[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 23: MỘT KẾ HOẠCH ÁM SÁT ĐƯỢC VẠCH RA




"Leng keng---"

- Làm sao lại đổ. Lão tiền bối, ông lại ngơ đi đâu rồi!

Thiên-sama ngớ mặt nhìn chăm chăm về một hướng, tay vẫn giữ yên giữa không trung. Tách trà vừa nãy vẫn trên tay nay liền một phát đổ tràn cả ra bàn. Tinh linh Pi trên bàn ăn bánh bị hốt hoảng, vội vàng từ địa phương kia bật ra, xém một chút thì ướt nhẹp.

Pi nóng mặt, quyền trượng trên tay bắn ra một đạo ánh sáng đỏ quét sạch địa phương ướt nhẹp kia. Không nhịn liền cau mày, môi nhỏ gắt: - Lão tiền bối, định ám hại ta đấy à!?

Thiên-sama liền tỉnh lại, hấp tấp xua tay rồi lại xoa đầu bóng loáng: - Nào có, nào có. Tiểu tiên công chúa, thật xin lỗi! Tại lão không chú ý.

Hừ nhẹ, Pi quay lưng đi hướng khác không thèm để ý đến lão đầu ngố ở sau. Nhìn nhìn một chút trên hình hộp xám kia đang chiếu hình ảnh, lại nhìn sang lão tiền bối dựng lên cốc trà, ngẫm ngẫm rồi chép miệng, quyền trượng trên tay chỉ về phía màn hình: - Lão tiền bối, con nhóc kia không phải nên đi theo lão Tử rồi sao? Sao lại vẫn sống thế kia?

Thiên-sama trợn mắt tròn, nhanh chóng vớ lấy cái bấm bấm tắt tivi nhưng lại bị đạo ánh sáng đỏ kia lướt qua làm rơi, rốt cuộc tivi vẫn tiếp tục. Xoa xoa đầu rồi lại ho khan hai tiếng: - Chuyện này, En vô tình tạo nghiệt lấy mạng người, ta chỉ là... giúp chút thôi!

Thiên-sama khẽ nheo mắt hướng tinh linh đỏ chót bé tí đang đứng dưới bàn. Mồ hôi trên trán vô tình kéo một đường dài xuống mang tai. Pi khoanh tay nhìn dời tầm mắt, khuôn mày không có dấu hiệu giãn ra tí nào. Thiên-sama cứ nghĩ sẽ bị mắng một trận vì dám tùy ý cứu người. Pi là tinh linh sinh mệnh, mỗi một sinh vật đều có vòng tuần hoàn đối lưu sự, tinh linh Pi nắm quyền giải quyết. Cơ bản Lão và Lão Tử không có quyền can thiệp vào sự sống mỗi sinh linh, vậy mà lão lại vì En cầu xin nên mới hất tay cố kéo. PiPi công chúa giới tiên linh nổi tiếng hung dữ, lại sắp lên vương vị, mỗi quá trình phát triển cá tính lại dữ dội, lần này lão sắp xong!!!

- Haizzz...

Ể?

Thiên-sama hé mắt, không thấy đóm lửa nào, cũng không thấy PiPi công chúa nổi giận, chỉ đứng đó thở dài. Không tránh khỏi tò mò: - PiPi? Không tức giận?

Pi hừ một tiếng, mắt to chớp một cái nhìn về phía màn hình. Trong khung ảnh là một cô gái xinh xắn đang đi trên phố, mái tóc màu tím nhạt bồng bềnh trên phố. Đôi mắt thâm trầm không định hướng. Pi rũ mí mắt: - Dù sao cũng sợi tơ sinh mệnh của cô ấy cũng đã căng không ít, sắp đứt tới nơi rồi. Phép lực của tiền bối chỉ là hao tổn, dù sao cô ấy cũng một đoạn thời gian được vui vẻ. Không xấu gì.

Cả bầu không khí rơi vào trầm mặc. Sợi sinh mệnh này đúng là đã đứt, Lão lần đó cũng tốn không ít tâm tư và phép lực mới nối lại được sợi sinh mệnh. Lần đó cũng chỉ vì En cầu năn quá mức, cũng cố ý hại chết luôn người đi cùng. Rốt cuộc hại lão phải làm cái trò nối tơ này, đau đầu quá đi!!!

- Ta bất quá chỉ sợ En nó không chịu buông tha cho cái cặp đôi này!

Pi nâng mí mắt, đáy mắt là sự kiên định: - Ta không tin không dời được sự chú ý của nó. Cặp đôi này chính là chỉ một người được sống! Tơ duyên này, ta cắt!

.

.

.

"Cạch ---"

- Em gái-chan, anh trai của em đói sắp chết rồi này!!!

Cánh cửa vừa mở ra, Nicky uể oải vác balo vào. Vừa đóng cửa liền lăn đùng ra sàn đến cởi giày còn chẳng thèm, cứ nằm đó rên rỉ đủ các kiểu.

Akaori ngồi nhàn nhã trên sofa vừa ăn bánh thạch vừa uống trà. Nghe tiếng nói nhão nhoẹt không còn sức sống của ai đó liền quay đầu ra nhìn. Trên bậc cấp Nicky nằm ườn cả ra sàn nhà chẳng còn sức sống, miệng lải nhải đòi ăn.

Cô tặc lưỡi: - Giờ cơm chưa tới, muốn ăn thì ra ngoài kiếm.

Nicky mặt áp sàn liền bĩu môi, cậu cơ bản đoán được câu trả lời. Thử lòng xíu thôi ~

Đứng thẳng dậy, tay phủi phủi quần áo. Nicky tiến thẳng vào phòng bếp mở ra tủ lạnh. Cả chục hộp amitsu* đập vào mắt. Từ ngăn trên xuống ngăn dưới cũng cả chục hộp to nhỏ. Cậu tặc lưỡi, cầm lên thử một hộp rồi nói vọng ra ngoài: - Cậu mập rồi? Tăng dữ lắm hay sao mà mua lắm amitsu thế này!? Hay là thôi khỏi giảm đi, tôi thấy nó vô vọng rồi!

*Amitsu: là một món tráng miệng của Nhật Bản. Làm từ các khối thạch rau câu nhỏ có tác dụng giảm cân. 

Người nào đó vì câu nói mà lỡ cắn vào lưỡi. Cơn đau từ trong miệng, mùi máu trong miệng xộc lên mũi. Akaori cắn răng liếc nhìn con người đang đứng trong phòng bếp đang ôm bụng cười. Đúng là dạo này cô có tăng cân không ít. Dạo này chỉ có ăn rồi lại chơi, tập luyện cũng không khắt khe như trước nên có thể nói hiện giờ cô hoàn toàn thả lỏng thân thể. Tăng cân là chuyện bình thường. 

Mập rồi?

Mập rồi?!

- Endou Nicky!!! Cậu chết với tôi, tôi cắt phần cơm của cậu. Nhanh đứng lại!!!

- Được rồi, được rồi xin lỗi mà huhu. Đại tỷ tha tội đi mà! Đừng rượt nữa!

Trong căn nhà nhỏ một người cầm gối rượt, một người chạy hụt hơi. Leo khắp nơi trong nhà trốn tránh quỷ dữ đang rượt phía sau. Quỷ dữ bị chọc tới xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai rượt đuổi, nhất định phải đánh chết tên ôn dịch kia mới hả giận!

.

.

.

- Ai ui, ai ui, lưng của tôi...

Người nào đó ôm lưng đi ra từ nhà tắm. Miệng lầm bầm mắng người hại mình, có chút độc địa nhưng vẫn không giấu được có chút vui vẻ. Sau khi bị dần một trận lên bờ xuống ruộng, cả căn nhà cũng vì vậy mà rối tung rối mù cả lên. Thế là cậu ta phải bỏ cả buổi tối dọn dẹp mới xong. 

Định ra ngoài kiếm đồ ăn, ngang qua phòng Akaori lại thấy chưa tắt đèn, nghĩ cô chưa ngủ liền muốn vào nhắc nhở một chút, dù sao cũng hơi khuya rồi. Thú thật cậu ta chỉ là muốn dòm một chút lúc cô ngủ dáng vẻ thế nào, có gì chụp lại một phô rồi đi khoe làng xóm. Nghĩ nghĩ đột nhiên mặt lại lộ ra dáng biến thái. (Tao nghĩ nó muốn nhìn lén mày mặc đồ ngủ í! BT huhu. Akaori: Hai đứa bây cùng một phe cả! Khóc lóc cái gì!)

Trước khi vào cậu ta xác định trong phòng không một âm thanh. Cửa hé ra một chút, hoàn toàn không một tiếng động. Cậu ta thò đầu vào trong, ngó chung quanh hoàn toàn an toàn. Đi vào một chút liền nhìn thấy chủ phòng nằm trên bàn ngủ ngon.

Akaori nằm trên bàn, ngủ không động tĩnh. Đầu quay vào vách tường nên không nhìn thấy khuôn mặt. Cậu ta ngó quanh phòng, nhìn trên mặt bàn một đống giấy, dưới chân bàn còn có một bịch lớn đèn pin. Nghiêng đầu, cậu ta vứt suy nghĩ ban đầu đi. Vặn nhẹ nút đèn trên bàn, làm giảm xuống ánh sáng. Dùng chăn đắp lên rồi lẻn lẻn ra ngoài, đóng kín cửa...

Cả một quá trình không phát ra bất kì tiếng động nào. Chỉ là người nãy giờ vốn không có ngủ. Tay đặt lên tấm chăn trên vai, xoa xoa...

Một ngày lại kết thúc ---

---o0o---

Công nhận diễn biến có chút nhanh. Chap sau sẽ cố gắng từ từ... :V