Sau khi về gặp bọn hắn thì tụi nó nhanh chóng lại ôm ngiu mình, thấy 3 đứa tụi nó thì Vũ, Phong, Nam mừng quýnh lên_Phong à /Anh à /Nam - Hồng Anh, Xuân Như, Thiên Kim
_Thật ra có chuyện gì, sao bọn anh lại k tìm đc bọn em cả ngày hqa hả - Vũ lo lắng hỏi
_thật ra tụi em bị bắt đến một căn biệt thự, ng bắt bọn em đến tự dựng lại thả ra nên mới về đây nè - Thiên Kim nói
_Vậy Tuyết Nhi đâu? - Hắn nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy nó đâu
_Nhi vẫn còn ở đó - Xuân Như đau lòng nói
_Cái gì? - Hắn tức giận gằn lên - Vậy sao 3 ng về đc đây
_Nhi nó nói gì đó với ng bắt bọn tôi, cái bọn tôi được thả - Thiên Kim nói
_Hức hức, Khải mau đến cứu Nhi đi, họ chỉ cho 1 mik Khải đi thôi - Hồng Anh nấc nhẹ nói
_Ừ - Hắn nói
Hắn nhanh chóng đến căn biệt thự mà Hồng Anh nói đã bắt Nhi ở đây, căn biệt thự này hắn có cảm giác rất quen, nhưng chẳng thể nhớ nổi, đây là căn biệt thự ở ngoại ô, gần vách núi, chỉ cần k nắm rõ địa hình thì chết nha chơi, hắn bước vào trong, tiến đến phòng khách, đến đó thì nhìn thấy 1 cô gái ngồi ngay sofa như đã đợi sẵn hắn_Cô là ai? - Hắn lạnh lùng hỏi
_Anh thật sự không nhớ em? - Ân Nghi lên tiếng hỏi
_Tôi chưa từng gặp cô, làm sao mà nhớ? - Hắn khó hiểu nói - Tuyết Nhi đâu, thả cô ấy ra - Hắn lạnh lùng lên tiếng
_Đưa cô ấy xuống đây - Ân Nghi kêu ng đưa nó xuống
_Nhii... - Nhìn gương mặt nó xanh xao, tim hắn đau như dao cắt - Cô muốn gì?
_Anh chỉ cần uống viên thuốc này, em sẽ lập tức thả cô ấy ra nếu anh muốn - Ân Nghi nói
_Được - dù thuốc độc hắn vẫn uống, miễn Nhi không sao
_Aaaaa - Đầu hắn giờ đau như bố bổ, ôm đầu, hắn mệt mỏi gục xuống
_Đem anh ấy lên phòng - Ân Nghi ra lệnh - Cám ơn cô, cô sang phòng tôi nghỉ ngơi tí đi - Ân Nghi đề nghị
_Ừm
Hắn giờ vẫn còn hôn mê do tác dụng của thuốc, mọi việc khi trước xảy ra đang tua đi chầm chậm trong đầu hắn, hắn đã nhớ lại mọi việc, kể cả tên cô gái nhỏ nhắnm đáng yêu đỡ phát súng giúp hắn, tên cô gái ấy, lúc trước khi mất trí, đã hằn sâu vào tim hắn, đến lúc lớn vẫn thế, ra là cô gái ấy chính là ng hắn đang hết sức yêu thương, cưng chiều, ng đã làm rung động trái tim băng giá này ~ Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi
_Ân Nghi? - Hắn động đậy ng tỉnh lại
_Khải, anh nhớ em rồi sao - Ân Nghi vui mừng nói
_Ừm, anh xin lỗi vì đã k nhớ ra em, thật xin lỗi - Hắn đau lòng nói, anh đã làm cô đau lòng nhiều rồi
_Anh không có lỗi gì cả, là em tự nguyện đợi anh, em yêu anh - Ân Nghi ngọt ngào nói
_Anh cũng thế, anh cũng yêu em.... - Hắn dừng lại, nhắm mắt lại
_Tạm biệt, Người Em Yêu - Nó đóng cửa phòng lại bước ra ngoài, ban đầu khi nghe hắn tỉnh lại, nó chạy qa xem thế nào, nào ngờ nghe đc đoạn đối thoại này
_Nhưng Anh chỉ xem em là em gái, chỉ yêu em như ng anh trai yêu em gái - Hắn ngưng vài giây rồi nói típ, nhưng vài giây đó, đã khiến sau này, hắn đau lòng trong 1 tg k hề ngắn
_Thật...thật sao? - Ân Nghi đau lòng nói
_Thật, ng anh yêu...là Tuyết Nhi, người cứu anh lúc nhỏ, cũng là cô ấy - Hắn đau lòng nói
_Sao? cô gái...cô gái cứu anh lúc trc là...Tuyết Nhi? - Ân Nghi khá bất ngờ, vậy ra, chắc cô chẳng có tư cách giành với Nhi, quả thật chẳng có tư cách
_Cô chủ, cô gái đo biến mất rồi, có ng tìm báo lại là có ng nhìn thấy cô ấy đi về hướng vách núi - 1 tên đàn em chạy vào báo trong hoảng loạn
_Sao chứ? mau, mau tìm cô ấy - Ân Nghi lo lắng
_Cái gì? - Hắn ngồi bật dậy
_Anh đừng cử động, em sẽ cho ng đi tìm - Ân Nghi lo lắng nhìn hắn
_Đưa đt anh đây - Hắn như hét vào mặt Ân Nghi, cô khá bất ngờ rồi cũng đưa cho hắn
_Alo? Phong hả? mày điều động tất cả mn trong bang đi tìm Tuyết Nhi cho tao, ở đường XYZ, Nhi có chuyện rồi - Hắn lo lắng đến nỗi cả giọng nói cũng run rẩy
_Được được - Phong
Vài tháng sau, Cà đám điều động tất cả ng đi tìm Tuyết Nhi, Hồng Anh nghe tin thì sốt lên sốt xuống, nhập viện 1 tuần hơn 5 lần vì bị suy nhược cơ thể, Thiên Kim trở nên cực kì lạnh lùng vì nỗi đau mất đi bạn thân, nhưng do thiếu nó thì k đc nên phải lên làm chủ Snow thay Nhi, Xuân Như thì lâu lâu cũng lén lút khóc 1 mình, vừa mới về gặp nó được vài ngày thì lại xảy ra chuyện này, Vũ thì cực lực cho ng tìm Tuyết Nhi, cũng cực phiền não vì Xuân Như rất đa cảm, hay khóc 1 mình làm anh có cảm giác như mình là kẻ bất lực, Phong với Nam thì cũng xót ruột và khá là buồn, còn buồn vì ngiu mình càng ngày càng vì chuyện này mà yếu đi, cả bọn đều có ác cảm với Ân Nghi vì bọn nó nghĩ do cô ấy nên Nhi mới như thế, chỉ có hắn là bình thường với Ân Nghi vì hắn nghĩ, ân nghi k có lỗi, cô cũng chẳng mún chuyện này xảy ra
~~~Tại biệt thự nhà hắn~~~
Hắn ngồi một mình, gương mặt cũng tiền tuỵ sau vài ngày, người hắn giờ ốm đi hẳn, ngồi trên chiếc giường cô đơn, tim lại bóp chặt đến nỗi hắn cũng chẳng thở được
_Nhi à...em đang ở đâu thế, có biết ở đây có 1 ng đang rất nhớ, rất mong chờ em hay không? Anh biết, biết chắc là em vẫn còn sống, nhịp tim anh, anh có cảm giác như là nó cảm nhận đc nhịp tim của em, Anh Yêu Em là điều mang tên Mãi Mãi, Anh Nhớ Em là điều mang tên Tình Yêu, Anh Là Của Riêng Em là điều mang tên Định Mệnh. Em đã nói, chỉ muốn anh cười với 1 mình em, vậy hãy mau về đi, anh cần nụ cười lắm, anh sợ, sợ mình sẽ chịu k nỗi, sợ mình sẽ chết đi, để đến 1 ngày nào đó, bỗng dưng em quay về, anh sẽ k được cảm nhận hơi ấm của em, chỉ có thể bên cạnh em, bảo vệ và quan tâm em 1 cách âm thầm, Em đã hỏi anh, Mãi Mãi Là Bao Xa? vậy em về đi, anh có câu trả lời rồi, anh đau lắm, trái tim này như muốn đóng băng rồi, nó muốn tan ra thành từng mảnh rồi, xin em...hãy bên anh...anh yêu em bằng tất cả những gì anh có, cho nên...em là thứ quan trọng nhất của anh, một khi chưa tìm thấy em, anh sẽ mãi tìm kiếm, dù em đã chết, thì cũng phải thấy xác, anh nhất định sẽ không bỏ cuộc, nhất định, Anh Yêu Em, Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi à...