Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 36




Trên đường về nhà sau lễ phát bằng tốt nghiệp của trường trung học, Jarvis Morrow kể cho Anne nghe về những nỗi sầu muộn của cậu.

“Em phải bỏ trốn với cô ấy đi, Jarvis ạ. Ai mà chẳng nói thế. Thường thì chị không tán thành chuyện bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu đâu,” (“Mình nói cứ như thể mình là một giáo viên đã có bốn mươi năm kinh nghiệm vậy,” Anne vừa nghĩ vừa cười thầm) “nhưng quy tắc nào cũng vậy thôi, kiểu gì mà chẳng có ngoại lệ chứ.”

“Muốn thỏa thuận thì cũng phải có hai người mới được, chị Anne ạ. Em đâu thể bỏ trốn một mình được. Dovie sợ cha cô ấy chết đi được, em chẳng tài nào thuyết phục cô ấy đồng ý. Mà… nói đúng ra, cũng chẳng thể gọi đó là bỏ trốn theo tiếng gọi tình yêu được. Cô ấy chỉ đến chỗ chị gái Julie của em… có nghĩa là bà Stevens, chị biết đấy… một tối thôi. Em sẽ mời mục sư đến đó và hai đứa em có thể tổ chức một hôn lễ chỉnh tề đủ để làm hài lòng bất cứ người nào và sau đó sẽ đi hưởng tuần trăng mật cùng dì Bertha ở Kingsport. Đơn giản vậy thôi. Nhưng em không sao có thể thuyết phục Dovie đánh liều làm thế. Tình yêu tội nghiệp của em đã quá quen nhượng bộ những ý thích thất thường và những trò quái gở của cha cô ấy rồi, và Cô ấy chẳng còn lại chút sức mạnh ý chí nào hết.”

“Em sẽ chỉ cần ép cô ấy làm thế thôi mà, Jarvis.”

“Thiên địa thánh thần ơi, chị không nghĩ là em chưa từng thử đấy chứ, Anne? Em đã cầu xin cô ấy cho đến tận lúc giận đến bầm gan tím ruột. Mỗi khi ở cùng em, cô ấy đều gần như đã hứa sẽ làm thế đến nơi rồi, nhưng hễ cứ về đến nhà, cô ấy lại nhắn tin cho em nói cô ấy không thể làm thế được. Nghe thì có vẻ kì cục, Anne ạ, nhưng cô nhóc tội nghiệp ấy quả thực rất yêu cha mình và cô ấy không sao chịu đựng nổi cái suy nghĩ rằng ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy.”

“Em phải buộc cô ấy lựa chọn hoặc là em hoặc là cha cô ấy.”

“Vậy nếu lỡ cô ấy chọn cha mình thì sao?”

“Chị không nghĩ là sẽ có chút xíu nguy cơ nào như thế.”

“Ai mà nói trước được chứ,” Jarvis ảo não nói. “Nhưng rồi sẽ phải quyết cho xong thôi. Em chẳng thể cứ tiếp tục mãi như thế này được. Em yêu Dovie đến phát điên… cả Summerside đều biết điều này. Cô ấy giống như một đóa hồng nhỏ nhắn đỏ thắm vượt ngoài tầm với…em phải với tới cô ấy cho bằng được, chị Anne ạ.”

“Nếu đặt đúng chỗ thì chất thơ quả rất hữu ích, nhưng trong trường hợp này thì nó sẽ chẳng đưa em đi đến đâu được, Jarvis ạ,” Anne điềm tĩnh nói. “Nói thế này thì nghe có vẻ giống Rebecca Dew, nhưng nó khá đúng đấy. Trong chuyện này, cái em cần là phải suy nghĩ một cách rành mạch, cứng rắn. Bảo với Dovie rằng em quá mệt mỏi vì cứ chần chừ lưỡng lự mãi rồi và cô ấy sẽ phải lựa chọn hoặc là theo em hoặc là rời bỏ em. Nếu tình cảm cô ấy dành cho em không đủ lớn để khiến cô ấy rời khỏi cha mình đi theo em, vậy thì để em nhận ra điều đó cũng là chuyện tốt cho em thôi.”

Jarvis rên lên:

“Chị nào có mất cả cuộc đời nằm dưới sự điều khiển của Franklin Westcott đâu Anne. Chị chẳng mảy may ý thức được ông ta là người như thế nào đâu. Vậy đấy, em sẽ cố gắng một lần sau chót. Như chị nói đấy, nếu Dovie thực lòng quan tâm đến em thì cô ấy sẽ đi theo em… còn nếu không phải thế, dù sao em cũng có thể biết điều tồi tệ nhất. Em cảm thấy em phần nào đang tự biến mình thành một thằng hề rồi đấy.”

“Nếu em bắt đầu có cảm giác đó,” Anne nghĩ, “thì Dovie nên coi chừng thì hơn.”

Vài tối sau đó, đến lượt Dovie lén lút đến Bạch Dương Lộng Gió để xin ý kiến Anne.

“Em biết làm gì bây giờ, chị Anne? Em có thể làm gì được đây? Jarvis muốn em bỏ trốn khỏi nhà… gần như là vậy. Tuần sau, cha em sẽ ở lại Charlottetown một đêm tham dự một bữa tiệc lớn của hội Tam điểm… và đó sẽ là cơ hội tốt. Bác Maggie sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ gì hết. Jarvis muốn em tới nhà bà Stevens làm đám cưới ở đó.”

“Vậy tại sao em lại không làm thế, Dovie?”

“Ôi, Anne, chị có thực lòng nghĩ rằng em nên làm thế không?” Dovie ngước khuôn mặt đáng yêu, ngọt ngào lên. “Xin chị, làm ơn giúp em có thể ra quyết định đi. Em chỉ thấy bối rối quá.” Giọng Dovie vỡ ra thành tiếng nghẹn ngào. “Ôi, Anne ơi, chị không biết cha em đâu. Ông ấy căm ghét Jarvis… em không thể hình dung nổi tại sao… chị có thể tưởng tượng được không? Ai mà có thể căm ghét Jarvis được chứ? Khi anh ấy đến thăm em lần đầu tiên, cha em đã cấm cửa không cho anh ấy vào nhà và còn bảo sẽ thả chó ra đuổi anh ấy nếu anh ấy còn bén mảng đến lần nữa… con bun to tướng nhà em ấy. Chị biết thừa là giống chó đó một khi đã cắn cái gì rồi thì cấm có bao giờ nhả ra khỏi miệng. Và cha sẽ không bao giờ tha thứ cho em nếu em bỏ trốn cùng Jarvis.”

“Em phải lựa chọn một trong hai người họ thôi, Dovie.”

“Jarvis cũng đã nói vậy đấy,” Dovie nức nở. “Ôi, anh ấy mới cứng rắn làm sao chứ… trước đây em chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy. Mà em thì không thể… em không thể s… s… sống nếu thiếu anh ấy, Anne.”

“Vậy thì hãy sống bên cậu ấy đi, em gái yêu quý. Và đừng có gọi chuyện đó là bỏ nhà theo trai. Làm sao lại thành bỏ nhà theo trai được khi em chỉ đến Summerside làm đám cưới với sự tham dự của bạn bè cậu ấy chứ.”

“Cha em sẽ gọi nó như thế cho xem,” Dovie nói, nuốt tiếng nức nở vào trong lòng. “Nhưng em sẽ nghe theo lời khuyên của chị, Anne ạ. Em tin chắc chị sẽ không khuyên em làm bất cứ chuyện gì sai lầm. Em sẽ bảo Jarvis cứ tiếp tục kế hoạch và xin cho được giấy chứng nhận đi còn em sẽ đến nhà chị anh ấy tối hôm cha em ở Charlottetown.”

Jarvis hân hoan báo cho Anne biết cuối cùng thì Dovie cũng đã đầu hàng.

“Tối thứ Ba tuần sau em sẽ gặp cô ấy ở cuối con đường mòn… Cô ấy không cho em xuống tận nhà vì sợ nhỡ đâu bác Maggie lại nhìn thấy… rồi bọn em sẽ chỉ việc thẳng tiến đến nhà chị Julia và nhanh chóng làm đám cưới. Tất cả bạn bè người thân của em đều sẽ có mặt ở đó, vậy nên tình yêu tội nghiệp của em sẽ thấy khá thoải mái. Franklin Westcott đã bảo em đừng hòng giành được con gái ông ta. Em sẽ chỉ ra cho ông ta thấy ông ta nhầm rồi.”