Thế là đêm hôm đó tôi cứ nghĩ mãi về bữa tiệc,nghĩ nhiều đến nỗi hôm nay tôi mang cặp mắt gấu trúc đến trường luôn. _Oi Tiểu Vãn!Sao trông ông tiều tụy thế?Hôm qua ăn nhiều quá nên tối về ko ngủ được à?
Bát Du chả biết chui từ đâu ra khoác lấy vai tôi nói lời chêu chọc.
_Tôi đang lo sắp chết rồi đây!Bla...Bla...Bla...
Tôi thở dài rồi kể cho Bát Du nghe về bữa tiệc tối qua nhưng biểu hiện của lão làm tôi quá thất vọng.....
_A ha ha!Ông và Trọng Phi đúng là có duyên thịt đó nhe!
Bát Du hớn hở nói.
_Ông ko nhe câu:"bất ngờ gặp nhau là về sau gặp họa"à?
Tôi cáu.
_Tôi chưa nghe bao giờ!
Bát Du bĩu môi nói.
_Bó tay với ông!Bạn ông đang gặp nguy nan,ông ko an ủi thì thôi còn moi móc đủ điều!
Tôi xị mặt càm ràm.
_Tôi nói ông và tôi là bạn bao giờ nhỉ?
Bát Du ngây thơ nói.
_Được lắm!Ông dám_________Ái!!!
Tôi phát hỏa định giơ tay đánh Bát Du thì có ai đó đánh vào đầu tôi.
_Muốn chế_________
Tôi quay người lại,định hét lên thì cái mặt đáng ghét đập vào mặt khiến tôi chết sững.
_Tí nữa cuộc chiến bắt đầu rồi!Cậu ko hối hận chứ?Nếu bây giờ cậu cúi đầu nhận thua thì tôi sẽ cho________
_IM ĐI!!!
Trọng Phi đứng trước mặt tôi ra vẻ cao thượng nói nhưng hắn chưa kịp diễn hết vai ông bụt đã bị tôi tạt ngay gáo nước lã vào mặt.Đúng là cái tên đáng ghét!
_Tôi có lòng tốt khuyên nhủ cậu mà cậu ko nghe!Đến lúc thua tôi thì đừng có hối hận!
Trọng Phi nhăn mày quát.
_Tôi ko cần tên"đầu óc bã đậu"như cậu khuyên nhủ,phải chăng cậu sợ ko dám thi nên bảo tôi xin hàng?!
Tôi xỉa xói hắn bằng những lời nói "ngọt ngào".
_Cứ chờ đấy!
Trọng Phi tức tối quát rồi quay đi.
_Người đâu kì cục vậy?!Ko nói được quay sang quát người ta à?!
Tôi khép mắt cau mày phàn nàn.
_Cho anh xin lỗi thay Trọng Phi!Tính nó hay thế,mong em bỏ qua!
Khinh Ưu nhỏ nhẹ nói.Ít ra anh chàng này còn biết phân biệt điều đúng sai,chứ ko như tên Trọng Phi đáng ghét kia!
_Ko sao!Tôi ko chấp những kẻ não bị suy giảm!
Tôi cao giọng nói rồi quay lưng đi.
Cứ đợi đấy Trọng Phi,tôi sẽ cho anh nếm mùi lợi hại!Hắc...Hắc...Hắc...
Sau 2 tiết học căng thẳng,giây phút mọi người mong đợi cũng đã đến.......
Tại phòng chờ.......
_Tiểu Trân,bà lấy cho tôi đôi giày.
Tôi nói.
_Đây!
Tiểu Trân mở ngăn tủ lấy đôi giày ra rồi đưa cho tôi.
_Cám ơn!
Tôi cười.
_Ông có chắc là mình sẽ thắng ko?
Tiểu Trân lo lắng hỏi tôi.
_Đương nhiên là chắ____Ui!
Tôi vui vẻ nói nhưng chưa nói hết câu thì kêu lên đau đớn.
_Ông sao vậy?!
Tiểu Trân thất thanh.
_Có cái gì đó ở trong giày!
Tôi cau có nói rồi nhanh chóng tháo giày ra kiểm tra.
_Đinh ghim?!
Tiểu Trân kêu lên.
_Khỉ thật!Có đứa hãm hại tớ!
Tôi hằm hè.
_Giờ phải làm sao?!Máu chảy nhiều quá!Hay thôi cậu đừng thi nữa?!
Tiểu Trân lo lắng nói.
_KO ĐƯỢC!
Tôi thét.
_Nhưng.......
Tiểu Trân ko an tâm nhìn tôi.
_Cậu đừng lo,tớ có thể nhịn được!
Tôi cố làm ra vẻ bình thường để Tiểu Trân ko lo nhưng mặt đã biến sắc.Tôi dốc sạch đinh ghim ra khỏi giày rồi đi vào và buộc chặt.Tôi cố nhịn đau đứng dậy rồi bước ra ngoài.Hiện tại tôi và Trọng Phi đang ở sân chạy trước những tiếng cổ vũ nồng nhiệt của mọi người.Tôi nhất định...nhất định phải thắng!Tôi ko cho phép mình thua một tên nhu nhược như hắn!Nhưng......liệu tôi có thể chịu đựng cơn đau này đến khi nào đây?!............