Chap 14: Mới chỉ là bắt đầu!!!
Mưa…bắt đầu rơi….tóc tách!!! Tóc tách…từng giọt rồi lại….rào rào…phủ phàng trút xuống…
-An… An…sao rồi….cô ấy không sao chứ…*hờ hờ*-Mi, Hân chạy nhanh tới chỗ hắn, chưa kịp thở đã lo lắng, hỏi thăm về nó nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng đáng sợ.
-TRÂN AN…TRÂN AN LÀM SAO HẢ??? MAU NÓI ĐIIIII…. Quân như điên cuồng nắm lấy cổ áo hắn, tay sẵn nắm đấm nhưng hắn vẫn im lặng. Nhật, Vỹ thấy vậy chạy lại xô Quân ra
- CÁC CẬU THÔI ĐI CÓ NGHE KHÔNG..ĐIÊN HẾT RỒI À…EM TÔI ĐANG Ở TRONG PHÒNG PHẪU THUẬT ĐANG PHẪU THUẬT THAY TIM…CẬU QUÂN…CẬU HÀI LÒNG CHƯA HẢ??? GIỜ THÌ MAU BUÔNG HẾT RA ĐIIII…..-Cell gào lên đẩy Nhật, Vỹ, hắn và Quân ra. Cell đang rất tức giận…họ nghĩ sao lại cư xử như thế chứ hả?? Trong khi em gái cô đang phẫu thuật chưa biết số chết ra sao thì họ lại định đánh nhau trong lúc này ư…đúng thật là…hết nói nổi…haxx. Cô bỏ đi một mạch…cô thật sự tức giận…
…..
Kể từ lúc Cell chạy đi thì cũng đã gần hai ba giờ sáng, lúc này 1 vị bác sĩ bước ra, trán đẫm mồ hôi, khẽ thở dài. Thấy ông hắn, Quân vội chạy đến hỏi:
- Bác sĩ…bác sĩ…cô ấy sao rồi.
-Mọi người cứ bình tĩnh đã…hiện tại cả hai đều không sao. Bệnh nhân thì chắc ngày mai là tỉnh còn ba của bệnh nhân thì….tôi không chắc… Nếu trong ba tháng tới mà ông không tỉnh thì…mọi người nên…chuẩn bị sẵn tâm lý.
-Bác…bác sĩ…lẽ nào chồng tôi..chồng tôi có thể sẽ chết ư….không thể nào không được đâu…-mẹ của nó khi nghe bác sĩ báo tin chồng ba có thể ra đi, bà rất sốc, bà ngất lịm đi, may mà hắn đỡ kịp và đưa vào phòng hồi sức nghỉ ngơi. Còn Cell lúc này cô đang ở khuôn viên bệnh viện, cô tản bộ bên những cây thường xuân đầy sức sống, bỗng đột nhiên…
-Tụi bay nghe đây khi tao vào phòng con nhỏ Trân An khốn kiếp kia để rút ống thở ra, tụi bay phải giữ bọn kia. Càng lâu càng tốt, nếu không thì đừng trách Kim Trân tao tiễn tụi bay về chầu Diêm Vương.-tiếng của Kim Trân vang lên.
“Trân An…chẳng phải đó là tên em gái mình ư?? Không lẽ…không lẽ…khoang đã cái tên Kim Trân này mình nghe đâu đó rồi thì phải??? Không còn thời gian nữa phải nhanh thôi” ý nghĩ của Cell đã khiến cô mau chóng guồng chân chạy nhanh, vì người chúng muốn hại là EM GÁI cô, cô nhất định không thể để họ đạt được mục đích và thế là cô chạy…chạy thật nhanh về phía hắn nhưng cô vẫn chậm hơn họ….
Tại phòng nó….
-Xin mọi người ra ngoài cho tôi kiểm tra cho bệnh nhân.-một nữ y tá và 1 tên bác sĩ, cả hai đều bịt kín không để lộ điểm gì. Tụi hắn chẳng nghi ngờ gì bước ra ngoài cho nữ y tá kia…à không phải là Kim Trân mới đúng, lúc nãy, khi bọn hắn mới bước ra, cô ta mới để lộ khuôn mặt đầy mưu mô của mình… Cúi gần nó
-Trân An ơi là Trân An mày có biết sao tao phải hại mày không??? Đó là tại vì…mày đã dám cướp Phong của tao (hồi nào vậy má)… Nếu Phong không là của tao thì mày cũng không được… Tao lun tự hỏi là tại sao Phong không chọn tao… Tao đâu có gì thua mày thậm chí còn hơn cả mày… Vậy tại sao hả tại sao?? Hahahahahaha đó là lý do hôm nay tao đến để… GIẾT MÀY!!! Hahahaha…
Ngoài cửa phòng
-Phong sao kiểm tra gì lâu vậy?? -Nhật sốt ruột hỏi.
-Tao cũng chả biết..
-MỌI NGƯỜI… NỮ Y TÁ TRONGLIA CHÍNH LÀ KIM TRÂN CÔ TA…CÔ TA MUỐN GIẾT EM TÔI…MAU LÊN…MAU NGĂN CẢN CÔ TA LẠI ĐI NẾU KHÔNG..NẾU KHÔNG EM..TÔI CON BÉ CHẾT MẤT…
-Chết đi…chết đi
- Kim Trân…cô..cô..làm..gì tôi…vậy-nó mở mắt khẽ thều thào
-Tao muốn GIẾT MÀY….
-Không không… CỨU…CỨU…Á!Á!AAAAAA
- Là tiếng hét của Angela.. Khônggggg-hắn chạy nhanh vào phòng nó…
-Hahahaha tới rồi à….tôi không có anh thì nó cũng không có được anh đâu….hahaha…người anh yêu chỉ có tôi thôi
- Kim Trân…cô bị điên rồi à!!! Tôi không yêu cô, người tôi yêu là Angela…là Trân An…mau tránh ra…nếu không đừng trách.-hắn dơ cao khẩu súng.
-Anh dám à!! Vậy coi con ả này có toàn mạng không…
- CÔ… Được.-hắn bỏ khẩu súng xuống nhưng
/Pằng Pằng/
-Á!Á!Aaaaaaa
Hai phát súng đã khiến cho Kim Trân khuỵu cả hai chân xuống.
- Cô nghĩ chỉ có mình Phong thôi à đừng quên còn có những đứa chúng tôi nữa đó…
-M…mọi n…người
-Sam…mau dẫn cô ta về band giam vào “nơi đó” cho tôi.-Cell nói với nụ cười đầy bí hiểm.
-Vâng thưa chị hai.
-Kim Trân à…nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời thì….*chậc chậc* chỉ có chết…-giọng nói rất nhẹ nhưng uy quyền thì…rất mạnh…khiến Kim Trân ngu ngốc kia phải sợ hãi, cô ta bị lôi đi trong sự sợ hãi trước ngưỡng cửa Tử Thần.
Khi Kim Trân vừa bị lôi đi thì nó mới khẽ thều thào yếu ớt “hai ơi..c…có..chuyện…g..gì vậy…lúc nãy…lúc nãy..”
-Em cứ bình tĩnh nào, lúc Phong vào thì tụi chị đã đứng sẵn ở bên ngoài chỉ chờ cô ta lùi xa giừơng em, thì Sam và Jan sẽ lập tức bắn cô ta…vì đây là khẩu súng chị mới chế chưa thử lần nào nên bây giờ chị quyết định chọn cô ta là người thử trước. Trong khẩu súng này mỗi viên đạn có thể nói là rất nhỏ nhưng uy lực của nó phát tán ra rất lớn, bất cứ ai trúng phải hai viên đạn của nó cũng đủ đau đớn rồi vì đạn trong này không phải hạn tầm thường mà là loại có chứa kịch độc từ nọc của nhiều loại rắn độc. Nếu chỉ trúng 1 viên thì không sao nhưng từ hai viên trở lên thì…khó sống nổi qua ngày mai…-Cell nói kèm nụ cười nửa miệng.
-Nhưng chị thật sự là ai chứ??? Sao lại…-My thắc mắc
-Tôi là chính là Black rose!!!
-Chị…chị là chị hai của Black rose…-hân hoảng hốt
-Đúng vậy…black rose có thế lực ngầm rất lớn…kể cả band Away như chúng tôi cũng phải nể phục….-Vỹ lên tiếng.
- Cậu chính là tam bang chủ, cậu là nhị bang chủ và Phong chính là đại bang chủ của Away, mỗi người các cậu đều có tên mà thế giới ngầm biết đến. Vỹ là Moon Killer, Nhật chính là Black Angle và Phong cậu chính là Icy Devil. Đúng chứ!!!-Cell nói.
- Quả không hổ danh…hoa hồng có gai. Rất đúng!!!-hắn vỗ tay.
-Ph..phong…lấy…c..cho e..em ly …n..nước đi.-Nó thều thào.
-Um…chờ anh một tý.
-Chu choa…hai ông bà đổi cách xưng hô hồi nào vậy. -Nhật chọc
-Nè nè đừng quên hai ông bà cũng thay cách xưng hô lun rồi nhá!!-Hắn cũng đâu vừa.
-Ê…tự..nhi..nhiên haíxxx…-Hân không đỏ lự mặt
-Hahahaha ghê quá ghê quá.
Khung cảnh đầy tiếng cười, ngập tràn tiếng cười nhưng có một người lại không vui mấy, ánh mắt buồn bã khi nghe tin nó và hắn giờ là một cặp.
….
-Các người cứ vui đi, cứ cười đi vì những gì các người đang trải qua chỉ mới là bắt đầu thôi. Tôi sẽ TRẢ MỐI THÙ này.-giọng của một người con gái vang lên u ám, ghê rợn cả bức tường bóng tối…..
Đọc tiếp Anh yêu e….cô bé ngốc ạ! – Chương 15