Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất Trí

Chương 16: Nỗi lòng sâu thẳm




Kết thúc giáng sinh một cách bận rộn trong niềm vui và hạnh phúc.Lúc này tôi đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp và ko muốn bước ra ngoài,từng tiếng chim hót véo von,tiếng xe cộ,tiếng người nói qua lại ngày một lớn như đang cố thúc giục tôi tỉnh giấc.Thiệt tình,kết cục là vẫn phải lết xuống khỏi giường.Chạm chân xuống nền nhà lạnh buốt,tôi ko khỏi rùng mình một cái.Bước vào phòng tắm,nhìn khuôn mặt ngờ nghệt của mình trong gương,ko thể ko tự hỏi bản thân mình rằng tại sao chuyện lại đi tới nước này và tại sao lại kết thúc đớn đau như thế?. _Tiểu Vãn!

Một giọng nói quen thuộc khẽ vang lên như báo hiệu cho tôi biết thời khắc đau đớn đó bắt đầu.Còn gì đau hơn?Còn gì nhục hơn khi phải làm......

_Xuống liền!

Tôi thều thào yếu ớt,như thể đã mất hết sức lực.

_Cháo gà nhé!

Giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên như muốn khiêu khích tôi xông tới cào xé.

_Ờ!

Tôi nhăn nhó đáp lại.

_Đang nói với ai đó?

Giọng nói đó lại chuyển sang giễu cợt tôi.

_Vâng thưa cậu Trọng Phi!

Tôi nghiến răng nhịn nhục cố phát âm ra từ.

_Tốt!

Trọng Phi nhìn tôi đầy thỏa mãn.

Tôi mang theo nỗi căm thù vào nhà bếp,vừa nấu vừa hồi nhớ lại kí ức đau buồn..................chỉ hai ngày sau giáng sinh,tôi đã được nghe tin từ ba mẹ tôi,cầm trên tay bản hợp đồng,nghe từng lời nói ngon ngọt của ba mẹ tôi mới nhận ra được phần nào lòng dạ con người..........

_Vãn Vãn,ba mẹ rất xin lỗi con,vì hoàn cảnh gia đình mình khó khăn quá nên ba mẹ mới________

_Mới bán con đi sao?!

Ko để mẹ tôi nói thêm lời nào,tôi đứng bật dậy,nỗi uất giận kìm nén bao lâu nay chợt bùng phát,nắm chặt bản hợp đồng trong tay như thể muốn vò nát nó,tôi khóc trong vô vọng.

_Vãn Vãn,con đừng nói quá lên như vậy!Chỉ làm giúp việc vài năm ch_______

_Cho Trọng Phi?!Con trai của một gia đình danh giá và giàu có?!

Lại một lần nữa tôi ngắt lời mẹ.

_Ba mẹ.........

Lúc này mẹ tôi ko nói thêm lời nào,chỉ cúi đầu như thể chấp nhận lời nói của tôi.

_Sao ba mẹ có thể làm thế với con?!Sao lại bán con cho cậu ta?!Sao lại bắt con phải phục tùng người mà con ghét nhất?!Tại sao...tại sao....

Tôi nuốt mọi đau đớn,lòng tôi bây giờ đang có một lỗ hổng rất lớn,lớn đến mức có thể giết chết tôi,cướp đi linh hồn vốn yêu thương gia đình mình,vốn bảo vệ cái thứ đẹp đẽ mang tên hạnh phúc ngày một phai mờ.

_Ba mẹ cần tiền đến mức ý sao?Ghét con lắm sao?Nuôi con tốn tiền nên bán con đi để chuộc lại vốn à?Sao ko nói từ trước để con đi bán thân________

_Chát!Vãn!Ko được hỗn!

Tôi khóc ròng nhìn ba mẹ bằng ánh mắt coi thường quát,nhưng đến phút cao trào lại bị ba tôi chặn lại bằng một cái tát.

Ba đánh tôi....Lần đầu tiên ba đánh tôi....vì tiền sao?!Sao lại thế?!Một gia đình vốn hạnh phúc,tràn đầy tiếng cười,sao lại tan vỡ như thế này?!Chẳng lẽ vì tiền.....dù con người có tốt đến đâu,có kiên định đến đâu cũng ko thể từ bỏ cái gọi là giàu sang,quyền cường nhưng tại sao lại là ba mẹ tôi?!Tại sao những người tôi yêu thương nhất lại ruồng bỏ tôi?!.....

_Con nói sai sao?!Được rồi!Nếu ba mẹ muốn tống khứ con đi thì được!Con đi!

Tôi hét lên rồi chạy ra khỏi nhà.

_Vãn!Vãn!

Ba mẹ tôi thét gọi tôi nhưng tôi làm ngơ ko nghe thấy gì,chỉ biết chạy,chạy đi thật nhanh và ko quay đầu lại như thể muốn quên đi,như thể ko muốn đối mặt với sự thật đau đớn đó......Sau một hồi chạy ko ngừng nghỉ,tôi dừng chân trước cửa nhà Trọng Phi,phẫn nộ thét lớn:

_Trọng Phi!Cậu ra đây cho tôi!

_Có chuyện gì mà cô____Chát!

Ngay lập tức Trọng Phi chạy ra nhìn tôi hỏi nhưng chưa nói hết đã nhận ngay một cái tát chưa đầy nỗi căm giận của tôi.

_Tại sao vậy?!Tại sao cậu lại cướp đi những người tôi yêu thương nhất?!Cậu ghét tôi đến thế sao?!Cậu____

Tôi liên tục vung tay đánh tới tấp vào người Trọng Phi rồi ngất lịm vào lòng cậu ta.

_Tiểu Vãn?!Tiểu Vãn?!

Trọng Phi hốt hoảng đỡ lấy tôi.

Mệt thật.....tôi như thể đã cạn hết sức lực,ko muốn nói thêm lời nào,chỉ muốn nhắm chặt mắt và đi vào giấc ngủ,cố mong đợi khi tỉnh dậy....sẽ ko còn nhìn thấy đau khổ,nước mắt sẽ ko phải rơi nữa....

_Tiểu Vãn....anh xin lỗi.....

Trọng Phi ôm chặt tôi,nét mặt có vẻ rất đau đớn.Xin lỗi ư?.....lời xin lỗi sao nghe đau thương,ẩn chứa nhiều mất mát đến vậy......