồi," Tiểu Viên nói tự đáy lòng: "Frances, tự em có năng lực mua nhà ở, em cảm thấy đấy là một việc khiến bản thân em rất tự hào."
Biểu cảm của Vĩ Trang hơi dịu lại, nhưng trong ngực vẫn có cảm xúc tích tụ, còn hơi có thất bại không diễn tả được.

Cô ấy nín lặng một chút, nói: "Tôi hiểu ý của em, có điều nếu như tôi kiên trì phải cho em đấy?"
A!!!
Tiểu Viên có hơi nổi khùng rồi: "Vậy em cũng không cần."
"Vì sao? Không cần chính là không coi tôi là bạn gái em." Vĩ Trang vừa nói thành lời, thì trong lòng "lộp bộp" một tiếng không thể tưởng tượng nổi.
Sao cô ấy có thể nói ra lời giận dỗi ấu trĩ như vậy?
Cô ấy hơi hơi khiếp sợ mà thoáng chau mày lại.
Tiểu Viên đã hoàn toàn không để ý đến nét mặt của cô ấy, cô đã bị khích lên rồi: "Sao em có thể cần đây? Lỡ như về sau chị lại không cần em nữa đấy? Em cần nhà ở có ích gì?"
Lời này vừa ra, thì hai người đều đứng hình hết cả, rồi liền rơi vào thẫn thờ trong nháy mắt..

182: "Là tôi làm sai rồi......"


Thoáng chốc, trong phòng bắt đầu trở nên lúng túng, yên tĩnh, sự lúng túng kỳ dị.

Tiểu Viên ngẫm nghĩ lại một chút lời mình nói, sau khi bình tĩnh lại thì chính là hối hận, cô cảm giác đường nét mặt mũi mình đều đã nhăn nhúm lại rồi.

Lại nhắc chuyện xưa làm chi?

Đã nói bắt đầu một lần nữa, nhắc lại chuyện xưa thì không phải càng khiến cô và Vĩ Trang khó xử sao?

Mặt cô lập tức nóng hừng hực, nhịp tim tăng nhanh, nhất thời cũng không biết tìm chuyện gì để phá băng, đặc biệt là khi tiếp xúc phải đôi mắt kia của Vĩ Trang, thì trong đầu càng thêm không cách nào suy xét.

Đôi con ngươi đen sẫm sâu sắc của người phụ nữ kia chăm chú nhìn vào cô, giống hồ sâu không thấy đáy, đã ngấn lên một ít nét ăn năn, gợn sóng của áy náy. Cánh môi của người ấy hơi hơi mím chặt, tựa như đang cố làm thử cho lời người ấy muốn nói.

Tiểu Viên cảm giác áp lực vô hình dồn ép thẳng lại đây, nhất thời cô cũng không biết đối mặt làm sao, đành phải tạm thời lựa chọn trốn tránh: "À, việc này vẫn là về sau, tính sau đi......"

Rồi cô quay người tránh vào phòng ngủ, đẩy vào cửa sau lưng.

Cô không muốn Vĩ Trang cho rằng cô là cái loại người lôi chuyện cũ này, thật ra cô cũng không muốn làm thế ấy, nhưng lời cứ buột miệng mà thốt ra tự nhiên như vậy rồi, làm bản thân cô không khỏi tự xét lại. Trước đó, cho dù cãi nhau với Vĩ Trang đã nói hết ra, hai bên đều cũng đã mở mang, thông hiểu cảm xúc của đối phương, cùng nhau quyết định khởi đầu mới rồi, nhưng ở sâu nơi nội tâm của cô, còn đang để ý lúc ấy Vĩ Trang tự mình quả quyết kết thúc với cô ư?

Cô vô thức mà thở dài một tiếng.

Sự việc có thể đã trôi qua rồi, nhưng cảm xúc chưa có, có thể cô vẫn oán giận, cũng còn buồn lòng.

Đêm đó, trợ lý Cao tới thông báo cho cô, cô cảm giác như thể là mình bất chợt đã bị vứt bỏ vậy, giống khi bé, ngày nọ tan học về nhà, bị nhốt ở ngoài cửa, lạc lối lẻ loi, với cả thời khắc bất lực hơn bao giờ hết kia, bản thân lúc mẹ cô hấp hối và anh trai mắc bệnh, điện thoại cho Vĩ Trang, người ấy lại không có tiếp kia.

Còn có sớm hơn về trước, Vĩ Trang lúc nào cũng chẳng thể đáp lại đúng lúc chờ mong của cô đối với người ấy, cô cũng từng khóc không ít lần.

Tiểu Viên thấm thoát đã ngồi xuống, rồi kề mặt tới gần đầu gối.

Rối rắm chuyện cũ chả có ý nghĩa bao lớn, nhưng trong lòng cô quả thật là đã có bóng ma, chỉ sợ những bóng ma này sẽ ảnh hưởng đến hiện tại của cô với Vĩ Trang. Cô cũng không muốn về sau hễ đυ.ng phải chuyện thì liền lôi chuyện cũ, cũng không muốn để lại ấn tượng như vậy cho Vĩ Trang.

Còn có, câu "Thế nếu là về sau chị không cần em nữa" này, đây là muốn Vĩ Trang trả lời cô thế nào chứ?

Người nọ từ trước đến nay sẽ không nói lời âu yếm "chỉ có mẽ ngoài", càng sẽ không nhẹ nhàng buông lời hứa hẹn không thực tế.

Quả thật, những từ "vĩnh viễn" "tuyệt đối không" "lần sau không nữa" này rất bùi tai, vô cùng tốt đẹp, nhưng Tiểu Viên biết rõ không thể tin những từ ngữ này.

Khi gã đàn ông kia cưới mẹ cô cũng là hứa hẹn như vậy.

Trước lúc mẹ cô quyết định kết hôn, đã vẽ cho cô bản kế hoạch hết sức tốt đẹp, vô cùng hạnh phúc.

Lúc mẹ cô biết được điều gã đàn ông kia làm với cô, bảo đảm với cô từng lần một rằng "lần sau ba con sẽ không nữa".

Mấy chữ đó đều thật hay, nhưng mà ở chỗ cô thì chính là không có nổi hiệu quả. Thật ra thì cô có mâu thuẫn đối với những chữ này, cô cũng rất sợ Vĩ Trang nói ra tới lời tương tự, cho nên cô đã trốn.
Một lần trốn này, cô liền đã trốn đến đêm khuya.

Sau khi tắm rửa xong, cô lén lút mở cửa phòng ra, nhìn ngó bên ngoài.

Căn nhà của Vĩ Trang thật sự quá lớn, đèn buổi tối cơ bản đều bật lên, là ánh sáng màu nóng rất ấm áp, có điều lại là một màn yên tĩnh.

Cô đã đi ra, đảo hết một vòng, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Vĩ Trang. Cô lại chậm rãi bước chân đến phòng ngủ của Vĩ Trang, cửa cũng không có khóa, nửa để ngỏ.

Cô đứng được một chốc, rối rắm đầy mặt. Bây giờ cô cũng chưa nghĩ được biện pháp giải quyết "cãi cọ nhỏ" vừa rồi, cho nên lúc này đi vào cũng không biết phải nói gì.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Cô đã do dự rất lâu, cuối cùng thì vẫn là chưa đi vào.

Tiểu Viên đã trở về phòng, rồi nằm xuống.

Đã thật lâu, cô cũng chả ngủ qua lại trong căn phòng này, vị trí đặt giường vẫn không thay đổi, là dựa vào tường. Cô khép mắt muốn ấp ủ buồn ngủ, nhưng trở tới lật lui, luôn cảm thấy trong lòng phiền thật sự.
Cũng đến mấy tiếng đồng hồ rồi, cô chẳng đi ra ngoài lâu như vậy mà Vĩ Trang cũng không tới tìm cô sao?

Vậy Vĩ Trang cũng chả thay đổi gì với trước kia à, người kia vẫn là lạnh nhạt thế kia như hồi trước với mình à......

Tiểu Viên bắt đầu cào khăn trải giường, nghĩ ngợi lung tung.

Nói như vậy, vẫn là có khả năng người ấy không cần mình sao?

Từ từ, cớ sao cô phải nghĩ Vĩ Trang sẽ không cần mình? Vì sao không phải mình không cần người kia đây?

Ai nói được chính xác nào?

Đừng lại suy nghĩ vớ vẩn nữa!

Tóm lại! Chính là đồ tồi Vĩ Trang, mau nhanh vào đây tìm cô!

Cô càng nghĩ càng ngủ không được, lòng cũng ê ẩm rồi, nước mắt cũng sắp ra tới nơi.

Cô nghiêng người, mím lấy môi, hàng mi cũng đã dâng tràn lên nước mắt, tay cô vừa thoáng nhúc nhích, thì đột nhiên có nghe được một tiếng động rất nhỏ ở chỗ cửa.
Tim Tiểu Viên giật bắn, mau lẹ nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Thời gian Vĩ Trang từ cửa đi vào tới đi tới không dài, trong khoảnh khắc ngắn ngủn này, trái tim Tiểu Viên đã bị túm lên cao cao không kiểm soát, treo cao không hạ.

Người kia đi đến bên giường thì đã ngừng lại, dường như đang nhìn mình, kề cà chẳng động tĩnh gì.

Tim của Tiểu Viên cũng treo giữa không trung, không ngừng phát ra tiếng vang "thình thịch thình thịch".

"Ngủ rồi sao?" Người kia thấp giọng, hỏi.

Tiểu Viên đã nhắm chặt đôi mắt không nói lời nào.

Lại qua một lát sau, giường đệm hơi trũng xuống, hơi thở hương thơm quen thuộc đã gần chút, người kia nói được một câu rồi liền lặng im thật lâu, cũng không có bất kì động tĩnh gì, phảng phất như cũng chỉ là ngồi vào bên cạnh cô.

Đã thật lâu, lâu đến Tiểu Viên cũng sắp mất đi kiên nhẫn rồi, rốt cuộc nghe được người kia gọi mình: "...... Tiểu Viên."
Người kia cũng chỉ là kêu mình một chút, rồi chẳng có đoạn sau nữa.

Trái tim của Tiểu Viên nóng nảy nhảy lọan xạ giữa không trung, cô đã âm thầm hơi nắm chặt chăn.

Rốt cuộc muốn nói cái gì? Mau nhanh nói đi!

"...... Tôi mãi vẫn chưa nói với em, là tôi làm sai rồi." Giọng nói của người phụ nữ kia dần xuống thấp, trở nên yếu ớt, chậm rãi, giống như dòng nước chảy qua trái tim của Tiểu Viên. Con tim nóng nảy kia nháy mắt liền chầm chậm tiêu tán rồi, trở nên êm dịu, ê ẩm.

Cô rất muốn mở mắt ra, nói với Vĩ Trang: "Không phải mà, em không phải muốn nghe chị nói những lời này, đứng ở góc độ của chị thì sẽ hiểu lầm như vậy, cũng lý giải được. Thôi bỏ qua đi, không nói nữa nhé!"

Nhưng cô cảm thấy không thể mở mắt ra, có lẽ là bởi vì cô ngủ rồi, Vĩ Trang mới có thể nói như vậy. Biết đâu người ấy biết mình "đang giả bộ ngủ", nói ra lời cô giấu ở đáy lòng thật lâu, dưới tiền đề không cần lật tẩy bản thân.
Như vậy là đủ rồi!

Kỳ thực vậy, cô thật sự cũng không phải người muốn lôi chuyện cũ!

Vĩ Trang nói xong im hết một hồi, Tiểu Viên cảm giác nửa bên thân mình đều cứng đờ rồi, tay của người phụ nữ kia xoa xoa vai cô, tiếp đó liền đứng dậy rồi.

Ơ? Người ấy sắp đi rồi sao?

Cứ như vậy thì liền đi rồi sao?

Lòng Tiểu Viên lại trở nên rối rắm lần nữa, có nên gọi giữ người ấy hay không nhỉ, thế nhưng cô phải nói gì?

Nói tới Vĩ Trang, sao như vậy liền định đi rồi chứ? Chẳng lẽ không có bước tiếp theo nữa sao?

Tuy rằng cô cũng không biết bước tiếp theo là gì, nhưng mà hẳn là có bước tiếp theo mới đúng chứ! Không thể giống hồi trước như thế, người ấy nhìn cô một chút rồi liền về phòng mình, hiện tại các cô đã bắt đầu lại lần nữa rồi, hẳn là phần nào không giống với trước kia mới đúng! Tóm lại, người ấy nên cho cô một tí ám hiệu, thì cô mới có thể chuyển qua đến "tỉnh" lại tới nha!
Ám hiệu! Ám hiệu! Cho ám hiệu!

Làm ơn, tuyệt đối không thể cứ như vậy rồi đi! Cứ như vậy rồi đi thì chị đích thực là "đồ tồi" đấy!

Có một thời gian ngắn, trong phòng đều là yên tĩnh.

Tiểu Viên cũng sắp không nhịn được từ trên giường bật lên tới rồi!

Bỗng nhiên, trong tầm mí mắt chưa hoàn toàn nhắm chặt, cô nhận ra bóng dáng người phụ nữ kia đã phủ thấp xuống tới, nâng giữ gương mặt cô, cánh môi ấm mềm đã nhẹ nhàng chạm xuống gương mặt của cô.

Một cái hôn má nhẹ nhàng, lại không mất sự mềm mại đẹp đẽ, ở ngay bên môi cô.

Cả người Tiểu Viên đột nhiên chợt tê, giây tiếp theo thì thân thể đã lật ngồi dậy vượt lên trước ý thức của bản thân, hai tay thoáng vây quanh, rồi liền vòng lấy chiếc eo mảnh mai dẻo dai của người phụ nữ kia.

Cơ thể Vĩ Trang đứng thẳng, một tay ôm chặt cô vào ngực. Sau khi vẻ mặt của cô ấy hơi khựng lại, thì mới rũ mắt nhìn Tiểu Viên.
Mái tóc xoã tung mềm mại ngưỡng lên, một gương mặt nhỏ đẹp đẽ hơi trắng hồng, hàng mi cong dày của cô, đôi con ngươi trong trẻo óng ánh giống như xắt từ nước, chớp chớp từng cái về phía cô ấy. Trái tim của Vĩ Trang cũng lung lay theo.

Cô ấy đã m ơn trớn gương mặt của Tiểu Viên, rồi lại tới chiếc mũi nổi trội xuất chúng của cô, ve vuốt nốt ruồi nhỏ khí chất lanh lợi kia của cô. Tiểu Viên hơi hơi nhăn mũi, nghênh đón ánh mắt vắng lặng của cô ấy, rồi hé nở nụ cười với cô ấy.

Đêm còn dài, đã càng thêm yên ắng, nằm ở trên giường, Tiểu Viên phảng phất như đã nghe được côn trùng trong bụi cỏ kêu vang.

Nhất định là ảo giác, tầng cao làm sao nghe thấy được âm thanh nơi mặt đất đây.

Nhưng lúc này cùng nằm với Vĩ Trang, giống như đặt mình vào trong một đêm hè hoàn toàn tốt đẹp.
Đầy sao, côn trùng kêu vang, gió nhẹ.

Cùng với, Tiểu Viên đã vùi mặt mình vào trong lòng người phụ nữ kia, hương hoa.

Ánh đèn chỉnh tối xuống chút, quầng ấm lờ mờ, thích hợp với thầm thì chuyện trò và hôn môi.

"Hiện tại chị đã quen với em sao?" Tiểu Viên thấp giọng mà nói, quen với việc buổi tối ngủ chung một chỗ với cô rồi sao?

Vĩ Trang không có trả lời, chỉ là dịu dàng vuốt v3 tóc cô.

Tiểu Viên bị động tác của người kia ghẹo phải, bèn ngửa đầu đưa cánh môi của mình lên. Hai người đã dán vào nhau, triền miên âu yếm ấm nồng.

Bầu không khí quá mức ấm áp tốt đẹp, không cần lời nói để tăng thêm động tĩnh, vấn đề tranh chấp vừa rồi đã bị ném quăng, hai bên bất đồng đều sẽ tìm được biện pháp điều hòa chung. Chuyện khác đều không quan trọng, ôm nhau vào giờ phút này là hiếm có được nhất.
Tiểu Viên gối lên khuỷu tay của Vĩ Trang, mí mắt dần dần trở nên nặng trĩu, lòng bàn tay của người phụ nữ kia dán vào tóc mai, vành tai của cô, hai người đều ngủ thϊếp đi mà không hay biết rồi.