Anne Tóc Đỏ Làng Avonlea

Chương 20: Chuyện vẫn Hay Xảy Ra Như Thế




Sáng hôm sau, Anne dậy thật sớm, vui sướng đón chào một ngày mới khi lá cờ bình minh đang tung bay chiến thắng giữa bầu trời màu ngọc trai. Chái Nhà Xanh nằm trong biển ánh nắng điểm xuyết những bóng cây linh sam và dương liễu nhún nhảy. Bên kia đường là ruộng lúa mì của ông Harrison, cánh đồng mênh mông vàng óng dập dềnh trong gió.

Thế giới tươi đẹp đến mức Anne tốn tới mười phút bình yên lẩn quẩn quanh cửa vườn, say sưa với vẻ yêu kiều của cảnh vật.

Sau bữa sáng, bà Marilla chuẩn bị lên đường. Dora sẽ đi với bà, đây là phần thưởng được hứa hẹn từ lâu của cô bé.

“Nào Davy, cháu phải ngoan và đừng làm phiền cô Anne,” bà nghiêm khắc cảnh cáo nó. “Nếu cháu ngoan, ta sẽ mua cho cháu một cây kẹo sọc từ thị trấn.”

Than ôi, bà Marilla cũng đã hạ mình dính vào thói quen xấu: hối lộ để người khác chịu cư xử tốt!

“Cháu sẽ không cố ý hư, nhưng giả sử cháu lỡ hư thì sao?” Davy muốn hỏi cho cặn kẽ.

“Cháu phải ý thức được hành động của mình chứ,” bà Marilla khuyên nhủ. “Anne, nếu ông Shearer ghé qua hôm nay, cháu hãy mua một miếng thịt quay ngon và vài miếng bít tết nhé. Nếu ông ấy không ghé thì bữa trưa mai cháu phải giết gà đấy.”

Anne gật đầu.

“Hôm nay cháu chẳng vơ việc mà nấu cả bữa trưa cho chỉ mình hai cô cháu đâu,” cô nói. “Khúc thịt nguội kia cũng đủ cho bữa trưa rồi, và cháu sẽ chiên vài miếng bít tết cho bác khi bác về tối nay.”

“Sáng nay cháu sẽ giúp ông Harrison vận chuyển tảo đỏ,” Davy tuyên bố. “ông ấy đã nhờ cháu và chắc ông ấy sẽ mời cháu dùng bữa trưa luôn, ông Harrison tốt khủng khiếp, ông ấy rất dễ gần. Cháu ước gì lớn lên giống như ông ấy. Ý cháu là cư xử như ông ấy... Cháu không muốn trông như ông ấy... Nhưng cháu nghĩ chẳng cần phải lo, vì bà Lynde nói cháu rất xinh trai. Cô có nghĩ là cháu sẽ giữ được vẻ đẹp trai không hả cô Anne? Cháu muốn biết.”

“Cô dám chắc là được mà,” Anne nghiêm túc đáp. “Cháu quả là một cậu bé đẹp trai, Davy ạ,”... bà Marilla lộ vẻ không tán thành... “nhưng cháu phải sống cho xứng đáng với vẻ ngoài của mình và phải đáng yêu nhã nhặn hết mức có thể.”

“Nhưng bữa trước, khi thấy Minnie May Barry khóc vì bị trêu là xấu xí, cô bảo nó là nếu nó ngoan, tử tế và đáng yêu, người ta sẽ không để ý tới vẻ ngoài của nó nữa,” Davy bất bình. “Cháu thấy không thể thoát khỏi chuyện phải ngoan ngoãn trên thế giới này, dù là vì lý do này hay lý do khác. Cuối cùng thì vẫn phải cư xử cho tốt thôi.”

“Cháu không muốn là một cậu bé ngoan à?” Bà Marilla hỏi, bà đã học được rất nhiều nhưng vẫn chưa tránh được thói quen hỏi những câu hỏi vô ích như vậy.

“Vâng, cháu muốn ngoan, nhưng đừng có ngoan quá,” Davy cẩn trọng. “Không cần phải ngoan quá để rồi trở thành giám thị trường Chủ nhật. Như thầy Bell đấy, thầy ấy là một người xấu thực sự.”

“Không đời nào,” bà Marilla phẫn nộ.

“Đúng mà... chính miệng thầy ấy nói thế,” Davy long trọng xác nhận. “Tuần trước khi cầu nguyện ở trường Chủ nhật, thầy ấy nói vậy mà. Thầy ấy nói thầy ấy là một con sâu thấp hèn, một tội đồ đau khổ và phải chịu trách nhiệm cho những tội ác đen tối nhất. Thầy ấy làm gì mà tệ như vậy hả bà Marilla? Thầy ấy giết ai hả? Hay là trộm một bộsưu tập tiền xu? Cháu muốn biết.”

Thật may, ngay lúc đó bà Lynde đánh xe vào lối đi và bà Marilla chạy đi, cảm giác như mình vừa thoát khỏi bẫy rập và tha thiết ước mong ông Bell đừng có cầu nguyện quá hình tượng bóng bẩy ở nơi công cộng như thế nữa, nhất là trong tầm nghe của những cậu bé lúc nào cũng “muốn biết.”

Ở lại một mình trong tâm trạng vui vẻ, Anne hăng say làm việc. Cô quét sàn, dọn giường, cho gà ăn, giặt váy xa tanh và phơi trên dây. Sau đó cô chuẩn bị chuyển lông ngỗng. Cô trèo lên gác xép và mặc cái váy cũ tóm được đầu tiên... một chiếc váy len casơmia màu xanh dương cô mặc hồi mười bốn tuổi. Nó ngắn cũn cỡn và “ôm sát” người như bộ váy len trứ danh Anne từng mặc vào lần đầu tiên xuất hiện ở Chái Nhà Xanh, nhưng ít nhất nó sẽ không bị lông tơ và lông vũ làm hư. Anne hoàn tất phục sức của mình bằng cách buộc quanh đầu tấm khăn tay đỏ chấm trắng to đùng từng thuộc về Marilla, và trong bộ dạng ấy, cô hùng dũng tiến vào bếp, bà Marilla đã giúp cô mang tấm chăn lông tới đó trước khi lên đường.

Bên cửa sổ treo một tấm gương nứt, và trong một phút giây xui xẻo, Anne nhìn vào gương. Có bảy nốt tàn nhang trên mũi cô, rõ ràng hơn bao giờ hết, hay ít nhất thì chúng cũng có vẻ như vậy trong ánh sáng chói lọi xuyên qua cửa sổ không che màn.

“Ôi, tối qua mình lại quên bôi kem rồi,” cô nghĩ bụng.“Tốt nhất là mình nên chạy xuống phòng lương thực bôi ngay bây giờ.”

Anne đã chịu đựng rất nhiều phương pháp để cố loại bỏ mấy nốt tàn nhang này. Có lần da mũi của cô tróc ra hết nhưng tàn nhang thì vẫn còn nguyên. Vài ngày trước, cô đọc thấy công thức kem trị tàn nhang trong một quyển tạp chí, và vì các thành phần đều có sẵn, cô lập tức pha chế, không để ý gì tới sự ghê tởm của bà Marilla - bà cho rằng nếu Chúa trời đã đặt tàn nhang lên mũi ta thì ta phải có trách nhiệm để yên chúng ở đó.

Anne hấp tấp chạy xuống phòng lương thực, căn phòng lúc nào cũng tranh tối tranh sáng vì bị cây liễu lớn mọc gần cửa sổ chắn sáng, giờ lại gần như tối om vì màn che đã được kéo xuống để chặn ruồi. Anne chộp lấy cái lọ đựng kem bôi trên giá và hào phóng bôi lên mũi bằng một miếng bọt biển nhỏ dành riêng cho việc bôi trát này. Làm xong nhiệm vụ quan trọng ấy, cô quay lại công việc chính. Ai đã từng chuyển lông ngỗng từ tấm chăn này sang tấm chăn khác sẽ biết ngay Anne trông khủng khiếp thế nào khi làm xong việc. Cái váy của cô trắng xóa đầy lông tơ và nùi bông, tóc mái của cô tuột ra khỏi vòng buộc của tấm khăn tay, lông ngỗng bám vào đó như một vầng hào quang. Đúng giây phút ngặt nghèo này thì có tiếng gõ vang lên ở cửa nhà bếp.

“Chắc là ông Shearer đây,” Anne nghĩ bụng. “Trông mình thật lôi thôi phát sợ, nhưng mình phải để nguyên mà chạy xuống thôi, vì lúc nào ông ấy cũng vọi cả.”

Lông tơ bay theo Anne cho tới tận cửa bếp. Nếu có một sàn nhà tốt bụng nào từng nứt ra nuốt chửng một cô nương đau khổ dính đầy lông thì sàn hàng hiên Chái Nhà Xanh lẽ ra nên kéo ngay Anne xuống vào thời điểm đó. Trên bậc cửa là Priscilla đang đứng, xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy lụa, một quý bà thấp lùn mập mạp tóc muối tiêu mặc áo vải tuýt, một quý bà khác cao lớn, ăn mặc đẹp đẽ sang trọng với khuôn mặt mỹ lệ cao quý và đôi mắt tím với hàng mi đen dài cong vút, người mà Anne “linh cảm” thấy, theo cách nói thời thơ ấu của cô, chính là bà Charlotte E. Morgan.

Vào giây phút bối rối đó, một suy nghĩ tách ra khỏi mớ bòng bong trong đầu Anne, cô bám vào đó như bám vào phao cứu sinh. Tất cả các nhân vật chính của bà Morgan đều có đặc điểm là “giỏi ứng phó.” Dẫu gặp phải rắc rối gì, họ đều ứng phó một cách dễ dàng và cho thấy sự ưu việt của mình trước mọi bất hạnh về thời gian, không gian hay số lượng. Do vậy, Anne cảm thấy mình phải có trách nhiệm ứng phó với tình hình, và cô làm đúng như vậy một cách hoàn hảo đến mức sau đó, Priscilla phải tuyên bố rằng cô chưa bao giờ khâm phục Anne Shirley đến thế. Dẫu cảm xúc dâng trào nhộn nhạo đến đâu, cô cũng không hề để lộ ra mặt. Cô chào Priscilla, được giới thiệu làm quen với những người đồng hành với vẻ bình tĩnh và tự chủ cứ như cô đang mặc bộ váy áo lộng lẫy nhất. Đương nhiên, cô cảm thấy hơi choáng váng khi phát hiện quý bà mà cô linh cảm là bà Morgan không phải bà Morgan, mà là một bà Pendexter không rõ nào đó, trong khi người phụ nữ thấp bé mập mạp tóc muối tiêu mới chính là bà Morgan, nhưng so với cú sốc ban đầu thì lần choáng váng này chẳng đáng gì. Anne rối rít mời các vị khách vào phòng nghỉ rồi sang phòng khách, sau đó cô vội vã chạy ra ngoài giúp Priscilla tháo ngựa.

“Thật tệ khi đến nhà cậu bất ngờ thế này,” Priscilla xin lỗi, “nhưng tới tối qua tớ mới biết là chúng tớ sẽ đến đây. Dì Charlotte sẽ đi vào thứ Hai, và dì ấy đã hứa đến thăm một người bạn ở thị trấn vào hôm nay. Nhưng tối qua bạn dì ấy gọi điện bảo đừng đến bởi họ bị cách ly vì sốt ban đỏ. Thế là tớ đề nghị tới nhà cậu, vì tớ biết cậu mong ngóng gặp dì tớ biết nhường nào. Bọn tớ ghé qua khách sạn White Sands và đón bà Pendexter theo. Bà ấy là bạn của dì tớ, sống ở New York và có chồng là tỉ phú. Chúng tớ không thể ở lại quá lâu, vì bà Pendexter phải quay về khách sạn vào lúc năm giờ.”

Khi cất ngựa, vài lần Anne thấy Priscilla lén nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Cậu ấy không nên nhìn mình như thế,” Anne nghĩ bụng với đôi chút hậm hực. “Dẫu cậu ấy không biết đổi lông ngỗng cực đến chừng nào thì cậu ấy cũng phải tưởng tượng ra được chứ.”

Khi Priscilla quay lại phòng khách, trước khi Anne kịp chạy lên lầu, Diana bước vào bếp. Anne chộp lấy tay người bạn đang sững sờ của mình.

“Diana Barry, cậu đoán xem ai đang ở trong phòng khách ngay lúc này nào? Bà Charlotte E. Morgan... và bà vợ của một tỉ phú New York... và tớ thì trông thế này... và trong nhà chẳng có gì cho bữa trưa ngoài khúc thịt nguội, Diana ơi!”

Đến lúc này, Anne nhận thấy Diana đang nhìn mình với vẻ ngỡ ngàng y hệt như Priscilla khi nãy. Thật là quá đáng.

“Ôi, Diana, đừng nhìn tớ như thế,” cô van nài. “It nhất thì cậu phải biết là người chỉnh tề nhất thế giới cũng không thể dốc hết lông ngỗng từ một tấm chăn này sang một tấm chăn khác mà vẫn giữ được vẻ chỉnh tề chứ”

“Không... không... không phải là lông ngỗng,” Diana ngần ngừ. “Đó... đó... là mũi của cậu, Anne ạ.”

“Mũi của tớ? Ôi trời, Diana, chắc là không có gì tồi tệ xảy ra với nó chứ!”

Anne chạy đến trước tấm gương nhỏ đặt phía trên bồn rửa chén. Một cái liếc mắt đã tiết lộ sự thật chết người. Mũi của cô đỏ chói!

Anne ngồi phịch xuống xô pha, tinh thần bất khuất của cô cuối cùng cũng bị khuất phục.

“Có chuyện gì thế?” Diana hỏi, nỗi tò mò đã chiến thắng sự tế nhị.

“Tớ cứ nghĩ mình thoa kem trị tàn nhang lên mũi, nhưng nhất định tớ đã lấy lộn lọ thuốc nhuộm đỏ mà bác Marilla dùng để đánh dấu hoa văn trên thảm,” đó là câu trả lời tuyệt vọng của Anne. “Tớ phải làm gì đây?”

“Rửa sạch đi,” Diana thực tế.

“Nhỡ nó không trôi thì sao. Lần đầu tớ nhuộm tóc, rồi sau đó thì nhuộm mũi. Bác Marilla cắt tóc của tớ khi tớ nhuộm nó, nhưng biện pháp này không thể áp dụng đối với cái mũi. Ôi, đây là một sự trừng phạt nữa cho thói phù phiếm của tớ, tớ cho rằng thế cũng thật đáng đời... dẫu rằng nói vậy chẳng đem lại chút an ủi nào. Thực sự điều này làm tớ tin vào vận rủi, dẫu bà Lynde nói làm gì có vận rủi, vì mọi thứ đều được định sẵn hết rồi.”

Thật may là lớp thuốc nhuộm trôi đi dễ dàng, Anne cảm thấy an ủi được một chút bắt đầu lê bước lên chái Đông trong khi Diana chạy về nhà. Bây giờ Anne lại xuống lầu, ăn mặc chỉnh tề và đầu óc bình tĩnh trở lại. Chiếc váy xa tanh cô từng mong được mặc giờ đang tung bay vui vẻ trên dây phơi bên ngoài, vì vậy cô buộc phải hài lòng với bộ váy vải ba tít đen. Cô bật bếp đun trà khi Diana trở lại. ít nhất thì Diana cũng mặc bộ váy xa tanh của mình, tay cầm một cái đĩa có đậy nắp.

“Mẹ tớ gửi cho cậu này,” cô nói, nhấc nắp đĩa phô ra món gà được chặt rất khéo trước đôi mắt biết ơn của Anne.

Món gà đi chung với bánh mì mới trắng muốt, bơ và pho mát ngon tuyệt, bánh trái cây của bà Marilla và một đĩa mứt mận trôi bồng bềnh trên nước xi rô vàng óng như ánh nắng hè ngưng đọng. Có một bát lớn thả đầy hoa cúc tây hồng trắng để trang trí, nhưng mọi thứ có vẻ thật khiêm tốn so với lần bài trí lộng lẫy lúc trước dành riêng cho bà Morgan.

Tuy nhiên, những vị khách đang đói ngấu của Anne dường như không để ý tới bất cứ thiếu sót gì, họ tận hưởng bữa ăn đơn giản với vẻ hứng thú rõ rệt. Nhưng sau vài phút đầu tiên thì Anne không còn để ý tới thứ gì đang có mặt hay vắng mặt trong thực đơn của mình nữa. Bềngoài của bà Morgan có thể hơi đáng thất vọng, ngay cả những tín đồ trung thành của bà cũng buộc phải thừa nhận như thế, nhưng rõ ràng bà là một người nói chuyện hết sức thú vị. Bà đi du lịch rất nhiều nơi và là một người kể chuyện tuyệt vời. Bà đã gặp rất nhiều loại người và kết tinh kinh nghiệm của mình trong những câu nói dí dỏm và những lời trào phúng khiến người nghe cảm thấy họ đang lắng nghe một nhân vật thông thái từ trong sách. Nhưng bên dưới vẻ ngoài lấp lánh đó là một luồng nước ngầm mạnh mẽ của sự chân thành, sự cảm thông đầy nữ tính và sự tốt bụng, khiến bà chiếm được cảm tình của người khác một cách dễ dàng cũng như sự tài hoa của bà khiến người ta ngưỡng mộ vậy. Bà cũng không hề độc thoại. Tài cạy miệng người khác của bà cũng chẳng kém gì tài ăn nói, Anne và Diana thấy mình nói chuyện với bà hết sức thoải mái. Bà Pendexter nói rất ít, bà chỉ mỉm cười với đôi môi và ánh mắt đẹp tuyệt trần, ăn gà, bánh trái cây và mứt với vẻ yểu điệu tinh tế khiến người ta có cảm giác như bà đang nếm phấn hoa và mật ong vậy. Nhưng như Anne nói riêng với Diana sau đó, một người đẹp tuyệt trần như bà Pendexter không cần phải nói chuyện, chỉ để cho người ta ngắm là đủ rồi.

Sau bữa trưa, họ đi dạo qua đường Tình Nhân và thung lũng Tím rồi đến lối Bạch Dương, băng qua rừng Ma Ám đến suối Bong Bóng Nữ Thần Rừng, ở đó họ ngồi xuống trò chuyện vui vẻ nửa tiếng đồng hồ. Bà Morgan muốn biết vì sao rừng Ma Ám lại có tên như vậy, và phá lên cười đến chảy nước mắt khi nghe đầu đuôi câu chuyện đầy kịch tính của Anne về chuyến đi đáng ghi nhớ qua rừng Ma Ám vào giờ hoàng hôn đầy ma thuật.

“Đó đúng là một bữa tiệc tinh thần hết sức thú vị, phải không?” Anne lên tiếng khi các vị khách đã ra về, cô và Diana chỉ còn lại một mình. “Tớ không biết mình thích lắng nghe bà Morgan hay ngắm nhìn bà Pendexter hơn. Tớ nghĩ chúng mình đã có một khoảng thời gian thú vị hơn hẳn lần chúng mình biết trước họ đến và bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị. Cậu phải ở lại dùng trà với tớ, Diana ạ, và chúng ta sẽ tha hồ bàn tán.”

“Priscilla nói chị chồng của bà Pendexter cưới một bá tước người Anh, thế mà bà ấy ăn món mứt mận đến hai lần,” Diana nói cứ như hai chuyện này không hề tương thích với nhau.

“Tớ dám chắc ngay cả vị bá tước người Anh đó cũng không dám nhăn cái mũi quý tộc của mình trước món mứt mận bác Marilla đâu,” Anne tự hào.

Tối hôm đó, Anne không nhắc gì đến nỗi bất hạnh giáng xuống cái mũi của cô khi cô kể cho bà Marilla nghe chuyện trong ngày. Nhưng cô lấy lọ kem trị tàn nhang đổ ra ngoài cửa sổ.

“Mình sẽ không bao giờ đụng vào cái mớ đồ làm đẹp nào nữa,” cô quyết tâm sắt đá. “Chúng có thể hợp với những người cẩn thận để ý, nhưng với một kẻ lúc nào cũng phạm lỗi một cách không sửa chữa được như mình thì thể nào cũng có chuyện.”