Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 14




“Mí ngừi không nghĩ tổ chức cắm trại ở nghĩa địa vào dịp Halloween khá là rập khuôn sao?”

Năm đứa chúng tôi – Mer, Rashmi, Josh, St.Clair và tôi đang chầm chậm đi xuyên qua nghĩa trang Père-Lachaise – một nơi nằm trên sườn đồi nhìn bao quát được cả Paris. Nơi đây trông như một thành phố thu nhỏ. Những lối đi rộng như con phố len lỏi giữa các khu mộ được tạo tác tinh vi. Chúng gợi tôi nhớ về mấy tòa nhà kiểu Gothic nhỏ bé xíu với cửa ra vào hình vòm, tượng đài và cửa sổ gắn kính màu. Những nhân viên bảo vệ và cổng sắt án ngữ bên ngoài một bức tường đá. Hạt dẻ chín trĩu nặng trên cành, những chiếc lá vàng còn sót lại bay phất phơ.

Một thành phố tĩnh lặng nhưng không kém phần ấn tượng.

“Này, mí ngừi có nghe Anna vừa nói ‘mí ngừi’ không?” Josh hỏi.

“Chúa ơi, đâu có chuyện đó.”

“Có mà,” Rashmi nói. Nó xốc lại túi trên vai rồi theo Mer đi dọc một con đường. Thật mừng khi đám bạn biết đường vì tôi vẫn mù tịt. “Mình đã bảo cậu bị nhiễm cách nói chuyện đó rồi.”

“Đây là nghĩa trang, không phải nghĩa địa,” St.Clair nói.

“Có khác biệt hả?” Tôi hỏi, cảm kích vì có cơ hội phớt lờ Cái Cặp Kia.

“Nghĩa trang là một phần đất được dành riêng cho việc chôn cất trong khi nghĩa địa luôn nằm trong địa phận nhà thờ. Dĩ nhiên trên thực tế bây giờ hai từ đó có thể hoán đổi cho nhau, nhưng cũng không thực sự…”

“Anh biết nhiều thứ vớ vẩn quá đấy, St.Clair. May mà anh rất dễ thương,” Josh nói.

“Tôi thấy nó thú vị đấy chứ,” Mer nói.

St.Clair mỉm cười. “Chí ít ‘nghĩa trang’ nghe có vẻ cổ điển hơn. Và nơi này rõ là rất cổ điển mà. Mình xin lỗi.” Cậu quay lại nhìn tôi. “Hay cậu thích đến bữa tiệc Lambert? Mình nghe nói Dave Higgenbottom[1] có mang theo cái phễu uống bia[2] của cậu ta đấy.”

[1] Higenbottom có nghĩa là Higgen Mông – St.Clair có ý mỉa mai Dave.

[2] Nguyên văn: A beer bong – dụng cụ gồm một cái phễu gắn vào một cái ống để giúp người uống bia uống được nhiều và nhanh hơn.

“Higgenbaum chứ.”

“Thì mình vừa bảo là Higgenbum đó thôi.”

“Ôi, để cậu ta yên đi mà. Với lại khi nơi này đóng cửa rồi chúng ta vẫn còn khối thời gian để tiệc tùng.” Tôi đảo mắt trước hai chữ “tiệc tùng”. Không ai trong nhóm có ý định tham dự bất chấp lời hứa của tôi với Dave trong bữa ăn trưa hôm qua.

St.Clair lấy bình nước thúc tôi. “Hay cậu buồn vì thằng đó không có cơ hội tán tỉnh cậu với khối lượng kiến thức đáng kinh ngạc của nó về đua xe đường phố hả?”

Tôi bật cười. “Thôi dẹp đi.”

“Mình còn nghe nói nó có sở thích xem phim độc đáo lắm. Có khi nó sẽ dẫn cậu đi xem xuất nửa đêm Scooby-Doo 2 không biết chừng.”

Tôi quật túi vào người St.Clair nhưng cậu tránh được và cười nắc nẻ.

“À há! Đây rồi!” Mer reo lên khi đã tìm ra thảm cỏ thích hợp. Nó trải khăn lên cỏ còn Rashmi và tôi lấy táo, sandwich kẹp thịt và phô mai ra khỏi ba-lô. Josh và St.Clair đang rượt đuổi nhau quanh các bia đá gần đó. Họ làm tôi nhớ đến mấy đứa học sinh người Pháp gần khu ký túc – chỉ cần thêm áo len cùng màu là giống y luôn.

Mer rót cà phê từ chiếc bình của St.Clair cho mọi người, tôi hồ hởi nhấp từng ngụm và tận hưởng cảm giác ấm áp thư thái căng tràn khắp cơ thể. Tôi từng nghĩ cà phê đắng nghét và tởm lợm, nhưng giờ cũng như mọi người, mỗi ngày tôi lại nhấm nháp dăm ba tách. Ba đứa bắt đầu đánh chén đồ ăn thì đùng một cái, lũ con trai trở lại. Josh khoanh chân ngồi cạnh Rashmi còn St.Clair xộc vào giữa Meredith và tôi.

“Tóc ông dính lá kìa.” Mer cười khúc khích và gỡ một chiếc lá khô khỏi tóc St.Clair. Cậu cầm lấy, nghiền nát rồi thổi vụn lá vào tóc cô bạn mình. Họ cùng cười và bụng tôi thắt lại.

“Có lẽ cậu nên đội Cái Mũ Đó,” tôi nói. St.Clair bảo tôi mang nó theo trước khi cả đội xuất phát. Tôi ném cái túi lên đùi cậu, chắc hơi mạnh tay nên St.Clair ré lên và bật dậy.

“Cẩn thận.” Josh cắn quả táo đỏ hồng và nhồm nhoàm nói. “Anh ấy có những bộ phận mà chị không có đâu.”

“Ồ, những bộ phận,” tôi nói. “Nghe hấp dẫn đấy. Kể đi em.”

Josh cười buồn. “Rất tiếc. Thông tin đặc quyền. Chỉ những ai có những bộ phận đó mới có thể nói về chúng thôi.”

St.Clair rũ lá khỏi tóc và đội Cái Mũ Đó lên đầu. Rashmi nhăn nhó. “Thật sao? Hôm nay? Giữa chốn đông người này?” nó hỏi.

“Mọi ngày,” St.Clair nói. “Miễn là bà còn ở cạnh tôi.”

Rashmi khịt mũi. “Tối nay Ellen làm gì vậy?”

“Hừ. Ellie sẽ tham dự một buổi tiệc hóa trang dở hơi nào đó.”

“Ông không thích tiệc hóa trang à?” Mer hỏi.

“Tôi không mặc quần áo hóa trang.”

“Chỉ thích đội mũ thôi,” Rashmi nói.

“Mình không thấy người nào bên ngoài TMOP mừng lễ Halloween cả,” tôi nói.

“Ít người ăn mừng lắm,” Josh nói. “Dân làm ăn đã cố kinh doanh nhiều năm trước nhưng chẳng đi đến đâu. Nhưng cho một cô nàng sinh viên cơ hội chưng diện như một cô y tá dâm đãng thì cô ấy tham gia liền.”

St.Clair trút một đống phô mai sữa dê lên đầu Josh để nó chảy xuống má cậu ta. “Đồ quỷ. Ellie không chưng diện như một cô y tá dâm đãng.”

“Vậy chắc là một cô y tá bình thường phải không?” Tôi ngây thơ hỏi. “Với một cái đầm khoét sâu và một bộ ngực khủng?”

Josh và Rashmi cười sặc sụa còn St.Clair kéo Cái Mũ Đó sụp xuống mắt. “Hừ, tôi ghét tất cả các người.”

“Này.” Meredith tỏ vẻ khổ tâm. “Tôi có nói gì đâu!”

“Hừ, trừ Mer ra tôi ghét tất cả các người.”

Một nhóm du khách Mỹ lấp ló sau lưng chúng tôi. Trông họ có vẻ bối rối. Một gã trạc hai mươi râu ria tua tủa sắp sửa mở miệng thì bị Rashmi ngắt lời. “Jim Morrison[3] nằm ở lối kia.” Nó chỉ tay. Gã ta mỉm cười nhẹ nhõm, cảm ơn Rashmi và tiếp tục di chuyển.

[3] Jim Morrison (sinh ngày 8-12-1943 tại Florida, mất ngày 3-7-1971 tại Paris) là ca sĩ, nhạc sĩ và nhà thơ người Mỹ. Anh được biết đến nhiều nhất trong vai trò ca sĩ hát chính và sáng tác ca từ của ban nhạc Rock nổi tiếng The Doors. Anh cũng được coi như một trong những người có sức hút và ảnh hưởng nổi bật nhất trong lịch sử nhạc Rock.

“Sao cậu biết họ muốn đến đó?” Tôi hỏi.

“Bọn họ luôn muốn hỏi đường đến đó.”

“Đáng lẽ ra họ nên tìm Victor Noir,” Josh nói. Cả bọn cười ầm.

“Ai cơ?” Cảm giác u mê làm tôi tức tối.

“Victor Noir. Ông ta là nhà báo bị Piere Bonaparte bắn,” St.Clair nói như thể vậy là đủ giải thích. Cậu vén Cái Mũ Đó qua mắt. “Bức tượng trên mộ ông ta được coi là giúp ích cho vấn đề… sinh sản.”

“Cái đó của ông ta được mài đến bóng loáng,” Josh hùa theo. “Để cầu may.”

“Chúng ta lại đang nói về những bộ phận phải không?” Mer hỏi. “Chúng ta không tán dóc về cái khác hả?”

“Thật sao?” Tôi hỏi. “Cái đó của Victor bóng loáng à?”

“Bóng lộn luôn,”St.Clair nói.

“Bây giờ mình có cái cần phải xem rồi.” Tôi uống nốt tách cà phê, lau vụn bánh trên miệng rồi nhổm dậy. “Victor ở đâu?”

“Để mình dẫn đường.” St.Clair đứng lên và bước đi. Tôi đuổi theo sau. Cậu đi qua một hàng cây trụi lá và tôi thấy khó khăn lách qua những nhánh cây sau lưng cậu. Hai đứa đang cười đùa thì ra đến đường chính va phải một nhân viên bảo vệ. Anh ta cau có dưới chiếc mũ lưỡi trai kiểu nhà binh. St.Clair khoe ra nụ cười thiên thần và khẽ nhún vai. Viên bảo vệ lắc đầu nhưng cho bọn tôi qua.

Cậu luôn được tha bổng như thế.

Bọn tôi bình thản bước đi, St.Clair chỉ vào một khu vực đông người chụp ảnh. Hai đứa dạt ra chờ đến lượt mình. Một con mèo đen gầy trơ xương lao ra từ phía sau một bàn thờ rải rác hoa hồng và vỏ vai rượu rồi lủi vào bụi cây.

“Trời. Cảnh tượng vừa rồi thật là ghê rợn. Halloween vui vẻ.”

“Cậu có biết nơi đây là chốn nương thân của ba ngàn con mèo không?” St.Clair hỏi.

“Biết chứ. Nó được xếp vào não mình trong thư mục “Mèo, Paris’ mà.”

Cậu cười vang. Các du khách chuyển sang tụ điểm chụp ảnh kế tiếp và chúng tôi mỉm cười khi tiếp cận Victor Noir. Bức tượng có kích cỡ như người thật và nằm ngửa bên trên ngôi mộ của chính ông ta. Hai mắt nhắm chặt, mũ đặt bên. Mặc dù khối đồng màu xám xanh được mặc quần áo hẳn hoi, dưới quần vẫn phồng lên một cách đáng nể và còn được mài nhẵn đến mức bóng loáng.

“Nếu chạm vào nó mình có được ước thêm gì không?” tôi nhớ lúc ở Cột mốc số 0.

“Không. Victor chỉ phù trợ cho việc sinh sản thôi.”

“Vậy cậu xoa tay lên nó đi.”

St.Clair bước đến một ngôi mộ khác. “Không, cảm ơn nhiều.” Cậu lại cười. “Mình không có nhu cầu đó.” Tiếng cười của tôi cứ ngắc ngứ trong cổ họng khi tôi hiểu được ý cậu. Thôi bỏ đi, Anna. Đừng băn khoăn về nó. Đừng để St.Clair biết mày băn khoăn về nó.

“Hừm. Nếu cậu không sờ thì mình sẽ sờ. Mình không bị nguy hiểm vì cái đó.” Tôi hạ giọng mỉa mai. “Cậu biết đấy, mình nghe nói phải thực sự quan hệ tình dục thì mới có thai được.”

Câu nói đó ngay lập tức giáng vào đầu cậu. Thôi tiêu rồi. Có lẽ đùa quá trớn. St.Clair trông có vẻ nửa ngại ngùng, nửa tò mò. “Vậy ra, cậu vẫn còn ‘zin’ hả?”

TRỜI! LẠI CÁI MIỆNG BỘP CHỘP CỦA TÔI.

Dù tôi khao khát lảng sang chuyện khác nhưng sự thật vẫn bật ra. “Mình chưa bao giờ gặp một người khiến mình quan tâm nhiều đến mức đó. Chính xác hơn là mình chưa bao giờ hẹn hò một người khiến mình quan tâm nhiều đến mức đó.” Tôi đỏ mặt và vuốt ve Victor. “Mình có một nguyên tắc.”

“Nói ra nghe thử.”

Bức tượng vẫn còn vương hơi ấm từ những du khách ban nãy. “Mình tự hỏi bản thân, nếu điều tệ nhất xảy ra – nếu mình thực sự dính bầu – liệu mình có xấu hổ khi nói cho đứa bé biết về cha nó không? Nếu câu trả lời tương đối gần với ‘có’ thì không đời nào mình để việc đó xảy ra.”

St.Clair gật đầu chậm rãi. “Nguyên tắc hay ho đấy.”

Nhận ra mình đặt tay lên của quý của Victor, tôi vội rụt tay lại.

“Đợi đợi đợi.” St.Clair lôi điện thoại ra. “Tạo dáng một lần nữa nào.”

Tôi le lưỡi và tạo một tư thế khá lố bịch. St.Clair chụp ảnh. “Tuyệt vời, mình sẽ thấy nó mỗi lần cậu gọi tới…” Điện thoại của cậu bỗng reo lên ngay lúc đó. “Trời, sao linh quá vậy.”

“Hồn ma của Victor đang muốn biết vì sao cậu không chịu sờ ông ta đấy.”

“Mẹ mình gọi. Đợi chút nha.”

“Hooooo, vuốt ve tôi đi St.Clair.”

St.Clair trả lời máy, cố giữ nét mặt nghiêm túc trong lúc Meredith, Rashmi và Josh khệ nệ bước đến sau lưng hai đứa tôi. Họ vác theo số vật dụng dành cho buổi picnic.

“Cảm ơn vì đã bỏ rơi bọn này,” Rashmi nói.

“Bọn mình đã nói là đến đây mà,” tôi nói.

Josh chộp lấy bộ phận riêng tư của bức tượng. “Tôi nghĩ sờ cái này là đen bảy năm luôn.”

Mer thở dài. “Joshua Wasserstein, mẹ cậu sẽ nói gì đây?”

“Mẹ em sẽ tự hào vì đã gửi em vào cái Học Viện Tốt Đẹp này, để họ dạy em những phẩm chất cao quý như thế.” Cậu ta cuối xuống liếm Victor.

Mer, Rashmi cùng tôi ré lên.

“Em sẽ bị mụn rộp quanh miệng mất.” Tôi lôi ra chai thuốc khử trùng tay và bóp một giọt ra lòng bàn tay. “Nghiêm túc đấy, em nên bôi một ít cái này lên môi đi.”

Josh lắc đầu. “Chị hâm quá vậy. Mang chai thuốc khử trùng đi khắp nơi thế à?”

“Cậu biết không,” Rashmi nói. “Mình nghe nói nếu lạm dụng thứ này thì có thể khiến bản thân mất sức đề kháng trước vi khuẩn và bị bệnh nặng hơn đấy.”

Tôi như bị hóa đá. “Cái gì? Không phải chứ!”

“Haha!” Josh nói.

“Ôi Chúa tôi, ông có sao không?”

Nghe tiếng la thất thanh của Mer, tôi vội quay đầu lại.

St.Clair ngã vào một ngôi mộ. Nó là thứ duy nhất ngăn không cho cậu không lăn kềnh ra đất. Bốn người chúng tôi vội vàng chạy đến. St.Clair vẫn giữ điện thoại trên tai nhưng không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ có chúng tôi nói chuyện với nhau. “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”

Cậu không trả lời. Cũng không ngước lên.

Chúng tôi lo ngại nhìn nhau. Đúng hơn là sợ chết kiếp. Có chuyện gì đó rất rất xấu. Josh và tôi đặt St.Clair lên mặt đất trước khi cậu bị ngã dúi dụi. St.Clair ngước mắt ngạc nhiên khi thấy mình bị chúng tôi giữ chặt. Mặt cậu trắng bệch.

“Mẹ mình.”

“Mẹ cậu làm sao?” Tôi hỏi.

“Mẹ mình sắp chết.”