[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 50: Vật cản đường nhất thiết phải bị loại bỏ




"Yeah! Chắc chắn lần này mình sẽ đứng trong top!" Kayano vui mừng tung hô, "Cảm ơn cậu giúp mình học kèm Akaori-chan!"

Akaori phe phẩy đầu, tay sắp xếp sách vở, "Không có vấn đề gì."

"Karma! Cậu lần này có chắc đua lại Akaori không vậy?" Kayano quay sang khịa Karma, cô nàng che miệng cười hí hí, "Ai da không sao đâu, top 2 vẫn là của cậu."

Nagisa: ...

Thật ra, Kayano, trêu chọc cậu ấy như vậy không tốt lắm đâu.

Nagisa âm thầm liếc nhìn Karma. Thật ra Karma chả thèm quan tâm đến những gì cậu ta nói, chính mình thu dọn xong liền đứng dậy rời đi rồi.

"À đúng rồi." Karma đi tới cửa, không biết nhớ tới cái gì, cậu ta đứng lại quay đầu nhìn Akaori nói, "Dạo này hình như Asano chú ý tới cậu khá nhiều nhất là buổi chiều. Cẩn thận cậu ta một chút."

Nếu để cậu ta phát hiện ra cô ấy đi làm thêm thì sẽ phiền phức lắm. Đến lúc đó nguy cơ cậu ta bị đuổi học cũng sẽ rất cao.

Akaori: ...

Cảm ơn lời nhắc nhở muộn màng của cậu. Khá hữu ích!

Akaori cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gượng cười, "Đã biết."

"Được rồi giải tán đi. Học hành cũng xong hết rồi." Nicky mái tóc rối bù xù, ngáp dài ngáp ngắn trục lệnh đuổi khách.

Học với chả hành.

Akaori đưa mọi người tiễn ra cửa, sau đó cùm cụp đem cửa đóng lại.

Cô đứng trước cửa âm thầm thở dài một hơi. Đột nhiên đằng sau lưng Nicky xuất hiện từ khi nào, chụp vai cô một cái.

"Bà chị."

"A! Cái gì? Muốn hù chết tôi hả?" Akaori giật nảy mình quay đầu lại. Nhìn bản mặt thù lù của cậu ta mà muốn đấm một cái.

Tên điên này.

Nicky nhìn chằm chằm cô xem. Cậu ta híp mắt, tay xoa cằm đem mặt áp sát đối phương.

Akaori bởi vì né mặt cậu ta mà ngửa ra sau. Nhưng bởi vì đằng sau là cửa, cho nên cô chỉ có thể ngả tựa vào cửa để né tránh cậu ta.

"Làm gì?" Akaori lạnh một bản mặt.

Nicky híp mắt. Đôi đồng tử in ảnh ngược gương mặt thiếu nữ. Cậu ta môi mỏng hé mở, "Cô thay đổi rồi, White."

"Hả?"

Nicky tay trái đột nhiên vung lên, Akaori trợn tròn mắt bất ngờ khi dao của mình bị cậu ta găm vào cửa.

Chỉ một chút nữa, cậu ta liền giết được cô rồi.

Sao có thể...

Từ khi nào cậu ta lấy được nó?

"Haizzz."

Nicky đứng thẳng thân mình, trong tay xoay tròn con dao găm còn lại của cô, cười nham nhở, "Hiện tại tôi một cái quẹt tay cũng có thể giết được cô, White-senpai."

Akaori hô hấp cứng lại, máu dường như ngừng vận chuyển, cả người lạnh lẽo.

Nhìn đối diện người cứ đần một gương mặt nhìn chính mình, Nicky chau mày cóc đầu cô ấy hai cái, "Uây! Bị làm sao vậy? Cô sững sờ cả buổi tối rồi đấy!"

Bình thường khi hắn lên mặt đều sẽ xồng xổ lên đập hắn rồi cơ. Thế mà bây giờ cứ đứng đực cái bản mặt ra. Giỡn không có vui gì hết!

Akaori xoa trán. Mặt cô nhăn thành một đống, bực bội đem hai con dao găm thu hồi quát một tiếng, "Liên quan gì đến cậu! Đi ngủ!"

Sau đó hùng hổ trở về phòng đóng sầm cửa.

Rầm — –

Nicky bả vai run lên. Không thể hiểu được cô ấy bị làm sao vậy. Chẳng lẽ tới tháng?

Nicky mị mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng cô trầm ngâm hồi lâu. Thật lâu sau mới rời đi.

Xem ra cậu ta đã bỏ lỡ cái gì rồi.

---

Buổi sáng, lớp E nhận được một email từ lớp A Asano. Là một bản "Hiệp định thắng bại" với một dãy dài những điều kiện chi chít linh tinh vặt vãnh.

Xem ra lần này lớp A thật sự là muốn đạp lớp E xuống vũng bùn lầy.

Akaori nhìn thoáng qua bản email, đem toàn bộ đọc một lần sau đó trả lại chỗ cũ. Bình tĩnh trở lại chỗ ngồi xem sách.

Nicky mặt vô biểu tình xem cô làm bài. Nhìn không chớp mắt lấy một cái, giống như muốn đem cô ấy nhìn xuyên thấu!

Thật ra đối cậu ta mà nói, thi cử học gì gì đó. Cậu ta không có hứng thú lắm. Còn cả cùng lớp A tranh đấu linh tinh, càng không có hứng thú.

Chỉ là đột nhiên cậu ta phát hiện, Akaori biểu hiện không giống bình thường lắm.

"Nicky-kun, tập trung làm bài tập đi em!"

Nicky đột nhiên bị lão bạch tuột cóc đầu một cái, ôm đầu la oai oái.

"Bộ em không muốn đứng top một môn nào hay sao?"

Nicky xoa trán, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Em sẽ, top từ dưới lên trên."

Koro: ...

Hết nói nổi.

Koro tự nhiên biết rõ thằng nhóc này ở giấu nghề. Bình thường đọc sách đều sẽ ngủ. Nhưng bài kiểm tra giữa học kỳ vừa rồi liền đứng ở 50 vị trí.

Koro thật sự không thể nắm rõ thằng nhóc này là nghĩ như thế nào.

Còn bên kia, Koro làm cổ động viên đang ở cổ vũ Akaori cố lên.

"Akaori là niềm hy vọng của chúng ta, thầy tin chắc rằng một mình em sẽ lấy hết tất cả các xúc tu của thầy!"

Koro đúng là có hơi sợ hãi Akaori một chút. Nhưng mất một vài cái xúc tu đối với ông ấy không phải là một vấn đề quá lớn cho nên ông ấy cũng không để ý lắm.

Akaori tay cầm bút bay nhanh viết trên trang giấy, sắc mặt vô biểu tình làm xong một bài.

Ngày mai là thi rồi...

Cùng lúc đó ở văn phòng thầy hiệu trưởng, ông ta nhìn cậu con trai của chính mình, ánh mắt hàm chứa ý cười.

Thầy hiệu trưởng nụ cười bất biến, "Lần này, hẳn là sẽ không có sai lầm gì đúng không, Asano-kun?"

Asano nụ cười nham hiểm giống ông ta y như đúc, trong ánh mắt là tự tin chiến thắng, "Chắc chắn rồi, thưa ba."

Ở Asano trong nội tâm tính toán nhiều hơn thế. Xác thật hắn ban đầu chính là một lòng muốn đánh bại ba hắn, chỉ muốn tìm được điểm yếu của ông ta rồi đem ông ta nắm trong lòng bàn tay.

Sau đó hắn liền phát hiện, cái kia lớp E dường như có điều che dấu. Chỉ là hắn không biết đó là gì. Cho nên chỉ có thể dựa lần này kỳ thi tìm cách moi ra thông tin từ bọn chúng.

Chỉ là hắn bị một viên đá lớn cản đường. Viên đá đó không ai khác chính là Simizu Akaori.

Cậu ta xuất hiện một cách quá đột ngột. Đem hết thảy ánh sáng đều cướp đoạt.

Từ trước đến nay ở Asano trong lòng, chỉ có ba hắn mới là người hắn muốn vượt qua. Nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một người nữa.

Akaori chính là hắn vật cản đường, chắn hắn con đường tìm ra ba hắn điểm yếu.

Cho nên, người này bắt buộc phải bị loại bỏ.

"À đúng rồi. Con có chuyện này muốn thông báo tới ngài, hiệu trưởng đáng kính."

"Kỳ thi lần này, có một người không đủ tư cách tham gia."