Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 183-184




183: Người Trong Đồng Đạo


Tiếng ồn ào náo động vang vọng không ngừng.
Nơi này là hội trường thi đấu chính thức duy nhất tại Hagun, với sức chứa lên tới hàng chục vạn người.

Khán giả đầy ắp từ khắp nơi kéo đến, thậm chí nhiều hãng truyền hình còn tới hiện trường quay chụp, tất cả cho thấy cuộc thi đấu hôm nay được công chúng chờ mong thế nào.

Kỵ sĩ cường đại nhất tại học viện Hagun, Lôi Thiết Toudou Touka.

Và kẻ trước giờ luôn được xem là yếu nhất, kỵ sĩ lưu ban, Kurogane Ikki.
Mặc dù sau khi Ikki chiến thắng mười mấy trận liên tiếp đạt được vị trí đại diện, đã không một ai trong học viện dám xem thường hắn.

Nhưng số đông người ngoài không biết chuyện...!thì vẫn còn khá nghi ngờ.
Trên khán đài tầng cao nhất,
Alan đi tới khu vực dành riêng cho giáo viên để gặp mặt nhóm người của Kurono, thì bất ngờ gặp được một thân ảnh xa lạ.

Thân hình gầy còm với mái tóc bạc trắng, tay chống gậy, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài mà xem thường đối phương thì lầm to.

Chiến thần, Torajirou Nangou.

“Alan lão sư, vất vả cho ngươi.

” Kurono dẫn đầu chào đón.

Miệng theo thói quen rút vài hớp khói, chỉ trong vài giây, một điếu thuốc đã bị cháy sạch.

Chứng kiến thần kỹ được đánh giá phải ít nhất là lv3, Alan lần nữa sợ hãi thán phục.
Nữ sĩ, ở nhà bị người thân cấm hút thuốc, sợ làm gương xấu cho con gái nên tới chỗ làm điên cuồng hút bù đi?
“Kính ngưỡng đã lâu, chiến thần Torajirou.

” Alan hơi cúi người hành lễ, dáng vẻ khiêm tốn lịch sự.
“Ồ, ngươi hẳn phải là hoàng tử Alan Vermillion, cả ba tên đệ tử của ta đều từng nhắc tới ngươi.

Khó được khó được! ” Nangou vuốt cằm đáp lại.

“Ngài quá khen! Không những Dạ Xoa Cơ, cả Touka lẫn Asagi đều vô cùng có thiên phú.


” Alan tiện thể thổi một đợt theo thói quen xã giao.
Tính ra, bản thân hắn đúng là gặp qua toàn bộ các đệ tử của Nangou.

Ba vị mỹ thiếu nữ, quả thật làm cho người khắc sâu ấn tượng.
Từ từ đã...
Sao lại toàn là nữ? Hoàng tử điện hạ sửng sốt.

Loli Saikyou Nene, đại tỷ tỷ nhà bên Toudou Touka, thiếu nữ năng động Asagi Momiji...!mỗi người mỗi vẻ.

Ánh mắt Alan lần nữa quan sát thật kỹ lão tiên sinh trước mặt mình.

Gương mặt hiền lành, tràn đầy chính phái, trên môi treo một nụ cười như có như không.

Hóa ra...!đều là người trong đồng đạo a! Thất kính thất kính! Alan hiện tại chợt hiểu ra.
Chiến thần có khác, đây là kế hoạch ‘dưỡng thành’ đi? Đúng thật biết chơi.

Xem thái độ của con giả loli thích bạo lực ở trước mặt thì biết...!
“Hắc, lão già ngươi không ở nhà dưỡng lão, còn tới chỗ này làm gì a, coi chừng trượt chân nhập viện.

” Nene hơi nhe ra hàm răng đe dọa.
Nangou cũng chưa hề tức giận, mà lại cười rộ lên.
“Vẫn ác miệng như hồi nào, đệ tử yêu quý nhất của ta, thật đáng yêu đó.


“Yêu..

Đáng yêu cái gì.

Ai cần ngươi khen nữa rồi! ” Tiểu loli quá hạn bắt đầu nói năng lộn xộn.

Alan lặng lẽ nhìn hai thầy trò tương tác.

Chân mang chiếc guốc cao với kiểu dáng y hệt, gương mặt đỏ lên vì xấu hổ khi được người khen.

Ngươi nói cho ta đây là dạ xoa cơ?

Torajirou lão ca, tiểu đệ bội phục! Điều giáo...!thật sự quá thành công rồi.
Không tiếp tục trêu chọc đệ tử, Nangou dời lực chú ý sang hai thân ảnh bắt đầu bước lên sàn đấu.
“Thiếu niên kia dù sao vẫn là hậu nhân của Ryouma, lão già ta chắc chắn phải đích thân tới xem.

” Ánh mắt híp lại, Nangou thản nhiên nói.

Nene cũng hăng hái cho ra nhận xét.
“A hắc, chàng trai Ikki mà muốn thắng được Touka-chan, khẳng định phải đối đầu trực diện với tuyệt kỹ Raikiri rồi.


Đáng thương cho thiếu niên trẻ tuổi, chỉ có thể dùng kiếm để chơi cận chiến, là khổ bức như vậy.

Kurono trầm ngâm một hồi, cũng tiếp lời.

“Raikiri tuy mạnh, nhưng không phải là không tồn tại điểm yếu...!Thời điểm xuất chiêu bắt buộc phải cho kiếm vào vỏ.

Nếu như cầm cự một đoạn thời gian, dẫn dụ được Touka lộ ra sơ hở, Ikki vẫn có khả năng thắng lợi.


“Hô hô, nói không sai.

” Chiến thần Torajirou Nangou tỏ vẻ tán thành, nhưng chỉ trong phút chốc ánh mắt biến thành sắc bén.
“Nhưng mà, ta lại cho rằng cuộc đấu...!sẽ kết thúc nhanh chóng mà thôi, có lẽ chỉ cần một đòn.

” Lấy kinh nghiệm của hắn, thông qua quan sát thần thái là biết ngay được ý định của Ikki.

Torajirou Nangou, một bậc thầy trên lĩnh vực võ thuật, cùng Kurogane Ryouma từ nhỏ vừa là bằng hữu, vừa là đối thủ, hai người trước sau đều trở thành Desperado.

Ân oán tình cừu chất đống đủ để làm thành phim truyền hình nhiều tập, cũng xem như một giai thoại đặc sắc tại Nhật Bản.

Alan thậm chí suy đoán cả hai lúc trẻ có khi còn cùng yêu thích một thiếu nữ.
Kết quả...!kết quả cần phải nói sao, khẳng định là đại anh hùng Ryouma ôm mỹ nhân về, con cháu thành đàn rành rành ra đây.

Về phần lão gia độc thân trước mặt mình, hẳn là đã phẫn uất tới mức chạy sang Thần Long Tự đi tu, vớt cái danh hiệu Chiến Thần chỉ là tiện thể a.

Không biết phải chăng cảm nhận được ‘ác ý’ từ Alan, Nangou đột ngột hỏi thăm.
“Hoàng tử Alan Vermillion, ngươi nghĩ như thế nào?”
Alan hơi cau mày.
“Ngài hỏi ta, chẳng lẽ vì không có niềm tin vào đệ tử của mình, Torajirou các hạ.

” Đáp lại lần này bất ngờ cũng không còn cung kính như trước.
Nghe được câu trả lời chẳng khác gì gây hấn, khí thế trên người Nangou thay đổi rõ rệt.

Thân hình già nua dần đứng thẳng.

“Ô hô...!người trẻ tuổi, luôn là phải tràn ngập bất ngờ sao?”
Trong phạm vi vài chục mét quanh khán đài, áp lực tỏa ra làm hít thở cũng trở nên trầm trọng.
“Này...!các ngươi đừng làm bậy.

” Nhận ra được tinh thần giao phong giữa một già một trẻ, Kurono hơi đổ mồ hôi.

Trái lại, Nene thì vui vẻ ở bên xem kịch.

Còn kém phất cờ reo hò.
Lão già, mau đánh cho tên hoàng tử keo kiệt đó một trận! Tiểu loli gào thét trong lòng.
“Tốt nhất đập bán sống bán chết, tiếp đó...!Hắc, tất nhiên là đến phiên lão nương đóng vai người tốt ra tay can thiệp.

Chắc chắn sẽ được trừ nợ nữa rồi! ”
Cảm thụ được ma lực nồng nặc như núi lửa sắp sửa bộc phát, con ngươi hổ phách hiện lên tinh mang.

Này cũng không phải vô cớ sinh sự, bị người liên tục dùng kỹ năng dò xét, Alan quả thật cũng có chút khó chịu.

Tuy luôn ưu tiên cẩu tới đại kết cục nhưng không có nghĩa là khi chịu khiêu khích, hắn phải ráng nhẫn nhịn chẳng dám rên một câu.
Nên nhớ giờ phút này, đứng tại khán đài chính là đế vương của thế giới ngầm, bạo quân, cai trị vô số thế lực lớn nhỏ, thống lĩnh lên tới hàng triệu lực lượng vũ trang, mấy chục vạn Blazer.

“Lão tiên sinh...!vẫn rất hiếu chiến đi.

” Cảm nhận được chiến ý càng ngày càng tăng mạnh, Alan tất nhiên không chịu thua kém.

Crack!
Mặt đất dưới chân dường như không chịu nổi áp lực, nứt thành từng khe hở.
Torajirou Nangou, người hiện tại là Desperado mạnh nhất tại Nhật Bản, uy vọng khẳng định vượt xa Tsukikage hay Itsuki nhiều.

Đáng chú ý hơn, năng lực của đối phương, điều khiển khái niệm âm thanh, được vận dụng tới một trình độ xuất thần nhập hóa, dễ dàng dùng sóng siêu âm dò xét vạn vật.


Kỹ thuật chiến đấu thì chẳng cần phải nói, danh hiệu Chiến Thần không phải thổi.

Chẳng những vô ảnh bộ, tuyệt kỹ Raikiri lừng danh của Touka cũng là lấy dẫn dắt từ Nangou.
Nhưng mà so với Alan, tâm trạng của vị Chiến Thần này mới càng thêm đặc sắc.

“Thật sự...!không tầm thường.

” Khác hẳn Nene lẫn Kurono, trải qua biết bao cuộc chiến sinh tử và cả thế chiến khốc liệt như hắn, ở khoảng cách gần mới càng cảm giác được nhiều.

Thân ảnh nam tử trẻ tuổi trước mặt mình, chẳng khác gì một hắc động hấp thu mọi thứ, u ám đến đáng sợ.

Sóng âm lẫn tinh thần lực như đá chìm đáy biển, hắn thật sự không nhận lại được chút thông tin nào.

Nhiều lần muốn dâng lên sát ý tiếp tục dò xét, nhưng ngay lập tức lông tơ theo bản năng dựng đứng.

Cực độ...!Cực độ nguy hiểm!
“Người trẻ tuổi bây giờ, kinh khủng như vậy.

” Nangou âm thần cảm thán.

Thiên tài hắn thấy qua nhiều đi, như Nene đã là cá nhân với thiên phú tốt nhất mà hắn gặp được, e rằng chỉ cần vài năm sẽ vượt qua chính mình.

Nhưng không ngờ bây giờ lại gặp được người như Alan.

Đúng là rất muốn đánh một trận a!
Nếu ở vào thời điểm khác, hắn đã sớm đưa ra đề nghị quyết đấu.
Làm một Desperado với thọ nguyên dài lâu, sống đến gần một trăm tuổi, hưởng thụ vật chất đối với Nangou đã sớm tẻ nhạt vô vị.

Ngoài việc dạy bảo đệ tử, riêng chỉ có chiến đấu mới có thể khiến cho vị chiến thần này cảm giác được giá trị tồn tại của bản thân.

Và đối thủ đáng để cho hắn ra tay, không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được.

Bầu không khí vẫn chưa thấy có dấu hiệu hòa hoãn mà ngày càng căng thẳng, cho tới khi...!
“Trận đấu, bắt đầu!” Âm thanh từ máy móc vang lên.

Cả khán đài bốn phía sôi trào.

184: Vô Miện Kiếm Vương

“Vậy mà thắng được?” Chứng kiến thân ảnh xinh đẹp ngã xuống, Alan thoáng kinh ngạc.

Nói chính xác hơn, hắn chưa từng nghĩ tới Ikki lại chiến thắng bằng phương pháp cực đoan đến mức độ đó.

“Ittou Rasetsu (Nhất Đao La Sát), giải phóng giới hạn, dồn hết sức mạnh bộc phát trong vòng một giây thay vì một phút, kỹ năng này... đã không còn là thuộc về nhân loại nữa. ” Nangou chậm rãi cho ra nhận xét, cặp mắt ngưng trọng hiếm thấy.

Theo thói quen rít thêm vài ngụm thuốc, Kurono nhếch miệng, tâm tình trở nên không tệ.

“Tiểu tử này đúng thật luôn thích làm người khác bất ngờ.”

Từ đây sẽ không còn ai tìm phiền toái cho Ikki, nàng cũng đỡ phải nhọc lòng.

Kẻ vô dụng nhất? Danh hiệu châm chọc kia chắc là sẽ mãi mãi không được mọi người nhắc lại.

Dãy ghế kế bên,

“Không ... không thể nào. Lôi Thiết bại? Chuyện vô lý đến thế làm sao lại xảy ra được!”

“Chắc chắn là gian lận!!” Tiếng gào thét như heo bị chọc tiết.

Akaza Mamoru trợn to cặp mắt, cả đống thịt béo run rẩy liên hồi, tức giận lẫn sợ hãi đan xen.

Quyền thế, tiền bạc, nữ nhân... chút ảo tưởng về tương lai trong đầu lập tức tan biến như bị xối một chậu nước lạnh.

Ikki thắng cuộc thi đấu, việc đại diện cho Hagun tham gia đại hội Kiếm Vương Thất Tinh là chắc chắn như ván đã đóng thuyền. Dưới áp lực từ dư luận, âm mưu quỷ kế gì cũng không dùng được, kế hoạch xem như hoàn toàn thất bại.

Bết bát hơn là, việc hắn giở trò đổ oan cho tên nhóc đó, khẳng định rất khó che giấu được. Nhà Kurogane chẳng những sẽ không bảo vệ, mà có khi còn đem Akaza ra làm dê thế tội để cho công chúng một câu trả lời.

Sự nghiệp của chủ tịch ủy ban đạo đức Akaza Mamoru, đến giờ phút này xem như hoàn toàn chấm dứt.

“Thằng nhãi khốn khiếp! Cùng lắm thì chết chung, ta... ặc.”

Con ngươi tràn đầy tia máu, Akaza cụ hiện ra Device, đang dự tính lao vào sân thi đấu thì đột nhiên sùi bọt mép ngã xuống đất bất tỉnh.

Thu hồi ánh mắt nhìn về tên mập xấu xí, Alan hướng về phía đám người của Kurono tạm biệt.

Lão già thành tinh như Torajirou Nangou, thoáng phô bày chút thực lực, dưới đĩa đèn thì tối là được, chứ hắn hiện tại không muốn tiếp xúc quá nhiều.

“Hiệu trưởng Shinguuji, Torajirou các hạ... ta còn có việc cần xử lý, xin phép cáo từ!”

Hơi đảo mắt qua qua thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi trên sàn đấu thêm một lần, Alan dứt khoát quay người rời khỏi.

“Nhất đao la sát... biệt danh còn thật thích hợp. ” Khóe miệng hắn hơi giương lên.

Ittou Rasetsu, lực bộc phát đâu chỉ hàng chục lần khi dùng Ittou Shura, mà phải gấp đến trăm lần. Và giá cao, khẳng định càng thêm nghiêm trọng, e rằng nhiều chỗ gân mạch của người thiếu niên đang cố đứng vững trên sân đấu, lúc này đã đứt thành từng khúc rồi đi.

Nhưng mà,

Đây chỉ xem như là tuyệt kỹ độc hữu dành riêng cho kỵ sĩ với cái tên Kurogane Ikki.

Đổi lại Alan, khống chế ma lực tinh tế kết hợp cùng vô số năng lực độ thần bí cao, mới là phương thức chiến đấu mạnh nhất. Ít ra tại cấp độ trước mắt, sức mạnh thể xác thật sự tồn tại cực hạn.

Bên cạnh đó, thân thể siêu phàm của hắn thực tế đã là được giải phóng sẵn phần lớn giới hạn, xem như 24/24 luôn bật phiên bản tăng cường Ittou Shura. Vậy nên dù có cố bắt chước dùng Ittou Rasetsu, tăng phúc sợ rằng vẫn chưa tới 10 lần, kém xa vận dụng lượng ma lực khổng lồ để cường hóa.

Con đường khác nhau. Và đẳng cấp, cũng hoàn toàn khác biệt.

Đợi đến thân ảnh nam tử trẻ tuổi hoàn toàn đi xa,

“Này lão già, vừa rồi là?” Nene có chút không xác định hỏi thăm sư phụ.

“Ngươi phán đoán chính xác, đệ tử của ta. ” Con ngươi vẩn đục như phát ra tinh quang.

“Tinh thần lực ngưng luyện tột độ, và lượng ma lực... Hô hô, Desperado tại độ tuổi này sao, tiểu tử thú vị. ”

Chỉ đơn giản sử dụng tinh thần uy áp, là đủ chấn ngất Akaza Mamoru, một Blazer ít nhất phải tương đương hạng C. Điều đó đã quá đủ chứng minh một vài thứ.

“Thiên phú tuyệt đỉnh như vậy, quả thật làm cho ta nhớ tới một tên đệ tử khác của Ryouma. ” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người bạn cũ quá cố kia, ánh mắt quả thật độc đáo. Chẳng những đệ tử, đến cả hậu nhân cũng vô cùng xuất sắc.

Đúng là dù chết, ngươi vẫn muốn áp qua ta một đầu sao, Ryouma? Nangou lâm vào hồi ức.

“Ách, người lão già ngươi đang đề cập tới... nữ nhân kia?” Nene thuận miệng hỏi thăm, trong giọng nói bắt đầu dâng lên một tia e ngại.

Nghe hai thầy trò đàm luận, Kurono đương nhiên hiểu bọn họ đang nói về ai.

Twin-Wings Edelweiss! Bản thân nàng khi làm việc cho Liên Minh đã từng trạm chán cùng nữ kiếm sĩ cường đại đó vài lần.

So sánh thiên phú của Alan với Edelweiss, đánh giá vậy xuất phát từ miệng của chiến thần Torajirou Nangou thì không thể bảo là không cao, nếu tiết lộ ra ngoài đa phần sẽ kinh hãi vô số người.

“Ma nhân... ” Nét mặt nữ hiệu trưởng học viện Hagun hiện lên vài phần phức tạp.

Gần như không một ai biết được một bí mật đáng sợ, World Clock Shinguuji Kurono thực chất từ lâu đã sớm chạm tới ngưỡng cửa để lĩnh hội dã tính chi hồn.

Trở thành Desperado, sở hữu sức mạnh và tuổi thọ vượt xa Blazer thông thường, phá vỡ vận mệnh tự thân, nghe thì có vẻ tuyệt vời, có điều...

Cảnh tượng phải chứng kiến người yêu và nữ nhi lần lượt già đi trong khi bản thân vẫn mãi vĩnh trú thanh xuân... cảm giác đau đớn này, nghĩ tới thôi cũng đã đủ khiến cho nàng chùn bước.

Lực lượng đạt được quá dễ dàng, luôn là đi kèm với giá cao.

...

Thiếu niên vừa thức dậy khỏi cơn trầm miên, thì từng tiếng kêu gọi mang theo vui mừng lẫn lo lắng nối tiếp nhau xuất hiện.

“A! Chàng trai của chúng ta tỉnh! ”

Thanh âm vui tươi giống như hài đồng, Ikki nhớ mang máng đó là giọng nói của phó hội trưởng hội học sinh Misogi Utakata.

Mở ra hai mắt, khi chứng kiến nhiều thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Ikki sau lúc ban đầu ngỡ ngàng thì rất nhanh lại nở nụ cười.

“Mọi người, cảm tạ.”

Thiếu niên dường như cảm thấy vài phần trống trải trong trái tim mau chóng được lấp đầy.

“Ca ca đại nhân!”

Thiếu nữ tóc bạc rốt cuộc không nhịn được nữa mà lao vào lòng anh trai, Ikki lập tức cười khổ.

Ánh mắt kỳ quái của bạn bè xung quanh quả thật làm cho hắn như ngồi trên bàn chông.

“Shizuku, làm ơn buông ta ra một hồi... ”

“Phản đối! Đã gần một tuần, suốt một tuần lễ ta chưa được ngửi mùi của ca ca đại nhân.” Lời nũng nịu hù chết người không đền mạng, biển sâu ma nữ kiên quyết từ chối.

“A a, Shizuku ngươi quá nóng lòng, nên chờ khi không có ai ờ. ” Dùng một tay đỡ lấy gò má, Alice vui thích khuyên bảo.

Thái độ đổ thêm dầu vào lửa rốt cuộc làm cho có người không nhịn được kêu gào.

“Chuyện đó chắc chắn còn nguy hiểm hơn nhiều đi!!”

Quen biết được một đoạn thời gian, Shizuku bày tỏ hành vi ‘vượt rào’ đối với anh trai mình như thế nào, mọi người tại chỗ đều hiểu rõ.

Đèn flash lóe lên.

“A hắc, tấm hình đầu tiên sau khi thức dậy của Ikki tiền bối nhất định sẽ đăng ở trang đầu. Không cần cảm tạ ta. ” Không chê náo nhiệt, Kagami rất đắc ý mà giơ lên máy ảnh.

“Ikki-kun... ” Mái tóc đen dài che đi một bên mắt, Ayatsuji Ayase nhỏ giọng thì thầm.

Đối với ân nhân giúp mình đánh bại Thực Kiếm Giả, giành lại được võ đường kế thừa từ cha, Ayase vô cùng cảm kích, trong nội tâm còn xen lẫn một phần tình cảm mơ hồ. Tuy nhiên vì tính tình hay e thẹn nên nàng khó thể nào lớn mật giống Shizuku được.

“Phụ thân đã là như thế, Ikki-kun cũng vậy... Quyết đấu thắng thua, thật sự có quan trọng tới mức đặt cược cả tính mạng?”

Ayase mặc dù thường xuyên tập luyện kiếm thuật, nhưng thành thật mà nói, bản thân nàng lẫn hầu hết mọi học sinh khác sinh ra trong thời kỳ hòa bình tại Nhật Bản, thi đấu giữa các Blazer tuổi học sinh, xét cho cùng cũng chỉ xem là một môn ‘thể thao’ thôi.

Tuy tồn tại nguy hiểm, nhưng nếu cảm thấy đánh không lại... thì nên chịu thua a?

“Ta rốt cuộc... vẫn không thể hiểu được kiếm sĩ. ” Thiếu nữ cảm thấy có hơi thất lạc.

Lúc này, các thành viên của hội học sinh cũng vội vã tới gần.

“Kurogane-kun, ngươi thật là... làm người thắng cuộc nhưng lại bất tỉnh cả ngày, nếu kết quả ngủ luôn không dậy... hội trưởng đại nhân của chúng ta chắc chắn sẽ phải áy náy cả đời đó. ” Utakata trêu chọc.

“Uta-kun! Đừng nói nữa rồi!” Bị người bộc lộ tâm sự, cặp mắt của Touka dưới lớp kiếng hơi hiện lên xấu hổ.

So với toàn thân tương đương bị đập tàn phế như Ikki, Touka dù bị đánh bại nhưng kết quả chỉ là trúng công kích từ hình thái ảo tưởng của Device, ngất xỉu vài phút mà thôi.

Nàng đúng thật vô cùng lo lắng khi thấy Ikki mãi vẫn chưa tỉnh dậy. Nên biết trường hợp Blazer vận dụng sức mạnh quá độ, làm người thực vật cũng chẳng phải là chưa từng xảy ra.

Hít sâu một hơi, Touka hướng về phía vị kỵ sĩ đáng kính đã đánh bại mình, chân thành phát ra ca ngợi.

“Đúng là một trận đấu xuất sắc, Kurogane-kun. Đến cả tuyệt kỹ Raikiri đều bị đánh tan, ta thua tâm phục khẩu phục.”

Nghe được khen tặng từ nữ hội trưởng xinh đẹp, thiếu niên theo thói quen gãi đầu.

“Thật ra... so với hội trưởng, ta còn kém nhiều lắm. ”

Đây cũng không phải Ikki khiêm tốn, hắn luôn có tự hiểu lấy, trận đấu khi nãy khẳng định là có nhiều yếu tố may mắn.

Ngoài yếu tố lâm trận đột phá dùng ra tuyệt kỹ bộc phát gấp trăm lần, quan trọng hơn là Touka lựa chọn trực diện đối đầu với mình. Trường hợp nàng quyết tâm né tránh chờ Ittou Shura qua hết một phút hoặc sử dụng lôi điện tấn công từ xa, Ikki sợ rằng đã phải uất ức thua cuộc.

Tốc độ lẫn sức mạnh của Lôi Thiết Toudou Touka đều đạt tới đỉnh tiêm trong thế hệ trẻ. Đặc biệt là tuyệt kỹ thiểm lý nhãn (Flash Eye), dựa trên cơ sở tiếp thu các tín hiệu điện năng phát tán từ cơ thể sinh vật, công dụng hoàn toàn không thua gì tâm nhãn, đầy đủ khả năng đọc tâm, dự phán, rà quét lẫn khóa chặt mục tiêu.

Và nếu bây giờ tái đấu, dù cố sử dụng Ittou Rasetsu, Ikki cũng không tin tưởng mình có thể dễ dàng đánh bại được vị hội trưởng trước mặt thêm một lần nữa.

Đáp lại, Touka chỉ khẽ lắc đầu.

“Không đâu Kurogane-kun, ta cảm nhận rất rõ ràng, giữa lưỡi kiếm và lưỡi kiếm va chạm, trong khoảnh khắc đó, ngươi thật sự... đã vượt qua ta rồi. ”

Nụ cười nhu hòa, vài tia sáng buổi hoàng hôn len lỏi qua khung cửa sổ, làm mái tóc dài màu nâu sáng lên rực rỡ.

“A... ” Ikki không tự giác ngây ngẩn, khó mà dời đi ánh mắt.

Đổi lấy là ở bên cạnh, Shizuku lần nữa hung ác nghiến răng.

Bò sữa cái gì, ghét nhất rồi!

Hội trưởng đại nhân tất nhiên không nhận ra được oán niệm từ tiểu loli hung hãn gần đó, giọng nói êm ái tiếp tục vang lên.

“Vì vậy trong đại hội sắp tới, xin hãy chiến đấu cho cả phần của chúng ta nữa a, Kurogane, không... phải là... ”

“Vô Miện Kiếm Vương!!” (Uncrowned Sword King)

...