[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 43: Lời cảnh báo không có hiệu lực




Thật bực mình, trước đây rất nhiều người đều tỏ ra bất mãn như cậu ta.

Terasaka đá chiếc giày, vừa đi vừa nghĩ. Đi đến hành lang, cậu ta liền nghe thấy âm thanh thốt lên từ trong lớp học.

Cậu ta mở ra cửa lớp, bên trong liền truyền đến giọng nói.

"Đây là cái mà thấy đã xem trong tạp chí. Lúc đó ta đang dỡ tay xây cái hồ nước, đọc tạp chí thấy đẹp nên thử tự làm xem sao."

Terasaka đen mặt khi nhìn rõ bên trong. Yoshida đầy mặt hưng phấn cùng thích thú nhìn vào con xe mô tô mà con bạch tuột kia đang ngồi. Lão bạch tuột đầu đội mũ bảo hiểm cưỡi xe trước sự chiêm ngưỡng của nhiều người.

"Thật tuyệt vời, trông giống thật quá đi." Yoshida hưng phấn, cả mặt đều đỏ.

"... mày làm gì thế Yoshida?" Terasaka nghiến răng nghiến lợi rặn ra một câu.

Yoshida phát hiện đằng sau lưng người, nhất thời ấp úng. Một hồi lâu sau tổ chức ngôn ngữ mới chỉ tay vào đội mũ Koro nói, "Đây, đây là... trước đây tớ và Koro-sensei thường hay bàn luận về mô tô, vì trong trường này chẳng ai hứng thú về điều này cả."

Koro-sensei khuôn mặt đằng sau tấm kính mũ cười gian manh, "Có gì đâu, thầy vừa là người lớn vừa là nam nhân của những nam nhân. Đương nhiên là biết về vài vấn đề này rồi."

Koro-sensei cùng Yoshida tụm lại bàn tán, "Chiếc mô tô này có tốc độ cao nhất là 300km/h đó. Thầy cũng muốn thử xem xem thế nào."

"Dễ mà, chỉ cần vặn một phát là nó chạy nhanh lên."

Terasaka nghe ồn ào tiếng cười càng bực bội, nhấc chân không thương tiếc đạp ngã chiếc mô tô trong tiếng thét hốt hoảng của Koro.

"Á má ơi!!!"

Mấy cái lao vào chỉ trích cậu ta, còn lão bạch tuột thì ngồi bên cạnh ôm chiếc xe khóc lóc.

Trước tiên vẫn là Yoshida, "Sao thế Terasaka!?"

"Mau xin lỗi thầy đi. Cậu làm người lớn và nam nhân khóc rồi kìa!"

"Các người cứ lải nhải như mấy con ruồi vậy." Terasaka tiến đến cậu ta bàn học, thò tay vào trong hộc bàn mò mẫm.

Mọi người xem đột nhiên biến sắc mặt Terasaka, nghi hoặc cậu ta tìm cái gì.

"Là đứa nào lục hộc bàn của tao. Nhanh đứng ra đây!" Terasaka tức giận đạp bay cái bàn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này một người đứng ra hỏi, "Bị mất cái gì sao?"

Terasaka nhìn người phát ra tiếng Nicky, chỉ vào mắng, "Là mày lấy nó phải không Endou?"

Nicky sắc mặt ngơ ngác, "Tao có biết gì đâu? Nhưng mà mày mất cái gì?"

"Chai xịt muỗi của tao." Terasaka khuôn mặt vặn vẹo.

Chết tiệt!

"Chai xịt muỗi? Ý mày là cái này đi?" Akaori lấy ra trong hộc bàn màu tím chai xịt, bên trên đúng là ghi chai xịt muỗi.

"Đúng là nó! Mau trả lại cho tao!" Terasaka vừa nhìn đến nó ánh mặt trợn trừng, hung tợn lao lên.

Cậu ta chưa chạy được nửa đường đã bị Nicky cùng Karma ấn ngược xuống đất. Terasaka nằm dưới đất vùng vẫy, chửi ầm lên.

Mọi người xem đột nhiên sự việc, ngốc ra một chút.

Koro-sensei là người đứng ra giải hòa, "Nào nào Akaori-san, em không thể lấy đồ của bạn như vậy."

Akaori liếc mắt một cái Koro-sensei, đẩy ra ghế đứng dậy, một tay cắm túi một tay đưa lên chai xịt từ trên cao nhìn xuống Terasaka, "Nói, hắn đưa mày bao nhiêu tiền để mày làm trò này?"

Mọi người nghe Akaori nói, tách ra thì bọn họ hiểu được, nhưng tổ hợp lại với nhau thì bọn họ nhất thời ngơ ngác.

Koro-sensei nho nhỏ con mắt chớp chớp, nhất thời không nói chuyện.

"Mày nói gì tao không hiểu." Terasaka làm bộ gào lên.

"Ha, xem mày chột dạ bộ dáng kìa. Vịt chết cái mỏ còn cứng." Karma nhếch môi, đôi mắt hiện lên tinh ranh.

Akaori đối hắn câu trả lời không hề ngoài ý muốn, ném cái chai cho Koro-sensei nói, "Tốt nhất là mày nên thành thật một chút." Akaori quỳ một gối một tay bóp cậu ta cái miệng âm âm trắc trắc nói, "Giao ra công tắc thành thật công đạo thì mày tội lỗi sẽ giảm nhẹ. Nếu không..."

Koro nắm trong tay bình xịt, khuôn mặt không có gì biểu tình.

"Mày nói gì tao không hiểu. Mau bỏ tao ra!"

Akaori xem hắn cứng miệng, kéo cái ghế lại đây ngồi xuống. Mọi người xem Akaori bĩ khí bộ dạng, khóe môi run rẩy.

Con gái, phải thục nữ.

"Không nói? Đánh một đốn thì tốt rồi." Akaori vắt chân lên đầu gối, chỉ huy, "Đánh."

Mọi người: ...

Koro đúng là có chút tò mò chuyện gì, nhưng ông ta cũng không thể làm học sinh của mình đánh nhau được, cho nên ông ta đứng ra ngăn lại mọi chuyện, "Được rồi Akaori-san."

Akaori xem Koro-sensei, lại nhìn ở dưới mặt đất Terasaka, từ trong tay Koro-sensei cướp lại cái chai ném xuống đất.

Mọi người: !!!

Nicky bị Akaori động tác dọa ngốc, đều mau quên mất bịt lại miệng. Rốt cuộc là bị sặc đến.

Bên trong khói xịt ra bao trùm cả lớp, mọi người che miệng ho một hồi mới nhìn Akaori. Không thể hiểu được cô ấy bị làm sao vậy.

Terasaka ngốc một chút, trong ánh mắt xét qua một tia vui mừng lại tiếp tục nghe Akaori nói, "Đúng là cũng không nên. Tao cũng không nên phá hỏng công việc của mày nhỉ."

Karma xem đột nhiên thay đổi Akaori, nhất thời không thể hiểu được. 

Terasaka vùng ra khỏi hai người đứng lên, xem Akaori, sau đó nhìn một vòng quanh lớp mắng một câu, "Một lũ điên. Tao chán nơi này lắm rồi."

Nói xong quay lưng rời đi.

Mọi người xem rời đi Terasaka, lại quay qua nhìn Akaori.

Như vậy là sao? Rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Koro cũng không thể hiểu được. Hồi lâu mới rặn ra một câu, "Em rốt cuộc muốn làm gì vậy Akaori-san?"

Akaori nhìn bên ngoài cửa sổ bầu trời, chớp hạ mắt cười rộ lên.

"Giúp cậu ta có động lực làm việc." sau đó là hối hận muốn chết.