[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 55: Ngoại truyện 1: Câu chuyện trước khi xuyên




Tôi là Endou Nicky, bí danh Black. Sát thủ hàng đầu của Mafia Đảng. Nhiệm vụ cuối cùng của tôi là đặt bom tại một tập đoàn nào đó, nhiệm vụ đơn giản thế đấy thế mà... nhờ sẩy chân và một cái "chạm", tôi chết...

•••

"Cậu chết rồi cậu trai trẻ... Aizz thật đau đầu..."

Trước mặt tôi là một ông lão lụ khụ đầu trọc với bộ râu trắng gọn dưới cằm. Ông lão thở dài não nề vẫn không quên gặm cái bánh lở dở trên tay... Tôi nhận ra sau khi bom nổ thì tôi đã hoàn toàn  chết, khi tỉnh lại thì ở thiên đàng mây trắng cùng lão già lụ khụ tường thuật lại một điều hiển nhiên. Tếu thật...

"Được rồi... cái đó tôi biết. Vậy ông già, ông là ai? Đừng nói là lão thiên nhá ha ha ha ~"

Tôi che miệng giả bộ cười châm chọc, tay phẫy phẫy phía trước mặt. Đột nhiên lão ta đập bàn trợn tròn mắt sáng nhìn tôi:

"Cậu thật thông minh! Hoho ta biết bản thân rất oai mà hohohoho!"

Tôi cứng người, cơ mặt cũng theo đó co lại. Nụ cười lúc nãy bây giờ chỉ còn lại cái giật giật ở khóe môi. Ông già râu trắng mặc một bộ đồ ngủ, tay cầm quạt giấy với mấy vụn bánh còn trên bộ râu trắng kia mà là thiên thì đúng là thiên hạ đại loạn. Cố rặn một nụ cười tự nhiên nhất, to ho khan nói:

"Vậy lão thiên tìm con có chuyện gì?"

Ông trọc râu trắng vội nhét nhanh miếng bánh vào miệng, vội vàng nhai đến mắc nghẹn nói không thành tiếng. Tôi chỉ biết nhìn rồi ha ha vài tiếng nhanh tay rót cho ổng cốc trà. Nhận lấy ly trà lão thiên liền một hơi nuốt trôi hết đống bánh đầy miệng xuống dạ dày một cách thỏa mãn. Lão xoa xoa bụng rồi mở to mắt nhìn tôi, có chút gì đó gọi là hối lỗi. Lão phẩy tay giống như gọi thứ gì đó ra. Từ đám mây đang trôi một cái đầu vàng ló ra, tiếp đó là đôi mắt to mọng nước hướng tôi e thẹn.

"En! Mau ra đây! Con trốn trốn núp núp cũng không thoát tội được đâu."

Lão thiên gắt lên, trông thì có vẻ giận dữ nhưng nét lo lắng lại nhiều hơn. Tôi nhìn En, một tiểu tinh linh chibi đầu vàng bay ra từ đám mây. Đôi cánh nhỏ khép lại cũng là lúc tiểu tinh linh đã đáp xuống mặt bàn và khấu đầu nhẫn lỗi.

"Thành thật xin lỗi!! En đã vô tình động phải Endou-sama làm ngài trượt chân, En là đồ vô dụng, En xin lỗi! Endou-sama làm ơn hãy cho En một cơ hội để sửa lỗi!! En hứa sẽ thực hiện hết sức mình!"

Đối diện với đôi mắt chắc nịch và ngập nước tôi có chút động lòng. Mặc dù có thể là vô ý nhưng mà cũng không có gì to tát. Dù sao thế giới đó cũng không còn gì để tôi bận tâm. Một sự giải thoát, không phải là quá tốt rồi sao. Tôi mỉm cười dùng hai ngón tay của mình xoa đầu tinh linh bé nhỏ.

"Không sao. Ai cũng có sai lầm. Lần sau đừng lập lại là được."

Đôi mắt ánh bình mình của En nhìn tôi chăm chú như không thể tin được những điều tôi vừa nói. Gặp một người bình thường lẽ ra nên tức giận mới đúng. Ở thế giới cũ cuộc sống của anh rất tốt. Mặc dù là một sát thủ, dù giết rất nhiều người nhưng mà không phải vô duyên vô cớ mà giết, không phải là giết những người dân vô tội mà là giết những kẻ quyền lực mục nát, chỉ biết đục khoét của dân, ăn chơi sa đọa, không làm được gì cho đất nước, cặn bã của xã hội. Không thể đánh đồng anh với những tên sát nhân máu lạnh không có tình người, bới vì như vậy là hoàn toàn sai!

"Endou-sama không trách mắng En. Không lẽ Endou-sama chấp nhận viêcb mình chết sao? Endou-sama không còn vương vấn thế giới cũ à?"

"Không còn vương..."

Không còn vương vấn? Không, vẫn còn chứ...

Từ nhỏ gia đình tôi không còn. Phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Chịu một quá khứ buồn tủi và khó khăn. Con đường làm sát thủ cho Mafia Đảng
là con đường tôi không hề muốn. Mặc dù tôi không bài xích nó, nhưng vẫn không chấp nhận được nó. Chỉ muốn tìm một cơ hội để giải thoát. Vậy vương vấn cái gì...

Trầm ngâm trong mớ suy nghĩ hỗn độn đột nhiên hình ảnh bóng lưng cường quật của một cô gái xuất hiện trong tâm trí tôi. Khuôn mặt vô cảm đó hiện lên xâm chiếm toàn bộ trí óc khiến tôi hoàn toàn mất tự chủ mà đờ người.

"Cô gái tóc tím đi cùng cậu, Simizu Akaori cũng không khá hơn là bao nhiêu đâu."

Tôi bị đánh thức bởi câu nói của lão Thiên. Cái tên nghe thật lạ tai nhưng mà "tóc tím" thì chỉ có thể là nàng đồng nghiệp vô cảm xúc của tôi rồi...

"Vậy à! Nếu En đã nói sẽ chuộc lỗi, vậy được thôi. Nếu Endou Nicky tôi và Simizu Akaori sống lại được thì quá tốt! Điều tôi muốn nhiêu đó thôi."

"Cái đó..."

Tinh linh En ấp úng, bối rối đưa mắt về phía lão Thiên cầu giúp đỡ. Ông vuốt bộ râu trắng của mình rồi thở hắt ra một hơi rồi trầm ngâm một lúc:

"Cũng không hẳn là không được."

Trong lòng tôi hưng phấn một cách lạ thường nhưng không bộc lộ ra. Chỉ gật một cái cho có lệ. Tôi cứ lo lão sẽ lắc đầu...

•••

"Endou-sama! Endou-sama! Nhanh dậy điii!"

Nicky bị cơn đau từ má phải làm tỉnh giấc. Cậu đưa tay quơ quơ theo phản xạ rồi lại tiếp tục chép miệng chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt đỏ lim dim nhìn thấy một khuôn mặt mờ ảo ở đối diện.  Mùi oải hương thoảng xộc vào khứu giác làm cậu ta bật tỉnh, liền trợn tròn mắt nhìn con người trước mắt. Mái tóc tím xõa dài rơi vài cọng trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp đang phụ thuộc vào sự mềm mại của chiếc gối mà ngủ say. Quan trọng là trên người Akaori chỉ mặc một bộ váy trắng mỏng hai dây và nằm nghiêng người đối mặt với Nicky. Cậu ta trợn trắng mắt, mặt mày đỏ chót hết cả lên rồi bật dậy liền ngã nhào đầu xuống giường.

"Fuck...!"

Nicky hừ lạnh ở cổ họng thầm chửi cái thành giường bé tí khiến cậu ta ngã chổng vó. Mở một mắt Nicky thấy tinh linh En đang ở trạng thái ngược, à là cậu ngược mới đúng.

"Endou-sama, ngài đang tập thể dục buổi sáng sao?"

Khuôn mặt ngây thơ của tiểu tinh linh thật khiến người ta muốn mắng cũng thật khó mà nên lời. Nicky vẫn tư thế cũ, khóe môi giật giật khẽ thở dài:

"Phải phải, là tập thể dục...!" Tập con khỉ!

"Không phải do ngài ngại khi đối diện trực tiếp với Simizu-sama nên mới lộn cổ sao haha!"

Tinh linh En đầu vàng liền châm chọc làm cậu ta đỏ mặt tức giận vì bị đùa. Trở người cậu ta liền nhanh tay bắt lấy cánh của En, giọng hăm he:

"Ố ô giỏi nhỉ, tiểu tinh linh nói linh tinh có muốn ta bẻ cánh không? Hả hả?!"

"Xin lỗi Endou-sama! Xin tha mạng!"

En mau nước mắt liền thành đại hồng thủy ào ra từ đôi mắt kia. Miệng liên tục xin tha mạng cực kì thảm thương. Nicky co rút mặt ném En sang một bên. Liền chú ý đến căn phòng:

"Đây là đâu?"

"Đây là thế giới mới. Thiên-sama bảo có thể hai người rất hợp với thế giới này. Nhiệm vụ của En ở đây là giúp hai người thích ứng!"

En đáp xuống đất, xoa cái cánh của mình vừa giải thích. Liền chỉ về phía tủ quần áo ở góc phòng.

"Đây là chung cư ở thành phố. Thiên-sama có nhúng tay một chút vào để nơi này thành chỗ ở của hai người. Trong tủ kia là toàn bộ vật dụng của hai người lúc chết còn mang theo bên người. Có thể là vật quan trọng nên đã cho phép hai người mang theo."

Mới để ý, cậu nhìn xung quanh. Rồi đi ra khỏi phòng liền thấy một phòng khách. Bên kia là một bức tường ngăn cách với nhà bếp. Đi vòng vòng thăm thú thì cậu liền gật gù. Hai phòng ngủ, một phòng tắm, nội thất trang trí rất được, vật dụng duy thiếu chính là thức ăn.

"Hiện giờ cả hai người đều đang ở độ tuổi 15. Vẫn là phải đi học, ở đây là hai đơn xin nhập học đã được soạn sẵn. Mang nộp vào trường là được."

Nicky vừa tắm xong liền thay vào bộ đồ trong các "vật dụng quan trọng do Thiên-sama đặc biệt cho mang theo". Cậu ta cầm lấy hai tập tài liệu mở ra liền xem. Đúng là hai sơ yếu lý lịch và đơn nhập học. Nhìn ảnh thẻ của Akaori, cậu ta liền nhớ đến khuôn mặt lúc mới tỉnh dậy bắt gặp đột nhiên tặc lưỡi. Khuôn mặt đó không phải lúc nhỏ cậu ta thấy hoài sao, nhưng mà khác một chút, lúc trước khuôn mặt đó từ nhỏ đến lớn chỉ có cùng một kiểu, lúc nào cũng đơ ra giống như robot, lại rất kiên cường. Đột nhiên lại nhẹ nhàng lại còn rất phụ thuộc vào cái giường dường như rất yếu đuối làm cậu ta có chút rùng mình. Cậu xem đi xem lại rồi đột nhiên trợn tròn mắt khi đọc đến cái tên trường.

-----

Hôm nay Nicky khoác lên bộ đồ sì tai mô đen do đích thân lựa chọn. Tối qua hai đứa linh tinh lon ton mang theo ví tiền chạy vào súp bơ mác kẹt mua đồ ăn và cả mở đồ linh tinh. Ví tiền hay điện thoại đều là của cậu, vừa hay đều dùng được ở thế giới này liền dùng ngay. Quẹt thẻ một cái liền mang đồ về nhà.

Mang hai tập hồ sơ đến trường, vì đang là ngày trong tuần nên học sinh rất đông ở sân trường. Cậu ta nhìn đâu đâu cũng toàn sách với vở thật khiến người ta choáng váng. Nữ sinh nhìn thấy cậu thì có chút trầm trồ. Nhìn chỉ chỏ còn có người hơi ngại ngùng khi cậu nhìn qua. Vào phòng hiệu trưởng cậu vô tình đụng mặt Asano đang ở cùng. Tự nhiên hết sức bước vào, cậu đặt hai tệp tài liệu lên trước mặt ông hiệu trưởng. Ông ta mỉm cười đọc sơ hai tập tài liệu rồi nhìn cậu, ra hiệu bảo người kia ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người.

"Người còn lại đâu rồi, Endou-kun?"

"À, người còn lại không đến được. Thật xin lỗi thầy hiệu trưởng, con bé có chút rắc rối."

Ông ta nhìn lướt qua tập tài liệu. Dừng mắt trên địa chỉ hiện tại đang sống của hai tờ giấy liền cất tiếng hỏi:

"Hai em sống chung một chỗ?"

"Phải, như thầy đọc được. Chắc cũng đã hiểu tụi em là anh em cùng mẹ khác cha, vừa từ Mỹ chuyển qua Nhật được 2 ngày. Nếu không ảnh hưởng gì, em mong có thể nhập học sớm một chút."

Những điều trong lý lịch hoàn toàn là bịp hết 99% ngoài trừ hai cái tên là tên thật. Nào là quốc tịch Mỹ, lão thiên đầu trọc đúng là giỏi bịp bợm.

"Được. Vậy làm bài thi đầu vào trước nhé?"

Nicky gật đầu, ngồi vào bàn làm bài nhanh gọn lẹ sau đó liền đưa. Thầy hiệu trưởng đọc bài làm có chút ngạc nhiên lại kèm theo khó hiểu.

"Sao lại không ghi tên em?"

Phải, cậu ta điền tên 'Simizu Akaori'. Chứ không phải Endou Nicky. Nicky cười phá lên, tay phẫy phẫy.

"Thầy không hiểu sao. Có nghĩa là đây là bài làm của Simizu Akaori, thế thôi!"

Thấy ông thầy hiệu trưởng còn ngớ mặt ra thì cậu ta day trán, liền giải thích: "Cái này là làm thay cho cậu ta, điểm số đủ cho cậu ta vào thẳng lớp A. Còn em lại thích lớp E, cho em vào thẳng trong đó cũng được."

"Lớp E?"

Nicky gật đầu lia lịa. Đối với gương mặt còn ngờ nghệch có lẽ nghi ngờ gì đó liền bồi thêm một câu: "Kiến thức của Akaori đến tiến sĩ còn có khi chưa tới ngưỡng cậu ta, vào lớp A sẽ không có làm thầy thất vọng đâu."

Ông ta miễn cưỡng chấp nhận đưa cậu vào lớp E. Cậu ta liền cầm đơn xông thẳng qua lớp E trên đỉnh núi sau trường làm náo loạn một trận rồi ngồi cười hả hê. Ban đầu còn sượt vài viên, sau đó thì hoàn toàn chịu thua với tốc độ 20 match điên cuồng của lão bạch tuột. Cả lớp E được màn mở to mắt với tài thiện xạ của Nicky. Mặc dù có hơi khó khăn một chút nhưng cũng trúng vài phát. Liền làm Karasuma chú ý đến.

Đêm đó cậu ta đi lon ton ngoài đường, lúc trở về nhà liền thấy người vẫn nằm đó biến mất liền hoảng chạy đi tìm khắp nơi, sau đó nhận thấy cậu ta vẫn nên lảng đi có lẽ tốt hơn. Cô cũng không phải con nít ba tuổi, cần gì người khác lo lắng.

Sau đó có vài lần trên đường, Nicky thấy bóng cô từ xa liền tránh như tránh tà, trông như trốn nợ. Ai ngờ Akaori đại nhân nổi hứng lại nhảy sang lớp E...

---

Sau đó thế nào nhỉ? hmm ~•~