Hứa Diệc Dương: Khi đó, chung quy còn trẻ, tâm khí cao ngạo, nghĩ đến không ai có thể chiếm được chính lòng mình. Rời xa một thời gian, mỗi người một nơi vài năm, mới phát hiện, hóa ra trong lòng vẫn không bỏ xuống được người kia, thủy chung là ngươi.
Tống Nhất Hạnh: Khi đó chính mình ngu ngốc, nghĩ đến chậm rãi chờ đợi liền có thể cho người phía trước kia hồi tâm chuyển ý. Cho nên yên lặng đứng ở phía sau lưng hắn, chỉ chờ mong có thể như vậy vào một thời khắc, hắn có thể xoay người lại, thấy chính mình. Cố gắng lâu như vậy, mới phát hiện chính mình thủy chung quá sai, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, không đủ kiên cường thừa nhận thương tổn. Một khi đã như vậy, có lẽ chỉ có trốn tránh mới có thể bảo toàn chính mình.
Lâm Tử Diễn: Ở trong mắt cô ấy, tôi bất quá là loại người trăng hoa. Cô ở đó, im lặng chờ người khác, lại không biết, tôi cũng đứng ở nơi đó, im lặng chờ cô ấy. Tọi cười cô ấy ngốc, kỳ thật chúng tôi ngốc giống nhau, giống nhau lựa chọn một loại phương pháp tên là “Chờ đợi” phí công.
Bình luận truyện