Anh Yêu Phải Boss Lạnh Lùng

Chương 8




8

- Anh đang làm cái quái gì vậy?

Cô cau mày nhìn hắn đang mang tạp dề, trên tay là một cây chổi lông gà mới toanh. Hắn nhìn cô cười hì hì, nháy mắt:

- Anh quét màng nhện trong phòng, kẻo em nằm lại bụi!

Nói rồi hắn bắt đầu đứng lên cái ghế cao, nhón chân lau nơi mấy góc tường. Biết sao giờ, ai biểu xây nhà cao quá chi!

Cô chống cằm, chăm chú nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn.

Vương Thiếu Quân mang tạp dề lau nhà cho vợ...phụt cmn cơm mất!

Đột nhiên cô đỏ mặt, đập đập vào má mình mấy phát. Cái gì mà vợ chứ? Cô điên rồi!

Sau một hồi loay hoay vô cùng khổ sở, hắn đứng trước mặt cô, tay chống hông cực kì oai phong:

- Em xem anh làm có giỏi không?

Cô nhìn quanh, gật gật đầu. Hắn nở mũi, cười tự đắc:

- Cái này là anh mới làm "sương sương" thôi! Anh còn có thể làm giỏi hơn nữa kia!

Tố Nghiêm vỗ trán thở dài. Trời ạ! Đàn ông gì như trẻ con thế?!

Nhìn mảng áo thun ướt đẫm, bên thái dương những giọt mồ hôi chảy dài, trong vô thức cô tiến tới chỗ hắn, đưa tay lau mồ hồi cho hắn.

Ban đầu hắn còn ngơ ngác, sau một hồi lại hạnh phúc như bay tận chín tầng mây:

- Vợ! Em động lòng anh rồi chứ gì?

Lúc này cô mới tá hỏa phát hiện ra, giả vờ hừ lạnh:

- Động cái nỗi gì chứ?

- Hí hí! Vợ động lòng anh rồi~~

- Anh...

Cô lạnh lùng quát lên, nhưng khi thấy bộ mặt "đáng yêu" kia liền không cầm lòng, môi hơi nhếch một tí. Hắn nhảy tưng tưng lên giường, nhanh chóng đè cô ra:

- Nếu em đã yêu anh rồi, chi bằng bây giờ "yêu" luôn đi!

Hắn chu chu cái môi đòi hôn cô. Cô đen mặt:

- Anh có biết tôi thoát khỏi Diên Vĩ bằng cách nào không?

Vương Thiếu Quân định lắc đầu, nhưng rồi chợt nhớ tới tờ khám tổng quát của Diên Vĩ.

Bộ phận "cậu nhỏ" của tên đó bị tổn thương, mà thủ phạm gây án chính là cô.

Trên trán nổi hắc tuyến, hắn sợ sệt tránh xa cô ra, lắp bắp:

- Vợ đại nhân tha mạng! Tiểu tử từ sau không dám xằng bậy nữa! Hãy cho "tiểu tiểu tử" của tiểu tử này một cơ hội để sống!!!

Không đợi cô trả lời, hắn đã "cao chạy xa bay".

Cô phụt cười. Mới dọa thế thôi đã sợ mất mật rồi.

***

- Anh có chuyện muốn nói với em!

Hắn hùng hổ đứng trước mặt cô, giọng đanh thép. Cô chau mày nhìn chai rượu trên tay hắn.

Chai rượu này là ý gì?

- Em nghe đây! Vì sự nghiệp "an ninh quốc phòng", hôm nay anh sẽ "huấn luyện" đặc biệt cho em!

- "..."

- Để tránh tình trạng bị dị ứng với rượu, nội trong buổi này em phải uống được...ít nhất là một ly! Em mà không uống được, anh không tha cho em!

- Ủa rồi sao anh chắc tôi sẽ uống vậy?

Đang bừng bừng khí thế, cô quất câu làm hắn điêu đứng.

Chết tiệt! Sao vợ mình phũ phàng thế không biết!

- Thì...nói chung là nghe lời anh, em cứ uống đi! Vì bản thân em chứ đâu phải anh?

Cô lườm hắn một cái:

- Chắc không? Lỡ tôi uống vào mà mất đi ý thức, anh có chắc mình không làm gì tôi không?

Hắn ưỡng ngực, vỗ vỗ vài cái:

- Anh xin thề với tư cách là chồng em! Nếu anh dám làm gì em...anh sẽ ra sofa ngủ!

- Làm như bây giờ anh được ngủ với tôi không bằng!

"..."

Ơ đệch! Sao vợ mình không biết thương mình gì hết vậy?!

Thấy khuôn mặt đen như đít nồi kia, cô mỉm cười nhè nhẹ, đưa tay vớ lấy chai rượu:

- Được! Một ly! Dù sao tôi cũng là người của thương trường, không biết uống rượu sẽ là điểm yếu chí mạng để kẻ khác bắt bẻ tôi. Như vụ Diên Vĩ vừa rồi vậy!

Nhìn cô uống hết một hơi rượu, hắn hỉ hửng bịt môi. Nghe lời hắn quá chứ lị~~

Vừa nhấp cạn ly rượu, cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Một màn sương mỏng hiện lên nơi đáy mắt. Cô đưa tay đập đập vào đầu, lại mơ hồ nghe tiếng ai đó thó thé:

- Em nghe anh nói không? Em hít thở đều đi! Bình tĩnh! Bình tĩnh...!

Hắn thì thầm bên tai cô, chất giọng ấm áp len lỏi vào tận xương tủy của cô. Cô bị giọng nói kia làm cho mê hoặc, trong vô thức có thể tỉnh táo hơn một chút.

- Thiếu Quân! Anh...em có thể thấy anh...

Cô lắc lắc đầu, nhắm mắt rồi mở mắt, mọi vật dường như rõ ràng hơn một chút. Hắn cười tự tin, tiếp tục rót vào tai cô chất giọng êm dịu:

- Đúng vậy! Nhìn anh này! Anh vẫn ở trước mặt em đây! Anh đang ở ngay trước mặt em đây!

Tố Nghiêm run rẩy đưa bàn tay lên không trung, cố gắng chạm vào khuôn mặt mờ mờ ảo ảo kia. Hắn kiên nhẫn chờ cô chạm vào.

Đúng thế! Một chút nữa! Một chút nữa! Cố chạm vào anh đi vợ!

Cô cố mở toang mắt, nhưng sao khuôn mặt kia cứ như phân ra thành nghìn mảnh.

Cuối cùng trụ không được, cô ngất xỉu, mất đà gục xuống ngực của hắn.

Hắn hoảng loạn ôm lấy cô, nhìn cô ngủ trong lòng mình mà vỗ trán một cái.

Chết tiệt! Kế hoạch huấn luyện vợ yêu lần 1...

Thất bại thảm hại!!!