Anh Yêu Em

Chương 29




Mấy ngày nay, thời tiết cũng không tốt lắm, có khi nóng, có khi lạnh, có khi không hề dấu hiệu đã giàn giụa mưa to.

Thương thế của Cao Thịnh tuy rằng ở mặt ngoài là khang phục, nhưng bởi vì thật sự bị thương quá nặng, xương cốt cơ hồ đều nát, vài lần giải phẫu chữa khỏi, cũng tránh không được vận mệnh trở thành thứ để dự báo thời tiết.

Mấy ngày nay đau nhức quả thật ngủ không được, Cao Thịnh cẩn thận đem tay đang ôm người yêu lùi về, không muốn đánh thức người yêu yên giấc, tính toán đến giường nhỏ trong thư phòng ngủ, cho dù đau đến lăn qua lộn lại cũng không sợ đánh thức Tô Dung.

Bên này thư phòng đèn sáng rồi cửa đóng không bao lâu, hai mắt Tô Dung liền mở rồi lặng lẽ theo sau Cao Thịnh. Cậu nhẹ nhàng đi đến trước cửa thư phòng, tựa lưng vào tường nhịn không được chảy xuống nước mắt.

Mấy ngày nay, Cao Thịnh đều chờ sau khi cậu ngủ liền đi đến thư phòng, trời sắp sáng mới trở về. Động tĩnh của người đồng giường cộng chẩm, một người khác sao có thể không hề cảm giác, ngày hôm sau Tô Dung liền phát hiện kỳ hoặc.

Anh không cùng cậu nói, là bởi vì sợ cậu khổ sở, điều này cậu có thể lý giải. Mà cậu cũng phối hợp giả vờ như không hề hay biết, là bởi vì cậu không biết nên làm như thế nào mới tốt?

Cao Thịnh còn trẻ tuổi như thế, cuộc sống sau này đều phải chịu loại tra tấn này. Hiện tại là thanh niên thì không đến nỗi nào, nhưng đến lúc già, anh còn có thể chịu được sao? Nghe nói mỗi khi đau nhức là chuyện phi thường thống khổ, cậu lại không có một biện pháp nào để giúp anh.

Tô Dung đang đắm chìm trong ưu thương, vai bỗng nhiên bị vỗ nhẹ vài cái. Cậu giật mình quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình, cậu giơ ngón tay lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng, mẹ cậu hiểu ý gật gật đầu, lôi kéo cậu đến phòng bếp.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cao Thịnh ngủ ở thư phòng.”

“Hai đứa cãi nhau ?”

“Không phải, lúc trước con đã đại khái nói qua với mẹ về thương thế của Cao Thịnh rồi, anh ấy bởi vì di chứng của vết thương mà đau nhức, mấy ngày nay giống như cũng chưa biện pháp ngủ. Mỗi ngày đều chờ sau khi con ngủ, lén chạy tới thư phòng, rồi chờ sắp hừng đông mới trở về phòng ngủ.” Tô Dung nói xong liền cười, “Mẹ, buồn cười lắm, đúng không?”

Bà Tô thở dài, lau đi nước mắt của đứa con, vỗ vỗ lưng cậu, “Cười không nổi thì đừng miễn cưỡng cười, cùng mẹ giả vờ làm cái gì. Thật đau lòng, giúp không được gì rất khó chịu đúng không?”

“Mẹ, Cao Thịnh hãy còn rất trẻ, mà sau này phải luôn gánh chịu thống khổ như thế, nếu không phải vì con, thì mạng sống anh ấy đã không thành vấn đề; nếu anh ấy đi ra trước, thì tảng đá kia cũng sẽ không áp đến trên người anh ấy. Mẹ, con cảm thấy thật là khó chịu, thế nhưng con lại không biết nên làm gì mới giúp được anh ấy? Chỉ có thể. . . . . . Chỉ có thể theo anh ấy, anh ấy không muốn làm cho con lo lắng, con đây cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.” Tô Dung nói xong, áp lực tự trách làm cậu sắp không chịu nổi, lo lắng cùng đau lòng, nhiều lắm tình tự, không thể đơn giản nói một lần cho hết.

Bà Tô không có trải qua, nhưng đầu bạc hoa râm, bà cũng từng thấy qua không ít chuyện, hiểu được cái loại bất lực này, “Con à, con nghĩ cứ giả ngu như vậy có thể được bao lâu? Hai đứa là tính toán chung sống cả đời, hay là chỉ định mấy tháng vài năm liền tan?”

“Con đương nhiên là muốn cùng anh ấy chung sống cả đời rồi.”

“Vậy con phải cho cậu ta biết, đó là con có thể giúp cậu ta. Tựa như cậu ta không thể giấu con lâu, vậy con có thể giấu cậu ta được bao lâu? Mẹ biết trong lòng con không thoải mái, vậy hãy làm chuyện khiến cho chính mình thư thái hơn đi. Muốn lo lắng cho cậu ta, thì phải đi lo lắng cho cậu ta, cậu ta khó chịu, phải đi hỏi bác sĩ, nghĩ biện pháp giải quyết. Con ở bên cạnh không ngủ, tại sao không đi bồi cậu ta nói chuyện, nói không chừng còn có thể dời đi lực chú ý của cậu ta? Con ở trong này khổ sở, sẽ chỉ làm chính mình không vui, có thể giúp được gì cho cậu ta chứ?”

“Nhưng anh ấy hy vọng con không cần vì anh ấy lo lắng.”

“Con sinh bệnh, cậu ta có thể không lo lắng sao? Con người thường ngoài miệng đều nói như thế, nhưng nếu con quan tâm cậu ta, cũng là một loại năng lực, không ai không cần quan tâm, nhất là khi được người mình yêu quan tâm lại càng đáng quý. Hơn nữa, hai đứa muốn chung sống cả đời, thì đây là vấn đề mà hai đứa phải cùng nhau đối mặt, giả ngu không thể giải quyết sự tình. Con cho rằng người ta vì sao muốn tìm người bầu bạn? Đó là bởi vì vào những thời điểm như thế này cần đến một người chia xẻ, không phải sao?”

“Con. . . . . .”

“Hôm nay buổi tối hãy hảo hảo ngẫm lại, mẹ cũng sẽ đến hỏi hỏi xem sao, này có thể làm như thế nào? Gặp được sự tình phải cùng nhau giải quyết, cậu ta làm như thế có ý nghĩa gì nữa chứ? Cậu ta là đối với con tốt, điều này mẹ đều xem ở trong mắt, giống như con đã nói loại quan tâm này, có thể liên tục bảy, tám năm không dễ dàng, này mẹ cảm tạ cậu ta. Thế nhưng, đổi phương diện khác mà nghĩ, cậu ta có thể nhìn chằm chằm con uống thuốc, quan tâm hôm nay con làm cái gì? Mà con lại không thể quan tâm cậu ta, cùng cậu ta nghĩ biện pháp giải quyết loại thống khổ này hay sao? Hai đứa là muốn cho nhau thống khổ ư?” Bà Tô nhấn giọng.

“Con là sợ, thân thể anh ấy đã không thoải mái, còn bởi vì con lo lắng cho anh ấy mà làm cho trong lòng anh ấy khó chịu.”

“Ngốc nghếch, hai đứa đều rất ngốc nghếch. Không nói nữa, con trở về ngủ nhanh lên, chính mình hảo hảo ngẫm lại làm sao mới đúng. Rõ ràng là hai đứa nhỏ rất thông minh, sao cứ lẩn quẩn trong lòng mà nghĩ không ra?”

Tô Dung thở dài, nói nhỏ: “Đúng vậy, sao cứ nghĩ mãi mà không có đường ra?”