Antoine Trên Mây

Chương 33




Lúc Trịnh Phái Dương về đến nhà, Pluto ra mở cửa cho cậu, còn Lâm Dụ thì đang rúc vào một góc sô pha, gương mặt nhỏ trắng toát, ngồi nghi ngờ nhân sinh.

“Mấy cặp đôi quanh anh thi nhau xuất hiện… Sao mà đáng sợ quá.”

Trịnh Phái Dương ơ thờ, thậm chí còn vươn tay xoa đôi má bánh bao của Lâm Dụ.

Anh ngẩng lên: “Em biết rồi hả?”

“Đây đâu phải chuyện bí mật động trời gì, trong phòng thầy Thẩm còn để ảnh chụp của Nhậm Lãng mà, nhưng lần trước nghe anh nhắc em mới nhớ ra đấy là ai.” Trịnh Phái Dương bấm màn hình điện thoại, “Huống chi anh còn kết bạn với ông ấy nữa, ảnh đại diện chình ình ra, do anh mù thôi.”

Lâm Dụ phóng to ảnh đại diện của Nhậm Lãng, đấy là một quả mướp to mọc trên dây leo xanh mơn mởn — trồng ở ban công nhà Thẩm Thanh Hàng, được ông ăn chung với món ốp lết trong vài ngày.

Ảnh đế show tình cảm dưới mí mắt mình, ai mà chịu cho nổi!?

Hơn nữa bạn nhỏ Lâm đâu có chịu thua mấy chuyện này bao giờ.

Thế là tối đấy, Phương Khâm phát hiện ảnh đại diện Wechat của sếp nhà mình đổi từ hoa hướng dương thành hoa bìm bìm — loại hoa mọc trên ban công nhà Trịnh Phái Dương, đỏ tím một màu.

Trợ lý nhỏ xúc động rớt nước mắt. Sắp sang năm mới rồi, ông chủ bánh bao hấp không chí cầu tiến nhà mình rốt cuộc cũng đặt mục tiêu to lớn: Năm sau phải công thành danh toại!

công thành danh toại: 大红大紫: đại hồng đại tử – hồng là màu đỏ, tử là màu tím → cây bìm bìm màu đỏ tím, cụm này còn có nghĩa đạt được chức vụ cao, được trọng dụng, vì hệ thống quan liêu hồi xưa chỉ có quan tam cấp trở lên mới mặc đồ tím

Mấy ngày nay về nhà Lâm Dụ không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, hôm nào cũng có kẻ nhàn rỗi đến quấy rầy. Phó Đản viết tiểu thuyết không nên thân, cũng chẳng phát hành được bài viết truyền cảm hứng nào, cũng may mà tiệm sách hắn ấp ủ mấy năm sắp sửa khai trương.

“Thời buổi bây giờ làm gì còn ai đi mua sách.” Lâm Dụ bĩu môi nói với Trịnh Phái Dương, “Chắc 8000 kia không đòi về được đâu, coi như tài trợ cho cậu ấy, về sau tụi mình thành cổ đông rồi.”

“Anh đừng có lợi dụng thế.”

“Anh không có lợi dụng mà, Phó Đản không kể cho em nghe hả, tên cửa hàng của cậu ấy do anh đặt đó, nên tụi mình phải có một ít quyền sở hữu trí tuệ.”

“Tên gì đấy?”

“Phòng sách hướng dương!” Lâm Dụ nhấn mạnh, “Chữ ‘Dương’ trong tên em ấy.”

Trịnh Phái Dương: “…”

Quả tên nghe quê mùa hết sức vậy mà Phó Đản cũng dùng. Vốn liếng trình độ văn hóa của hai tên này nghèo nàn đến độ không thể tưởng tượng nổi.

Trước đêm giáng sinh, công ty Lâm Dụ tổ chức tiệc thường niên, toàn bộ nghệ sĩ dưới trướng Thụy Phu đều tham gia, chỉ có Mạnh Tiêu Trình vắng mặt vì vướng lịch liên hoan hằng năm.

Lâm Dụ hiện tại có thể coi là nghệ sĩ hạng B của Thụy Phu, Phương Khâm chuẩn bị riêng cho ngôi sao lớn nhà mình một bộ lễ phục. Lâm Dụ phủi chất vải len lông cừu trong tay, chê bai: “Lễ phục đàng hoàng anh cũng có mà, đẹp hơn bộ này nhiều.”

Vào sinh nhật năm ngoài, Trịnh Phái Dương đặt may tặng anh một bộ đồ tây, đến giờ vẫn được treo trong tủ áo Lâm Dụ, anh không nỡ mặc.

“Không được đâu anh, Chủ tịch Cố bảo phải diện sao mà áp luôn hoa thơm cỏ lạ, bộ kia của anh trông hợp đấy nhưng chưa đủ hoành tráng.”

Lâm Dụ ngắm nghía mình trông gương, hoành tráng thật, sọc xanh đen đính kim tuyến, toàn thân như tỏa ra ánh sáng xanh chói lòa.

Thụy Phu vốn hào phóng, đợt này bao hẳn cả một khách sạn, từ sảnh tiệc tầng một đến hiên rượu ngoài vườn hoa tầng cao.

Lâm Dụ giờ đã có tài nguyên trong tay, người đến lấy lòng không ít, xuyên suốt buổi tiệc toàn những gương mặt xa lạ tới chào hỏi.

Tiệc tùng chưa qua được một nửa, Phương Khâm đã ghé sát tai anh, úp úp mở mở mà bảo: “Sếp ơi, có biến.”

Lâm Dụ quay sang nhìn: “Cậu xem nhiều phim cảnh sát bắt cướp quá rồi à?”

Phương Khâm gật đầu: “Vâng, trùm lớn muốn gặp anh.”

Sâu trong phòng tiếp khách, tuy chưa trông thấy nhưng ngửi mùi hương cũng biết đấy là ai.

Trịnh Mai đứng sau cửa chờ Lâm Dụ: “Cục cưng đáng thương của cô, mãi mới gặp được con.”

Lâm Dụ quen thói giang hai tay ra đón, mặt mày sáng rỡ: “Cô!!! Con nhớ cô quá trời!!!”

Trịnh Mai tủm tỉm ôm lấy anh — Sao mà đáng yêu thế, phải tìm cách lừa về mới được.

Trong phòng tiếp khách còn một người khác, trông thấy cảnh người thân hội ngộ đầm ấm thế thì bảo: “Julia, tôi đi trước nhé, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

Trịnh Mai xoay lại giới thiệu với Lâm Dụ: “Tiểu Dụ, đây là ngài Tô Văn Trạm đến từ Hiệp hội Điện ảnh. Văn Trạm, đây là Lâm Dụ tôi từng kể qua với anh.”

Lâm Dụ biết vị này, đây là người đầu tư điện ảnh có tiếng trong giới, Tô Văn Trạm. Anh ta trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lâm Dụ, từng hành động đều toát vẻ thư sinh lạnh lùng.

Hai người thoáng chào nhau ngoài cửa.

“Cục cưng của cô, mau đến cho cô nhìn kĩ một chút nào.” Trịnh Mai bay từ Los Angeles về cốt cũng vì một màn gặp nhau bây giờ.

Lâm Dụ ngồi xuống hỏi: “Dì Trịnh ơi, dì đến đây chi vậy?”

Trịnh Mai chọt đôi má phúng phính của anh, “Gọi cô là được rồi.” Người nhà họ Trịnh ai cũng thích chọt má.

Lâm Dụ ngoan ngoãn gật đầu: “Hôm nay cô đẹp quá trời.”

“Cô về để đưa con cái này.” Trịnh Mai rút tài liệu ra từ túi xách, đưa anh: “Đây là cổ phần ELI của cô, không nhiều lắm, chỉ có 3% thôi, nhưng cũng đủ để có tiếng nói trong công ty. Giờ chúng thuộc về con.”

“Ơ, sao lại đưa con ạ? Con đóng phim ổn lắm, chưa tính đổi nghề.” Lâm Dụ hoang mang đáp.

Trịnh Mai nhét vào tay anh: “Không cần đâu có nghĩa là không được nhận. Có vài chuyện con không so đo nên cô thay con so đo, mau nhận đi. Cô không đảm bảo tương lai con thuận buồm xuôi gió, nhưng ít nhất cô có thể giúp con ít bị hà hiếp.”

Lâm Dụ cầm mấy tờ giấy mỏng, anh không dám nhận vì số giá trị của nó.

Cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, anh bảo: “Cô ơi, con biết cô lo cho con, nhưng con không cần đâu, thật đấy. Đợt hợp tác với ELI này là tâm huyết của cả đoàn đội, không thể vì một con sâu mà làm rầu nồi canh được, cây ngay không sợ chết đứng, chuyện con làm vốn không có gì để thẹn với lòng. Nếu sau này có ai dọa dẫm nguy hiểm thì con cũng đâu còn nhỏ nhắn gì, con sẽ bảo vệ mình thật tốt, đồng thời chịu trách nhiệm cho cuộc sống mình.”

Lâm Dụ dừng một chốc lại nói: “Con cũng sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Lâm.”

“Vậy thì tốt.” Trịnh Mai nhìn anh, xoa lọn tóc mềm mại sau ót, cười: “Cũng chẳng sao cả, dù con không nhận thì nó vẫn là của con thôi. Đây là của hồi môn cô chuẩn bị cho Lâm Lâm.”

Lâm Dụ tuy tuân theo quy định trong nhà, không được uống rượu khi tiệc tùng nhưng tiếng tăm anh dạo này nổi lắm, lệ làng nghiêm cỡ nào cũng không thắng nổi số người tìm đến mời.

Chỉ cần có ai giơ ly, Lâm Dụ đều nhiệt tình tiếp. Phương Khâm nhìn hết nổi đành thì thầm vào tai nhắc anh uống ít thôi. Mấy người ở đây ai cũng dựa vào mặt mũi và thân phận để quyết định lượng rượu, chỉ mỗi sếp nhà mình ngây ngô, uống vài ba hớp đã hoa mắt chóng mặt.

Lâm Dụ bước nhanh, bỏ lại mọi người, vọt vào toilet ôm bồn cầu ói mửa. Có gì trong bụng đều nôn hết cả, chỉ chừa lại chút dịch axit đọng ở cổ họng buốt rát.

Anh lau miệng đến bên bồn rửa tay, chống tay dòm vào gương sững sờ. Có bóng người xuất hiện phía sau bồn hoa, Lâm Dụ choáng đầu, mắt nhìn không rõ, chốc nhoáng còn tưởng đấy là Trịnh Phái Dương.

Nhưng dò dẫm rồi mới thấy không phải, tuy thân hình na ná, chiều cao cũng tương đương. Lâm Dụ lắc đầu nghĩ thầm, Trịnh Lâm Lâm nhà mình vẫn đẹp hơn một chút.

“Lâm Dụ?” Người nọ dừng phía sau anh.

Nhìn qua gương vẫn chưa nhận ra, nhưng câu vừa rồi khiến Lâm Dụ chợt nhớ mình vừa mới gặp người ta xong.

Tô Văn Trạm.

Lâm Dụ mở miệng, có hơi ngỡ ngàng: “Ngài Tô.”

Tối nay anh gặp vận cứt chó gì vậy, toàn trông thấy quý nhân.

Tô Văn Trạm bước lên, lễ phép cách anh một khoảng, quan tâm: “Cậu có sao không? Cần tôi gọi người vào chứ?”

Lâm Dụ xua tay: “Không có chuyện gì đâu, dạ dày tôi hơi khó chịu thôi, đó giờ đã thế rồi.”

“Vậy kêu trợ lý dẫn cậu nghỉ ngơi đi, mấy phòng trống tầng trên đều được vào đấy.”

Từ vụ đợt trước, Lâm Dụ chim sợ cành cong, có trễ thế nào cũng phải về nhà. Anh lấy khăn lông lau miệng: “Không cần đâu, tôi chờ một chút rồi về.”

Tô Văn Trạm đưa khăn tay cho anh: “Cần tôi chở cậu về không?”

Lâm Dụ vừa tính suy nghĩ, dạ dày chợt nhộn nhạo, cơn buồn nôn trào lên đến họng, rồi anh ói toàn bộ lên áo sơ mi lụa của Tô Văn Trạm.

“…” Tim Lâm Dụ chìm nghỉm. Toang rồi, bộ quần áo nhìn là thấy đắt.

Lâm Dụ tính lấy khăn lông lau cho Tô Văn Trạm, ngờ đâu đối phương né qua. Anh cúi đầu nhìn mới phát hiện khăn này nãy giờ mình dùng để lau miệng. Tay anh run run, xấu hổ nâng khăn chùi mồm tiếp.

“Không sao, giặt là được.” Tô Văn Trạm dùng khăn tay lau sạch áo, rồi vứt thẳng khăn lụa vào thùng rác, quay sang hỏi Lâm Dụ: “Cậu có gấp không?”

Nôn khắp người sếp lớn mà sếp lớn cứ dịu dàng thế làm Lâm Dụ bất an đến lạ: “Ngại quá ạ, thôi chào ngài Tô, tôi đi trước đây.”

Tô Văn Trạm gọi với anh lại: “Tôi cũng tính về, cậu ở đâu?”

“Ở hoa viên trung ương, cũng gần lắm, tôi bảo trợ lý đưa tôi về là được rồi.” Chẳng biết vì sao nhưng Lâm Dụ theo bản năng muốn từ chối anh ta.

Đối phương chỉ thản nhiên đáp: “Không sao, đi chung đi, tôi cũng sống gần đấy.”

Tô Văn Trạm quen đường chạy vào tiểu khu nhà Lâm Dụ, anh ta ngừng trước bãi đổ xe: “Cậu ổn không? Tự đi bộ về được chứ?”

Lâm Dụ nhức đầu muốn xỉu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, anh nhìn Tô Văn Trạm tuấn tú lịch sự — Thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện, anh còn chưa hết hú hồn đợt bỏ nhà đi bụi của Trịnh Phái Dương lần trước, không thể để lịch sử lặp lại được.

“Cám ơn anh, để tôi tự về.” Lâm Dụ nhảy khỏi xe, chuồn mất.

Tô Văn Trạm nhìn anh quẹt thẻ vào rồi mới lái xe rời đi.

Lâm Dụ lảo đảo bước vô thang máy, bụng dạ lộn tùng phèo, vừa đến nhà anh liền ngả vào lồng ngực Trịnh Phái Dương, ợ một hơi.

Người say rượu nặng như bao tải, Trịnh Phái Dương lôi anh từ ngoài cửa vào trên thảm, chưa kịp đứng lên, tay đã bị kéo về.

Tóc mái Lâm Dụ ướt đẫm, bết vào trán, hàng tóc mai rủ xuống, che đi những đường nét góc cạnh, chỉ chừa lại một gương mặt búng ra sữa, anh hé môi, cất chất giọng nhão nhoẹt như thấm hơi nước.

Lâm Dụ chớp chớp mắt, nói: “… Lâm Lâm ơi, cậu làm bài tập Vật lý ngày mai chưa?”

Trịnh Phái Dương buông mắt nhìn anh, chẳng biết đáp sao mà nghĩ ngợi, ngôi sao lớn say rồi lại đóng kịch bản gì thế này.

Lâm Dụ cọ vầng trán nóng vào Trịnh Phái Dương, mơ màng ậm ừ: “Tớ chưa làm xong đề Lý nữa, khó quá à, tớ đọc chả hiểu gì hết…”

Đôi mắt đen láy của anh gần trong gang tấc. Trịnh Phái Dương ngắm anh, dường như thấy được chàng trai hay nhoài người trên bàn mình giở trò năm nào, ánh mặt trời chiếu vào nửa gương mặt, rọi nên từng mảng sáng tối đẹp đẽ, đẽo tạc nét cười giấu trong dòng thời gian.

Trong phút chốc, quyển sách cũ sâu trong lòng cậu bỗng dưng mở ra trang bìa, đánh lên từng hồi rung động.

Đành phải nhận thua thôi.

Trịnh Phái Dương nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Dụ, hùa theo lời diễn của anh, nói: “Vậy chờ chốc nữa tớ sẽ làm giúp cậu.”

Lâm Dụ vẫn chưa thôi, anh cọ cằm vào bả vai cậu: “Tớ chưa giải được hai câu cuối của bài tập Toán…”

Trịnh Phái Dương lại nghiêng đầu, hôn vành tai ửng hồng trước mắt: “Được, tớ giải giúp cậu.”

Lâm Dụ sững sờ một thoáng, anh kéo ra một khoảng giữa hai người, duỗi đôi tay giữ chặt lấy vai Trịnh Phái Dương, nghiêm túc nhìn cậu chăm chú, hàng mi run run, mở môi, liếm khóe miệng khô cằn của mình: “Anh chưa được hôn…”

Trịnh Phái Dương: “…”

Cậu đá Lâm Dụ lăn ra vài mét: “Này thì diễn.”