Tô Dung ra thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, nhìn thấy anh cầm thức ăn khuya đi tới, áo khoác trên người chỗ khô thì ít mà chỗ ẩm thì nhiều, rõ ràng là bị mưa làm cho ướt nhẹp, thoáng chốc cậu đỏ hốc mắt.
Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn nghĩ, phải tìm lý do gì mới có thể tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh?
Nhưng trong một khắc này, cậu mới biết được, Cao Thịnh chính là lý do kia.
Đối diện, nam nhân kia vừa nhìn thấy Tô Dung, cả người ngây ngẩn.
Tiếp theo vài giây, Cao Thịnh nở một nụ cười thật to, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, có chút run rẩy, có chút nơm nớp lo sợ.
“Tô Dung.”
Tô Dung lấy qua thức ăn khuya trong tay anh, đưa tay ra, “Chìa khoá xe.”
Cao Thịnh lập tức đem chìa khoá trong túi tiền đưa cho cậu, “Đây này, Dung, em tha thứ anh rồi sao?” Anh cẩn thận hỏi.
Tô Dung trừng anh liếc mắt một cái, cúi đầu nắm chặt chìa khoá trong tay, “Chúng ta về nhà trước đã, anh dạng này gặp mưa, em. . . . . .”
Cao Thịnh một tay ôm cậu kéo vào trong ngực, hai má lạnh lẽo vì ướt cọ lấy hai má ấm áp của cậu, “Anh nhớ em, rất nhớ em, một chút mưa như thế này không là gì cả. Anh cứ nghĩ thân thể sẽ đau nhức đến chịu không nổi, thế nhưng khi em không ở bên cạnh anh, anh mới biết được nguyên lai đau lòng cùng nhung nhớ, mới là cảm giác khó chịu nhất.”
Tô Dung kìm nén khát vọng muốn ôm lấy anh, kéo tay anh ra, “Về nhà trước đã.”
Cậu cũng rất nhớ anh, điên cuồng thương nhớ anh, nhưng mà hiện tại không phải lúc ôn nhu ôm ấp, cậu lo lắng cho thân thể anh.
Ánh mắt Cao Thịnh xẹt qua một tia thất vọng theo Tô Dung lên xe, Tô Dung kiên trì chính mình mở cửa xe, Cao Thịnh ở một bên nhìn thấy cậu cơ hồ là chân tay lúng túng, mới biết được trong lòng Tô Dung cũng đang kích động.
Cho đến khi bình an về tới nhà, cậu rất muốn cười hoan nghênh anh trở về, thế nhưng khoé miệng mới hơi động một chút, nước mắt đã giành rơi xuống trước.
“Hoan nghênh trở về.”
Tô Dung nhìn anh, không thể tiếp tục nhịn xuống khát vọng nữa, đôi mắt đỏ hồng ôm chặt lấy anh, rồi mới hung hăng hôn anh.
Cao Thịnh đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức đoạt lại quyền chủ đạo, một tay đỡ lấy đầu cậu, một tay ôm chặt lấy thân mình run rẩy của cậu.
Kích hôn chấm dứt, Tô Dung ở trong ngực anh thở dốc, khi hơi thở đã thoáng bình phục, cậu bỏ lại thức ăn khuya, tiến phòng tắm giúp Cao Thịnh chuẩn bị nước ấm.
Nước ấm nháy mắt toả hơi dày đặc phòng tắm, rì rào tiếng nước ở trong phòng quanh quẩn không ngừng, mùi hương quen thuộc, nhiệt khí mềm mại vờn quanh thân hình bị mưa làm cho ướt nhẹp lạnh như băng.
Anh nhìn dòng nước ấm đang chảy xuống, nhìn căn phòng vài ngày trống vắng, thế nhưng lại giống như đã thật lâu. Còn có vừa mới được hôn cùng ôm, mấy ngày nay tương tư cùng dằn vặt không thể ngủ say, tâm thuỷ chung không thể bình tĩnh, cuối cùng bắt đầu trấn định lại rồi.
Đây là cảm giác gia đình?
Không có hôn cùng ôm, không có nhìn thấy vẻ mặt của anh, hai mắt tơ máu cùng bộ dáng chật vật, Tô Dung có thể nói là rất phục chính mình, cậu tuyệt không nhớ đến Cao Thịnh.
Thế nhưng khi gặp được, chạm phải, mới hiểu được tương tư đã ngấm vào máu thịt.
Cao Thịnh nhìn thấy đôi vai cậu run run, không có tiếng khóc so với có tiếng khóc càng làm cho anh đau lòng hơn.
Anh nhẹ nhàng đi về phía trước mà ôm lấy cậu vào lòng, “Thật xin lỗi, anh biết anh sai rồi.”
Tô Dung lau khô nước mắt, khom người thử độ ấm của nước, “Đừng nói điều này nữa, anh tắm rửa trước đi.”
Cao Thịnh nhíu mày, thống khổ nói, “Không, chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta trước. Dung, không cần rời anh đi, anh không có cách nào chịu được khi em rời khỏi anh, anh hảo thống khổ. Anh cũng không muốn một mình chờ đợi tại căn nhà này, mỗi khi nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình bóng của em, bên tai giống như nghe được thanh âm của em, thế nhưng khi mở mắt ra, toàn bộ đều là giả. Anh mới biết cảm giác trong lòng em khi bao đêm chờ anh trở về. Dung, tha thứ cho anh, hãy để anh có cơ hội hảo hảo bồi thường em.”