_Mày cũng mạnh nhỉ? - Tường Vy nhếch môi nói
_Cô muốn làm gì? - Nó hơi đuối sức nói
_Haha, mày từ từ sẽ biết thôi, lên - Tường Vy phất tay, cả toáng người nhào lên, vết thương trên tay nó còn chưa lành, cộng thêm do đụng vào dấu ấn nên sức khoẻ giảm sút đasng kể
_Chết tiệt - Nó khẽ gầm lên, nãy giờ nó diệt cả chục thằng tay không, mà mấy thằng này thì hình như không hề bình thường, mà khoan, cái dấu hiệu đó, không phải bang nó sao? - Ước gì có dây trói
_Haha, ngoan ngoãn thì theo tụi tao về, không thì tự mày biết hậu quả - Tường Vy cười ác độc nói - Mày chỉ được có thế thôi à?
_Aaa - Nó khẽ ôm bụng, một nhát dao đâm thẳng vào bụng nó - Khốn kiếp - Nó tức giận nhìn quanh, khẽ thấy phía bên kia có sợi dây người dân thường dùng để phơi đồ, khẽ cười bước lại, dụ bọn kia cắt hết hai đầu sợi dây
_Cám ơn - Nó khẽ cười khiêu khích nói rồi nhếch mép, nhanh chóng lấy sợi dây thừng dưới đất lên
_Vào đây - Nó cười, một tay quấn lấy dây thừng, một tay ôm bụng, vết đâm này, chẳng là gì với nó, có điều, đang bị thương nên hơi đau tí, đánh tay không thì bị cái dấu ấn, giờ gián tiếp thế này là chuyện dễ dàng, nó giỏi nhất là đánh nhau bằng dây mà, tiếc là lần này không có dây cực độc chuyên dụng của nó
_Mày...mày.. - Tường Vy hơi hoảng, trong thoáng chốc, nó đã diệt hết những người kia đang nằm lăn lóc
_Xem như tập luyện vậy, nhưng cô sai, sai ở chỗ dám dùng người của tôi đi đánh tôi - Nó tức giận phất tay một cái, sợi dây chém ngang bụng Tường Vy làm ả té xuống sàn, bọn kế bên nãy định giúp nhưng nghe nó nói thế thì khẽ sợ
_Các người cũng rất gan - Nó khẽ nhìn những tên kia lạnh lùng nói, nó huấn luyện chúng thành thục để mở rộng địa bàng cho bang chứ đâu phải làm mấy cái chuyện trời ơi đất hỡi này? Đúng là toàn lũ hám gái
_Cô...cô - Bọn đàn em vẫn không dám đỡ Tường Vy, cứ quay nhìn nó lại nhìn lại Tường Vy
_Nhìn cho kĩ - Nó tức giận nói rồi kéo vai áo xuống chút xíu, trên đôi vai trắng ngần chính là cái hình xâm hình bông tuyết sáu cánh và đặc biệt không lẫn vào đâu được chính là ở giữa có hình ngôi sao, năm cánh đại diện cho chủ bang, đây là do duy nhất Thiên Kim làm ra, dùng để phân biệt khi không có trang sức, là một không hai trên thế giới
_Ơ...Tụi...tụi em xin lỗi đại tỷ - Bọn đàn em quỳ hết xuống đất, Tường Vy thấy thế cũng khẽ hoảng sợ
_Đem con đó về, nói với Sennie những gì các người biết và lý do giúp nó, nếu không, các người không yên đâu - Nó cau mày nói
_Vâng, nhưng vết thương... - Bọn đàn em kiêng dè
_Không sao, biến đi - Nó khẽ nói
_Vâng - Bọn đàn em khẽ thở phù một cái
Sau khi bọn đàn em đi, nó mới chợt nhớ là bên mình không có hộ chiếu, làm sao mà về Anh? biết vậy lúc này kêu bọn đó gọi cho Hồng Anh luôn rồi, giờ biết làm sao đây?
_Thật là... - Nó đi vòng vòng, khẽ nhớ ra gì đó quay về căn biệt thự của Chàng Ma
_Sao em lại về đây? - Chàng Ma khẽ bất ngờ nhìn nó đứng chừng chừng trước mặt mình
_Giúp em về, không có hộ chiếu - Nó khẽ ngại ngùng nói
_Muốn đi? - Chàng Ma nhìn bộ dạng nó mà khẽ cười
_Uhm - Nó gật đầu
_Haha, được, anh đưa em đến một nơi - Chàng Ma khẽ nhìn nó cười
Bùm một cái, nó và chàng ma đang đứng trước một căn biệt thự cực kì rộng lớn, được trang hoàng màu xanh dương đậm và trắng hơi xanh dương, khắp nơi trồng hoa bách hợp, căn biệt thự này...nhìn rất quen mắt nhưng chắc chắn là nó chưa từng đến đây..đúng rồi, căn biệt thự này bày trí gần y như căn biệt thự của Mẹ hắn đã qua đời ở Hàn Quốc
_Đây là đâu? - Nó khẽ nhình quanh rồi hỏi
_Một nơi mà em sẽ biết sự thật - Chàng Ma khẽ cười
_Nhưng... - Chưa nói hết câu thì Chàng Ma đã mất hút
_Haiz, cái gì đây - Nó cau mày nói rồi đi vào trong
_Căn biệt thự này cũng lớn quá mà sao không có người làm nào cả nhỉ? - Nó khẽ nghĩ rồi bước tiếp vào trong
_Ba......Vương... - Nó khẽ hoảng hốt
_Con... - Ba hắn khẽ bất ngờ khi thấy nó
_Đây là nhà Ba? - Nó hơi bất ngờ, chàng ma vì sao lại muốn đưa nó đến đây?
_Sao con biết ở đây mà đến? Con có nói với thằng Khải không? - Ba Hắn lo lắng nói
_Con không nói với anh ấy, ba đang làm gì ở đây - Nó khẽ hỏi
_Phù, dù sao con cũng đã đến được đây, sớm muộn gì cũng biết, thôi thì ba nói luôn - Ba hắn nhìn nó nói
_Vâng - Nó khẽ im lặng đợi ba hắn nói
_Thật ra mẹ thằng Khải bà ấy vẫn còn sống - Ba Hắn khẽ buồn nói
_Sao? - Nó như há hốc miệng, thật là không thể không khiến người ta ngạc nhiên mà
_Con cũng bất ngờ đúng chứ? Thật ra mẹ nó còn sống, nhưng đã lâm bệnh nặng từ khi sinh thằng bé, rồi đến năm thằng bé hai tuổi, xém tí bị tông xe, trong lúc định bảo vệ thằng bé thì do hoảng sợ cùng bị vấp té mà đầu đập xuống đất, thằng bé thì không sao nhưng mẹ nó lại thành người thực vật, do ba không muốn nó đau lòng mà lớn lên cùng với nỗi tự trách do nghĩ rằng do mình nên mẹ mới bị thế vì vậy ba mới giấu và nói nó rằng mẹ nó đã chết, mấy năm nay ta vẫn thường xuyên lo lắng do bà ấy, một tuần thì ta đã sang Mỹ 3 ngày là ít nhất, thế nên công ty trụ sở ở Mỹ lớn hơn ở Anh mặc dù không phải trụ sở chính là thế, người vợ bây giờ chỉ là để ta có thể giao thằng bé cho bà ấy mà chuyên tâm lo cho sức khoẻ của vợ mình, mong thằng bé không bị thiếu tình thương từ mẹ - Ba hắn đau lòng nói, nước mắt cũng vì thế mà rơi
_Ba... - Nó khẽ nhìn Ba hắn và cảm phục
_Ba mẹ con cũng biết chuyện này, mỗi lần có thiết bị nào mới đều sẽ cho bà ấy sử dụng, nhưng đã mấy chục năm trời, bà ấy vẫn thế, vẫn nằm trên chiếc giường đó, vô ưu vô lo, mặc cho ai làm gì thì làm, vãn ngủ say không thức giấc, ta thì không dám nói cho thằng Khải, sợ nó mang hy vọng rồi lại thất vọng, ta đúng là người cha tồi tệ, đến nỗi để nó nghĩ ta không quan tâm gia đình, cũng do ta không tốt, lúc đó nó còn nhỏ, căn bản là ta không muốn để nó biết, đến khi lên 5 tuổi, vì sơ suất nên một người làm đã lỡ miệng nói, và từ đó nó bắt đầu rời xa ta hơn, khoảng cách thực tại dù vẫn còn rất xa nó nhưng ít nhất vẫn đủ để ta có thể quan tâm, lo lắng cho nó bằng một cách thầm lặng - Ba nó cứ thế mà kể
_Ba à, để con chăm sóc mẹ được không? - Nó đã hiểu vì sao chàng ma đưa nó đến đây, và nó cũng muốn làm gì đó cho hắn, chí ít cũng mong mẹ hắn có thể tỉnh dậy, nếu không có nó thì vẫn còn có bà ấy lo cho hắn thay nó, còn nếu không tỉnh dậy thì nó cũng vui vì mình đã làm hết mình
_Thật sao? - Ba nó khẽ ngạc nhiên, mấy việc chăm sóc này, ông không nghĩ là nó biết làm, một công chúa, có thể sao?
_Vâng - Nó khẽ gật đầu
_Được, dược, cám ơn con - Ba nó nhìn nó cảm kích
_Đi theo ta - Ba hắn đưa nó vào một căn phòng, được bao bọc bởi ba bức tường, bức thứ 4 thì được thay thế bởi cửa kính xuyên thấu, có lẽ là loại cường lực, trên ba bức tường được vẽ rất nhiều hình bông hoa bách hợp, trên chiếc giường màu xanh trắng kia, có một người phụ nữ, đang say giấc nồng, dù bệnh nhưng vẫn không hề làm lay đi vẻ đẹp quý phái và hiền hậu của bà, nét sang trọng đặc biệt trong sáng, làm người ta cảm thấy rất gần gũi
_"Khi còn sống, có lẽ mẹ cũng là một người rất được người khác quý mến" - Nó khẽ nghĩ
_Bà ấy cũng là bạn thân của mẹ con - Ba hắn dùng ánh mắt trìu mến nhìn người phụ nữ đang ngủ say nói
_Thật sao ạ? - Nó khẽ bất ngờ, nó chưa từng nghe mẹ kể đến
_Đúng thế - Ba hắn khẽ cười hiền nói
_Alo? - Ba hắn bắt điện thoại nói - Ừ, ừ tôi sẽ đến gấp - Ba hắn khẽ gật đầu
_Ba có công việc, con có thể xem chừng bà ấy giúp ba chứ? - Ba hắn khẽ nhìn nó trông chờ nói
_Vâng - Nó khẽ gật đầu
_Cám ơn con - Ba hắn cười nói, xem ra, con trai ông chọn vợ không sai
_Có thể cho con gọi mẹ bằng mẹ không? - Nó khẽ nhìn Mẹ hắn nói - Có lẽ mẹ không biết con, con cũng mới gặp mẹ lần đầu, mẹ à, mẹ đang ở một nơi nào đó rất đẹp đúng không? Nơi đó hạnh phúc hơn đời thực nhiều sao? Con không biết mẹ là người thế nào, nhưng con tin vào cảm giác của mình, tin rằng mẹ là một người mẹ tốt, một người vợ hiền và một người bạn biết chia sẽ, mẹ à, con yêu con trai của mẹ, yêu anh ấy rất nhiều, tình cảm của con dành cho anh ấy, trời biết, đất biết, con biết, mẹ biết, con tin rằng anh ấy cũng biết, mẹ tỉnh dậy đi được không? Có thể cho con nói chuyện với mẹ không? Trước khi con biến mất? Con không muốn anh ấy phải cô đơn hay chờ đợi trong mệt mỏi, nên con mong, mình có thể làm được gì đó, chí ít có thể mong mẹ có thể yêu thương anh ấy, thay luôn cả cho tình cảm của con, là con không tốt, là con đã hết lần này đến lần khác làm anh ấy phải đau khổ, nhưng con không làm gì khác được cả, lần đầu thì con phải tịnh dưỡng vì sức khoẻ tận hai đến ba năm, muốn đến bên anh ấy nhưng lại là không thể, đến bốn năm dài khi tin chắc rằng bệnh đã hết thì con mới có thể đường đường chính chính bên cạnh anh ấy, nhìn anh ấy đau khổ, con đau gấp bội lần, nhìn anh ấy làm việc phản bội con, con đau, nhưng không phải nỗi đau phản bội mà là nỗi đau vì anh ấy nghĩ con phản bội anh ấy, đau vì con biết anh ấy làm thế trước mặt con, anh ấy sẽ đau hơn con cả nghìn lần, tình yêu con dành cho anh ấy, chắc chắn sẽ không bằng tình yêu anh ấy dành cho con, nhưng chắc chắn đó là tình yêu mà chiếm trọn mọi thứ của con, con đã từng nghĩ, liệu chuyện sang Trung Quốc lần này con có hối hận không? Nhưng câu trả lời sẽ là không, nhưng không phải vì con yêu TFBOYS hơn anh ấy, cả hai ngang nhau, dù đều là tình yêu nhưng tình yêu dành cho thần tượng và tình yêu dành cho người yêu rất khác biệt, thần tượng thì con muốn có thể từ xa dõi theo, bảo vệ và che chở cho họ, còn tình yêu chính là con muốn đích thân mình mang lại hạnh phúc cho người con yêu, dù là đánh đổi tất cả, dù là người anh ấy yêu không phải con, con cũng sẽ mãi bên cạnh anh ấy, yêu anh ấy hết những gì con có thể, con ghét việc chia sẽ đau đớn, vì theo con, đau đớn, cứ một mình con gánh vác là đủ rồi, một người đau đớn vẫn hơn hai người mà đúng không mẹ?... - Cứ thế, cứ thế nó cứ nói, nói và nói, nói tất cả những thứ trong lòng mình, nói tất cả những đau đớn trong lòng mình
_Cám ơn mẹ, vì hôm nay đã nghe con kể, dù con không biết mẹ có nghe hay không, nhưng con chắc chắn sẽ nhớ ngày hôm nay, cám ơn mẹ - Nó khẽ cười nhìn người đang nằm trên giường, khẽ nằm xuống cùng mẹ hắn, nhưng có một điều, nó không hề biét được, có một giọt nước mắt lăn trên gương mặt hơi tiền tuỵ nhưng đầy nét sang trọng kia