Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 30




Tôi buồn vì đã cảm thấy nhẹ nhõm khi trở về Pháp. Chuyến bay lặng lẽ và dài dằng dặc. Lần đầu tôi bay một mình. Trước khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle, tôi đã háo hức trở lại trường Mỹ dù cho phải tự tìm lộ trình tàu điện ngầm. Tôi gần như không còn e ngại tàu điện nữa.

Không thể như thế, đúng không?

Nhưng rồi chuyến tàu suôn sẻ lăn bánh trở về khu Latin, tôi phờ phạc mở khóa cửa và sắp xếp hành lý. Tòa nhà Lambert xôn xao tiếng chân của lũ học trò. Tôi hé mắt nhìn qua rèm cửa sang nhà hàng bên kia phố. Không thấy cô ca sĩ opera, nhưng dù sao cũng đang là buổi chiều. Tối nay chị ta sẽ trở lại. Ý nghĩ đó làm tôi mỉm cười.

Tôi gọi điện cho St. Clair - cậu đã trở về từ tối qua. St. Clair và Josh đang tranh thủ thời tiết ấm áp khác thường. Họ đang thơ thẩn trên các bậc thang điện Pathéon và St. Clair bảo tôi nên đến chung vui. Tất nhiên tôi sẽ đến.

Thật khó giải thích cảm giác hồi hộp bất ngờ lúc tôi bước xuống phố. Tại sao tôi run rẩy? Hai tuần vừa qua thực sự quá đặc biệt. St. Clair đã biến từ một nhân vật rắc rối thành người bạn thân nhất của tôi. Cậu cùng có cảm nhận giống tôi. Tôi không cần phải hỏi vì tôi biết rõ như chính lòng bàn tay mình.

Tôi chậm rãi đi đường vòng để đến điện Pathéon. Thành phố lúc này thật đẹp. Nhà thờ St-Étienne-du-Mont lộng lẫy xuất hiện làm tôi liên tưởng đến hình ảnh mẹ St. Clair thu dọn bữa trưa dã ngoại và phác họa những chú bồ câu. Tôi cố hình dung cậu chạy khắp nơi trong bộ đồng phục nam sinh non nớt với chiếc quần ngắn và đầu gối trầy trụa. Tiếc là tôi không thể. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là người tôi quen - điềm tĩnh và tự tin, tay nhét trong túi, dáng đi khệnh khạng. Kiểu người tỏa ra năng lượng quyến rũ bẩm sinh khiến mọi người bị choáng ngợp và cuốn hút.

Mặt trời tháng giêng lên cao sưởi ấm hai má tôi. Hai người đàn ông mang cặp táp đứng lại chiêm ngưỡng bầu trời. Một phụ nữ gọn gàng đi giày cao gót dừng lại với vẻ kinh ngạc. Tôi mỉm cười và đi qua bọn họ. Tôi ngoặt vào một góc đường và lồng ngực chợt co thắt dữ dội, đau đớn đến mức không thể thở được nữa.

Vì St. Clair đang ở đó.

Cậu đang vùi mặt vào một quyển sách quá khổ, khom lưng và hoàn toàn mê muội. Một làn gió thổi qua mái tóc sẫm màu của cậu trong lúc cậu cắn móng tay. Josh ngồi cách cậu vài thước, hí hoáy bút lông trên cuốn sổ phác họa bìa đen. Những người khác cũng chìm đắm trong ánh nắng hiếm hoi nhưng tôi không để tâm đến họ. Vì St. Clair đang ở đây.

Tôi bám vào cạnh bàn của quán cà phê vỉa hè để không bị ngã. Thực khách nhìn tôi chằm chằm nhưng tôi không bận tâm. Tôi cuống cuồng hớp lấy không khí.

Làm sao mà tôi lại ngốc nghếch đến thế?

Làm sao mà có lúc tôi lại tin mình không yêu người ấy?