Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 181-182




181: Vẫn Là Dựa Vào Kiếm Trên Tay


“Ngươi...!” Sắc mặt tái xanh, trong nội tâm Akaza Mamoru theo bản năng trào lên lửa giận.
Mặc dù làm chó cho nhà Kurogane, hắn vẫn là một vị chủ tịch ủy ban đức cao vọng trọng, trên tay nắm quyền sinh sát của biết bao kỵ sĩ, khi nào mà từng bị một nữ nhân ngay mặt quát tháo qua.
Hít sâu một hơi khôi phục bình tĩnh, nụ cười giả tạo lần nữa xuất hiện, Akaza không còn khách khí châm chọc.
“Tham dự đại hội Kiếm Vương Thất Tinh? A a, chuyện này...!Ngài đừng đùa nữa, hiệu trưởng Shinguuji.

Từ khi nào mà một kỵ sĩ hạng F có thể đại diện cho trường học rồi?”
“Có ý gì? Ikki đạt được vị trí đó hoàn toàn là do thực lực của hắn.

Rất nhiều người đều có thể làm chứng.” Kurono lập tức phản bác.
“Ô hô, thực lực? Thế thì tại sao cá nhân ta cũng như nhiều người khác lại suy nghĩ...!”
“...!Liệu có chuyện mờ ám gì đó xảy ra?”
Lặng lẽ đứng quan sát bên cạnh, con ngươi Alan chợt lập lòe quang mang khác thường.
“Chủ tịch ủy ban Akaza, ngươi là đang nghi ngờ trường học cố ý sắp xếp đối thủ để Ikki vào vòng trong đi?” Lần đầu tiên chủ động mở miệng, hắn thầm cảm khái chơi chính trị đúng là tâm đều bẩn.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, nếu là làm thật.

Gây áp lực cho báo chí lên án, mua chuộc vài tên học sinh ở Hagun đối với quyền thế của nhà Kurogane mà nói, hoàn toàn không phải việc khó gì.

Sự tình sẽ biến thành càng thêm phức tạp.
“Sao các ngươi dám...!” Âm điệu trở nên trầm thấp.

Ngồi ở chủ vị, Kurono nhẫn nại lắm mới kìm nén được bản thân không tại chỗ bão nổi.
Lý do đối phương đưa ra, chẳng những chất vấn danh dự của nàng lẫn cả trường học, còn là tàn nhẫn bác bỏ tất cả cố gắng thuộc về người kỵ sĩ trẻ tuổi kia.
“Ây da, hiểu lầm hiểu lầm, nữ sĩ World Clock.

” Akaza Mamoru vội vàng xua tay bác bỏ, nhưng khóe miệng nhếch lên cho thấy tâm trạng của hắn là dường nào vui thích.
Kurono tuy là cường giả đứng đầu, tiếc rằng bây giờ chỉ vào vai một vị hiệu trưởng không có thực quyền, trong các cơ quan tại Nhật Bản chẳng có bất kỳ chức vụ nào.
Liên Minh khác xa Phản Loạn Quân, chỗ nắm đấm ai lớn là chiếm cứ đạo lý, mà vẫn phải tuân theo pháp luật dựa trên trật tự đã được định sẵn.

Akaza hoàn toàn không e ngại đắc tội Kurono, đừng quên sau lưng hắn là nhà Kurogane.
Về phần Alan Vermillion...
Nhìn thoáng qua người trẻ tuổi với dung mạo anh tuấn, phân hội trưởng tương lai tại Vermillion, Akaza không tự chủ được dâng lên vài phần ghen ghét.
Cũng là ỷ vào chút thiên phú và xuất thân tốt thôi!
Chuyện riêng của gia tộc Kurogane khi nào tới phiên một hoàng tử ngoại bang xen vào.

Bên cạnh đó, sự kiện trước mắt còn hoàn toàn chẳng liên quan gì tới đối phương.
Tóm lại,
— QUẢNG CÁO —
Chỉ bằng hai tên tay mơ này mà đòi đấu cùng lão tử, chờ thêm mười năm nữa đi! Akaza âm thầm cười lạnh.
“Hiệu trưởng Shinguuji, hay là vậy, chỉ cần Kurogane-kun chứng minh năng lực của chính mình trước mặt công chúng, hẳn là sẽ không ai dám bép xép gì.


“Còn về vụ án, bên ta cũng dời về sau khi đại hội kết thúc mới xử lý, ngài nghĩ sao?” Hắn dường như rất tri kỷ đưa ra đề nghị.
“Ngươi muốn thế nào chứng minh?”
Kurono hiện tại đã hoàn toàn hiểu được, có lẽ đây mới vốn là ý định ban đầu của đối phương.

Bị loại khỏi vị trí đại diện, Ikki còn không phải mặc cho nhà Kurogane nắn bóp.
Lần nữa đảo mắt sang Alan, Akaza chậm rãi trình bày.
“Một đối thủ xứng tầm.

Giống với...!đỏ thẫm hoàng nữ.


Nghe xong cái tên quen thuộc, Kurono trầm mặc một hồi mới tiếp lời.
“Chuyện này không công bằng, Ikki...!khó có thể là đối thủ của Stella Vermillion, một Blazer hạng A.

” Nàng làm sao có thể đáp ứng yêu cầu bất khả thi như thế.

Vài thớt mỡ trên khuôn mặt Akaza hơi run lên, hắn vui vẻ vuốt ria mép.
“Tất nhiên tất nhiên, ngài nói rất đúng! Ngẫm lại thì, tiểu nhân cũng cảm thấy đề nghị này thật sự có chút quá đáng.”
Trúng kế! Tên âm hiểm này lấy lui làm tiến.

Kurono chợt bừng tỉnh.
“Blazer hạng B, Lôi Thiết Toudou Touka, 4 mạnh trong đại hội năm ngoái, đối thủ như vậy, theo ta thấy vô cùng thích hợp.”
“Touka...!” Hiệu trưởng đại nhân lại một lần cảm thấy như bị nghẹn ở cuống họng.
Toudou Touka là ai, đệ tử chân truyền của chiến thần Torajirou Nangou.

Trong giới học sinh trừ Stella đã là đỉnh tiêm, sau đại hội năm ngoái đã được huấn luyện kỹ càng thêm một năm, bây giờ tái đấu, thất tinh kiếm vương Moroboshi Yuudai chưa chắc đã là đối thủ của nàng.
Chứng kiến Kurono lâm vào do dự, Akaza Mamoru thoải mái cười rộ lên.
“Không phải đâu, hiệu trưởng Shinguuji? Đừng bảo rằng đối thủ mà chung kết đại hội năm ngoái còn chưa vào được, học trò yêu quý của ngài cũng không thể nắm chắc phần thắng.

Vậy hắn tính tham gia kiếm vương thất tinh làm gì rồi...!đi dạo chơi kiếm thành tích chắc?”
“Đừng quên mục đích của tuyển chọn, là nhằm đoạt giải quán quân cho học viện.

Một kỵ sĩ hạng F trong đội hình, nếu thua ngay từ vòng đầu đối với danh tiếng của trường học khẳng định là có ảnh hưởng đi.


“Này...!” Lời lẽ tuy có phần gượng ép lại khiến người ẩn ẩn khó mà phản bác.
Số nhiều tinh anh của bảy đại học viện tham dự, với thực lực hiện tại của Ikki, Kurono chưa dám khẳng định hắn sẽ thuận lợi thắng được trận đầu tiên.

Nếu xui xẻo gặp phải cường giả như Kiếm Vương Thất Tinh năm ngoái, chẳng phải là vĩnh viễn không thể lật người.
Sau một hồi cân nhắc, hiệu trưởng đại nhân thở dài.
— QUẢNG CÁO —
Kỵ sĩ, rốt cuộc...!vẫn là phải dựa vào thanh kiếm trên tay a.

“Được, ta sẽ sắp xếp.

Trận đấu sẽ diễn ra trong 3 ngày tới.”
Xin lỗi, ta chỉ có thể giúp ngươi được tới đây, Ikki.
Dưới tình huống quyền chủ động bị nắm trên tay đối phương, tranh thủ được một trận chiến tương đối công bình, đã là cực hạn.
“Nhưng các ngươi nên nhớ...!tuyệt đối không có lần sau!” Kurono gằn từng chữ nói.
Bị khí thế áp đảo đập vào mặt, Akaza Maoru hoảng hốt một chút mới hồi thần.
“Tất nhiên...!tiểu nhân cũng chỉ là làm theo lệnh của gia chủ thôi, hiệu trưởng Shinguuji.


Xem ra ngươi đối với tên phế vật kia rất có niềm tin sao? Akaza thầm châm chọc.
Hắc, hiệu trưởng đại nhân, ngài đợi học trò của mình vài ngày sau có thể lết được vào sân thi đấu đúng giờ rồi hãy vui mừng đi.
Hắn chưa bao giờ dự tính thành thật cho phép thằng nhãi Ikki đó khỏe mạnh để tới dự thi, mài bớt mấy lớp da rồi tính tiếp a.
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người,
“Hiệu trưởng Shinguuji, xử lý thế liệu có ổn không?” Alan thoải mái ngồi xuống ghế, còn tự tay rót cho mình một tách trà.
Kết quả, không phải vẫn là Ikki đành chịu thua thiệt một cách vô lý.
Dù học được tâm nhãn, kiếm thuật dạo này đồng thời có tiến bộ kinh người, nhưng theo Alan nhận xét, quyết đấu với Touka...!phần thắng của Ikki chưa tới hai thành.
Sức mạnh tuyệt đối nghiền áp, dù là kỹ thuật cao siêu cách mấy vẫn khó có khả năng đền bù, hơn nữa còn chỉ luyện tập trong thời gian ngắn.
Thực tế, luôn là tàn khốc như vậy.
“Mớ lộn xộn này...!nói cho cùng vẫn là việc riêng của nhà Kurogane.

” Kurono bất đắc dĩ bày tỏ.
Đây cũng chính là lý do mà nàng không muốn can thiệp quá mức.
Chứ bình thường, nhằm vào học sinh của mình đến mức độ như thế đã tính là chạm tới biên giới.

Kurono hoàn toàn không e ngại việc trực tiếp đi sang phân bộ Liên Minh đại náo một trận, tiện thể rủ thêm con loli vô tiết tháo nào đó vẫn đang thiếu nợ mình một mớ tiền.
Danh hiệu World Clock, vốn là do đánh ra mà đạt được.
— QUẢNG CÁO —
Có điều,
Người chân chính đứng sau việc này, Kurono hiểu rất rõ.

Không ai khác ngoài cha ruột của Ikki, Kurogane Itsuki, phân hội trưởng Liên Minh tại Nhật Bản.

Phụ mẫu ngăn cấm con cái với thiên phú thấp trở thành kỵ sĩ, tuy biện pháp có phần quá đáng, nhưng ngẫm lại thì...!không thể nói là sai lầm.
Làm một người có gia đình, nàng cũng phần nào thấu hiểu được tâm trạng của Itsuki.
Lắng nghe Kurono trần thuật, Alan khẽ mỉm cười.
“Đây không phải là điều ta muốn nói, hiệu trưởng đại nhân.


Tình huống đen đủi của Ikki, Alan đến giờ đã toàn bộ hiểu được.

Cái mà hắn lo lắng lại là một việc hoàn toàn khác.
“A, Ý của ngươi là...?” Kurono tỏ ra khó hiểu.
“Ta không tin rằng tên mập mạp chết bầm lúc nãy sẽ thành thật mà thả học sinh của chúng ta tham gia thi đấu.

Lỡ như...!” Alan hơi nhe răng.
“Không có người hộ tống dẫn đến trễ giờ, chịu trọng thương hay thậm chí tâm lý ra chút vấn đề, kết quả...!a a.


Chơi mấy trò âm chiêu nho nhỏ làm sao qua mặt được kẻ kiêm chức quý tộc tại đại lục Europia như Alan.
“Làm sao có thể...!” Con ngươi Kurono lập tức co rút lại, nhưng rốt cuộc chưa hề có dự định phản bác.
Tiết tháo của người như Akaza Momaru, nàng cũng vô cùng hoài nghi.
“Cho nên tới ngày thi đấu, ta nghĩ mình nên đích thân đi một chuyến gặp mặt vị gia chủ lạnh lùng kia.

Nói tới, giao tình giữa chúng ta miễn cưỡng còn tính không tệ.

” Alan sảng khoái đón nhận trọng trách rước người.
“Vậy thì làm phiền ngươi, Alan lão sư.

” Hiệu trưởng đại nhân vui vẻ vỗ vỗ vai nhân viên, hảo cảm độ lập tức tăng vọt.
Nhiệt tâm với giáo dục làm sao có thể là người xấu, nhìn mà xem, quan tâm học sinh tới mức như vậy.
Xem ra ta ban đầu lo lắng quá rồi...
Nữ nhi mình có hảo cảm với hắn, thì ra không phải là không có lý do sao...! Kurono theo bản năng thoáng có chút suy nghĩ nguy hiểm..

182: Ánh mắt quen thuộc


Một gian phòng tạm giam,

Tóc tai rũ rượi, vẻ kiên nghị trên khuôn mặt anh tuấn thường ngày đã hoàn toàn biến mất. Từng cử động của cơ thể là như thế cố sức.

“Hãy từ bỏ việc trở thành kỵ sĩ ngay lập tức!”

Nhớ lại câu nói lạnh lùng từ phụ thân mà mình luôn tôn kính, thiếu niên chỉ cảm thấy hô hấp lại một lần trở nên khó khăn.

Ta rốt cuộc... nỗ lực trước giờ để làm gì cơ chứ?

Nghĩa vụ, gia tộc, hệ thống, trật tự... Mặc dù vẫn chưa thể hiểu hết được ý mà Itsuki muốn truyền đạt, nhưng Ikki có thể nhận rõ được một điều.

Việc mình tốt nghiệp trở thành kỵ sĩ chính thức, ở trong mắt đối phương chính là một trở ngại tuyệt đối cần được loại bỏ!

...

Xã hội muốn ổn định, đặc biệt với thế giới với siêu phàm hiện thế, vũ lực áp đảo tuy vô cùng cần thiết nhưng trật tự mới là điều bắt buộc.

Đó cũng là thứ mà nhà Kurogane, gia tộc hầu như đời nào cũng đóng vai trò lãnh đạo của toàn bộ Blazer ở Nhật Bản luôn cố gắng giữ gìn.

Một kỵ sĩ hạng F trở thành kỵ sĩ, còn trắng trợn tham gia đại hội Kiếm Vương Thất Tinh trước công chúng trên toàn thế giới? Không hề nghi ngờ chính là thách thức trực tiếp nhất với trật tự hiện có.

“Hệ thống xếp loại không chính xác?” Vô số người sẽ có suy nghĩ như thế.

Kết quả, khẳng định sẽ tồn tại những Blazer hạng E thậm chí hạng F, tập đoàn chiếm cứ đa số trong Liên Minh... bắt đầu cả ngày suy nghĩ kịch bản phế vật lưu nghịch tập, không còn ngoan ngoãn tuân lệnh cấp trên.

Và điều này... thật sự vô cùng phiền phức.

Làm phân hội trưởng tại Nhật Bản, gia chủ của nhà Kurogane, Itsuki tất nhiên khó thể nào chấp nhận được vết nhơ này.

“Trật tự? ổn định??”

Nghe được Itsuki giải thích, Alan nhếch miệng.

“Vậy việc ngài sai khiến con trai mình Ouma gia nhập kế hoạch của thủ tướng Tsukikage, giúp cho Nhật Bản tuyên bố thoát khỏi Liên Minh là chuyện gì xảy ra. ”

Ngay lập tức, khuôn mặt của vị gia chủ nhà Kurogane bỗng dưng biến đổi.

Tinh thần lực ba động phát ra mãnh liệt, tất nhiên Itsuki không phải tính động thủ, mà chỉ tra xét kỹ càng xung quanh xem có ai nghe lén được cuộc trò chuyện mà thôi.

“Ngươi... làm sao biết được?” Giọng nói hoàn toàn nghiêm túc, ma lực trong cơ thể đã sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

Alan biết chỉ cần mình cho ra câu trả lời bất hợp lý, Itsuki khẳng định sẽ lựa chọn sử dụng bạo lực. Đây dù sao cũng là địa bàn của đối phương.

Gia chủ nhà Kurogane, Thiết Huyết Kurogane Itsuki, tất nhiên cũng là một Blazer hạng A.

“Ta vốn cùng chủ tịch Kouzou quan hệ rất tốt, không phải ư?” Alan cười khẽ đáp lại.

Trầm mặc giây lát,

“Được rồi... ” Itsuki xem như miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời.

Tình huống căng thẳng trong căn phòng mau chóng tản đi.

Chuyện Kazamatsuri Kouzou, giống với Ouma xem như ‘nằm vùng’ của phía Nhật Bản cài vào Phản Loạn Quân, hắn cũng là biết đến thông qua Tsukikage Bakuga.

“Xem ra chúng ta sẽ có khá nhiều đề tài chung, ngài Itsuki. ” Alan rất tự nhiên ngồi xuống ghế.

Nhật Bản dự định tách khỏi Liên Minh, dù kết quả thành công hay thất bại, đắc tội với đám cao tầng ở tổng bộ là khẳng định. Chèn ép e rằng sẽ liên tiếp xuất hiện.

Đối với một quốc gia như Nhật Bản, kinh tế và khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc nhưng thực ra vẫn phụ thuộc nhiều thứ vào quốc tế. Nổi bật nhất là nhập khẩu lương thực, hàng năm phải chiếm hơn phân nửa số lượng tiêu dùng.

Vermillion tuy là nước nhỏ, nhưng đối với Nhật Bản vẫn có khả năng cung cấp một phần trợ giúp. Chưa kể đến thế hệ này còn cho ra hai Blazer vô cùng xuất sắc, Bladelord và Crimson Princess, người mà trong tương lai theo ý nghĩ của Itsuki đa phần là sẽ chiếm cứ vị trí quan trọng tại Liên Minh.

Bầu không khí dần trở nên hài hòa.

Trò chuyện từ một số hạng mục như trao đổi học sinh từ Vermillion, hợp tác kinh tế... cho tới quan hệ tư nhân.

“Alan điện hạ, ngươi thấy Shizuku nhà ta như thế nào?” Vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói lại bắt đầu xen lẫn một tia hồi hộp.

“Ta chỉ có thể nói... rất có cá tính, ngài Itsuki. ” Khóe miệng rút rút, Alan thành thật trả lời.

Đối với phương châm giáo dục của gia đình họ Kurogane, hắn đúng là bó tay rồi. Nhìn xem đối phương dạy dỗ ra dạng cực phẩm nào.

Con trai trưởng Ouma, cố chấp cuồng.

Vì tăng lên thực lực, phải nói là cả mạng cũng đem đi đặt cược, sẵn sàng gia nhập vào khủng bố.

Con thứ Ikki, tự ngược cuồng.

Từ tuyệt kỹ Ittou Shura đã thấy được manh mối rõ rệt. Đối phương nên may mắn đây là thời hiện đại, tồn tại nhiều thiết bị tân tiến như khoang IPS điều trị cấp tốc, nếu không dùng Ittou Shura liên tục chục lần cũng đủ làm cho một người khỏe mạnh nằm liệt giường. Cho rằng phá vỡ bản năng sinh tồn không phải trả giá đắt sao?

Con gái út Shizuku, đặc biệt nhất, trăm phần trăm huynh khống... còn kém tiết mục nghịch đẩy là hoàn thành kịch bản.

“Ha ha, vậy thì quá tốt. ” Itsuki tất nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Alan, lời nói theo thời gian nhiều hơn vài tia nhiệt tình.

“Alan, nghe nói ngươi đang làm thầy giáo tại Hagun, nếu thuận tiện thì chiếu cố một chút tiểu nữ a. ”

Hắn cảm thấy con gái mình Shizuku đối với Alan vẫn rất để ý.

Lúc ở nhà luôn trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng mở miệng thì lại là Ikki ca ca đại nhân, hoặc... Alan Vermillion, tên hoàng tử chết tiệt.

Được rồi, phần sau lão phụ thân Itsuki tự động bỏ qua.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng quen thuộc như nhìn người một nhà, chẳng khác nào Kazamatsuri Kouzou, Alan có chút chịu không nổi.

“Khụ... Quay lại vấn đề, ngài Itsuki, ngươi thật là muốn cho Ikki từ bỏ việc làm kỵ sĩ? Ta không nghĩ rằng hắn sẽ chấp nhận đâu.”

Tươi cười hiếm thấy trên khuôn mặt vị gia chủ nhà Kurogane dần dần biến mất.

“Trở thành kỵ sĩ... thật sự không thích hợp hắn. ” Itsuki ngắn gọn hồi đáp.

Alan đã bắt thóp được mình về chuyện âm thầm hợp tác với thủ tướng Tsukikage, tiếp tục dây dưa vấn đề của Ikki thì quá vô nghĩa.

“Người, ngươi có thể dẫn đi, Alan điện hạ. ”

Quan trọng hơn là, đối mặt với Lôi Thiết Toudou Touka, Blazer đứng đầu trong thế hệ trẻ, Itsuki thật sự không tin tưởng con trai của mình đủ khả năng thắng được.

Chênh lệch về thiên phú, không phải lúc nào cố gắng cũng có thể đền bù.

...

“Xem ra mấy ngày qua ngươi trải qua thật sự khổ cực rồi, Ikki. ”

Nghe được giọng nói quen thuộc, thiếu niên giật mình. Con ngươi vô thần dần lấy lại chút ánh sáng.

“Alan lão sư, sao ngươi lại... ?”

“Ha, còn không phải sợ ngươi khó mà lết được tới sân thi đấu, nên lão sư ta mới cất công tới tận đây. ” Alan cười khẽ.

“Khục, Cảm tạ... Ta... ” Ikki ho khan liên tục.

“Được rồi, muốn gì đợi thi đấu xong rồi nói đi. ”

Cảm nhận được tình trạng sức khỏe của thiếu niên trước mặt thật sự không khá lắm, Alan nhướng mày.

“Chủ tịch Akaza, đây đã tính ngược đãi đi?” Liếc mắt sang tên người xấu cách đó không xa, lão sư tốt bụng theo phản xạ hỏi thăm.

“Hô hô, hoàng tử điện hạ, hoàn toàn là hiểu lầm. Người trẻ tuổi chẳng biết giữ gìn sức khỏe, vô ý mắc bệnh, giờ lại trách chúng ta rồi. ”

“Đúng, ủy ban còn từng rất thiện ý mà cung cấp thuốc cho hắn, nhưng có vẻ như kỵ sĩ của chúng ta không thèm dùng a.” Akaza Momaru vội vàng giải thích, nhưng ý đùa cợt thì vô cùng dễ nhận ra.

Bệnh tật?

Nhiệt độ tăng cao, làn da tái xanh, huyết áp và bài tiết rối loạn, đây là... trúng độc đi.

“Muốn thăng tiến? với cái đầu óc heo như vậy...” Alan âm thầm trợn mắt, lập tức xuống kết luận rằng tên mập ngu xuẩn này thật sự không cứu.

Kurogane Ikki dù có vô dụng thế nào thì vẫn là dòng chính của gia tộc Kurogane.

Đối với nhà Kurogane, dùng vũ lực bắt ép một thiếu niên kỵ sĩ vào khuôn khổ khó đến thế ư? Mà phải trăm phương ngàn kế tạo áp lực, kế hoạch lòng vòng khiến cho đối phương tự nguyện từ bỏ.

Tuy chưa từng dạy dỗ bất kỳ thứ gì, nhưng từ chuyện thả tự do cho Ikki từ nhỏ đã thấy được thái độ của Itsuki như thế nào. Trường hợp chạm tới ranh giới mới bất đắc dĩ đích thân ra tay ngăn cản.

Mặc dù không nhiều, nhưng vị hội trưởng lạnh lùng kia thật ra vẫn quan tâm tới con trai mình. Thế nên làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã hại Ikki thê thảm thành như vậy.

Xong việc đừng nói thăng chức, không bị quăng xuống biển làm mồi cho cá đã tính là may mắn.

...