[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 48: Bím tóc bị nắm




Trong trường học này thành tích kỳ thi học kỳ quyết định tất cả.

Nhất định không thể làm cho mọi người coi thường lớp E nữa. Với bạch tuột-sensei thì kỳ thi này vô cùng quan trọng. Nó nói lên kết quả dạy học trong một năm trời.

Phải quyết tâm thôi!

-

Bìa rừng, mọi người cùng nhau ngồi bên dưới tán cây, mỗi người chia nhau một góc chính mình ôm vở. Còn Koro-sensei tiếp tục công việc của chính mình, sử dụng tốc độ cực nhanh của chính mình để dạy kèm từng người.

Akaori xem trước mặt thật thật giả giả lão bạch tuột, những gì lão nói hoàn toàn từ tai nọ lọ xọ qua tai kia. Hoàn toàn không đọng lại được cái gì.

"Akaori-san, em phải tập trung mới được!"

Akaori buông trong tay bút, đôi mắt khẽ nheo lại. Sắc mặt nghiêm túc cực kỳ làm Koro-sensei đều ngượng ngùng bởi vì chính mình lời nói.

"Nơi nào không hiểu em có thể hỏi thầy." Koro tự tiến cử chính mình.

Akaori lưng hơi ngả ra sau, ánh mắt tràn đầy đều là nghi hoặc cùng không tin đánh giá Koro-sensei, "Thầy..." cô há miệng, rốt cuộc vẫn là không nói ra chính mình nghi hoặc, "Không có gì, em ổn."

Chính mình như thế nào hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy. Vẫn là đừng hỏi. Ném mặt.

"Koro-sensei, mục tiêu lần này không phải là ám sát 50 bản phân thân của thầy sao?" Nagisa hỏi ra chính mình nghi vấn.

"Không không!" Hai cái phân thân của lão đồng loạt lên tiếng, phân thân đeo băng rôn tiếng anh nói tiếp, "Trước đây thầy dạy các em sử dụng mưu kế là không đúng. Bây giờ phải để các em tự quyết định mục tiêu của mình."

"Nicky-kun em mau tỉnh! Nhanh làm bài tập này cho thầy đi!!!" Tiếng Koro-sensei xé gió, đem lỗ tai của mọi người đều chọc thủng.

Mọi người bịt lại tai, sắc mặt nhăn nhó. Làm ơn đi, thầy như thế nào ồn như vậy!

Nicky quả thực là bị tiếng thét dài dọa tỉnh. Còn chưa kịp hồi thần lại đã bị dí cho một đống các con chữ.

"Mau, làm bài toán này đi." Koro-sensei dí quyển vở vào mặt cậu ta.

Nicky: ...

Tôi không nghe, tôi không biết. Không muốn làm!

Mọi người xem cậu ta bị Koro-sensei dí đầu làm bài tập, một bên tội nghiệp. Xem quầng thâm mắt đó kìa. Cậu ta đã học hành chăm chỉ như thế nào a. Vậy mà bây giờ còn bị Koro-sensei bắt ép!

Nữ sinh lớp E thay Nicky bất bình.

"Đừng tưởng thầy không biết đêm qua em thức khuya chơi game. Em có biết việc thức khuya nguy hiểm nguy hại như thế nào hay không? Nó sẽ làm chúng ta .... bla bla..." Koro-sensei nói một đống lớn đạo lý thuyết giảng, đáng tiếc, Nicky mắt còn mở không nổi thì tai làm sao mà nghe.

Nữ sinh lớp E nghe xong lạnh mặt. Tạm biệt chàng trai.

Nam sinh: haha... mê trai không cần đầu thai cũng hết.

Koro-sensei chính chủ gắn trên răng một dòng lucky chance , hàm hồ nói, "Lần này thầy sẽ nhờ các Koro-sensei của các bộ môn để ôn tập cho các em, để các em hoàn thành mục tiêu của chính mình."

Mỗi vị Koro-sensei ở đây đều mang băng rôn mỗi môn học. Chỉ đặc biệt có duy nhất Terasaka băng rôn lại là huy hiêu làng lá trong Naruto. Cậu ta giận mà không làm gì được, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

"Yên tâm đi! Em vẫn có khả năng hoàn thành mục tiêu này mà!" Bởi vì Koro-sensei không lúc nào chịu ngưng nghỉ việc hô cố lên.

Bọn họ ngoài việc cố gắng chăm chỉ ra thì có thể làm gì khác đây? Không còn cách nào khác rồi...

"Tuy nhiên, thầy có một đề nghị vô cùng hấp dẫn cho các em." Koro-sensei cười một cách đầy thần bí khiến cả lớp ai nấy đều sôi sục trong lòng.

Tuy rằng các kỳ trước bọn họ chỉ đạt thành tích nhất định ở một số môn, nhưng lần này, điều Koro-sensei muốn chính là đẩy thành tích môn học đó lên mức tốt nhất!

"Trong kỳ thi lần này các em phải đứng nhất!"

"Và đặc biệt..." Koro-sensei hơi tạm ngừng, ông ta liếc mắt một vòng mọi người rồi đột nhiên bật lên cười hì hì hoan hô, "Nếu ai đạt điểm tuyệt đối, thầy sẽ cho các em bắn đứt một xúc tu!"

Một con điểm tối đa = Một cái xúc tu.

Cả lớp E máu đều sôi sục.  Thành tích tốt lại có trong tay 10 tỷ.

"Tuy nhiên đừng hiểu lầm ý thầy, điều thầy muốn chính là các em phải ở trong top đầu của trường thì mới có thể bắn đứt được một xúc tu của thầy." Hắn không muốn bọn trẻ chỉ chăm chăm vào một môn duy nhất rồi quên hết những môn còn lại đâu!

"Và đây, chính là bài thi ám sát cuối học kỳ của các em. Các em có ám sát thành công hay không, thì phải xem thành tích của các em rồi."

Hắn chưa gì đã thấy chính mình bị mất 2 cái xúc tu rồi. Phiu phiu!

---

Akaori thu dọn sách vở, như mọi khi chuẩn bị đi thẳng đến chỗ làm thêm. Hôm nay cô làm sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ bởi vì buổi tối còn có hẹn cùng học nhóm với bọn nhóc kia. Phải tranh thủ thời gian.

Cô thay đổi đồng phục của quán, tiếp tục công việc pha chế thường ngày.  Đồng hồ điểm 7 giờ, thời điểm Akaori chuẩn bị thay ca thì quần cà phê tiến vào một vị khách.

"Phục vụ, một espresso."

Akaori không ngẩng đầu lên, cô chỉ mỉm cười một cái tiếp tục lau máy pha cà phê nói, "Xin quý khách chờ đợi cho một lát. Người pha chế của chúng tôi đến ngay đây."

"Không phải cậu cũng pha chế sao. Pha chế cho tôi đi, Akaori Simizu-san."

Nghe chính mình họ tên được gọi đầy đủ, lúc này nàng mới ngẩng đầu dậy. Nhìn đến ngồi trên quầy Asano, cứng đờ trong chốc lát.

"Asano-san..." Akaori cổ họng khô khốc, lần đầu tiên cảm thấy nan kham như thế này, "Cậu như thế nào... còn ở bên ngoài vào giờ khuya thế này?"

Gakushuu cổ họng phát ra trầm thấp tiếng cười, cậu ta đan chéo hai bàn tay chống lên bàn, thâm thúy đôi mắt nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô, trong lòng nhộn nhạo khó tả.

"Bởi vì ôn tập cho kỳ thi cho nên mới ra trễ thế này. Tôi định bụng đi nếm thử một tách cà phê mà mọi người xôn xao gần đây để giải trí cuối ngày. Nhưng mà thật trùng hợp..." Gukushuu hơi ngừng một chút, tiếp tục nói, "Lại gặp cậu... làm thêm ở đây."

"Xem ra chúng ta là rất có duyên." cậu ta xả ra một nụ cười vô hại. Tình cờ mà thôi lại bắt được bím tóc của đối thủ, thật là tuyệt vời làm sao.

Akaori: ...

Làm sao đây, có nên hay không đem người giết sau đó hủy thi diệt tích?