Anh Xin Lỗi! Mình Quay Lại Em Nhé?!

Chương 4: Nỗi niềm của mộ dung thiên ân




Tối.

- Bà Hoa à, anh ấy vẫn chưa về sao?

Mộ Dung Thiên Ân lo lắng hỏi.

Dù có hận Nam Cung Phong Vũ thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn yêu anh, yêu càng nhiều thì hận cũng càng nhiều.

Bà Hoa cũng lo lắng không kém:

- Tôi cũng không biết nữa, hay thiếu phu nhân đi nghỉ trước đi, để tôi đợi thiếu gia. Giờ đã khuya lắm rồi.

Đúng, giờ đã rất khuya rồi, đã hơn 1 giờ sáng mà Nam Cung Phong Vũ vẫn chưa về. Mộ Dung Thiên Ân chợt nghĩ ra điều gì đó liền quay sang nói với bà Hoa:

- Thôi đã khuya lắm rồi, người già thức khuya không tốt đâu. Bà đi ngủ trước đi ạ. Để cháu chờ anh ấy.

Bà Hoa thấy vậy hơi do dự, nhưng vì Mộ Dung Thiên Ân cứ thúc dục mãi nên cũng đồng ý.

Đợi đến khi mọi người đi đi khỏi hết rồi, cô bỗng ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc nấc lên. Giờ này anh còn chưa về, vậy thì đi đâu chứ? Đi tìm cái cô Nhi Nhi gì đó của anh sao?! Hay là đang ở trong một khách sạn nào đó ân ân ái ái với mấy cô minh tinh chân dài, siêu sao màn bạc?

Chẳng lẽ anh không coi cô là cái gì sao? Chỉ mới kết hôn được một ngày thôi mà sao đã không về? Như vậy chẳng phải không để cô vào mắt, không cho cô thể diện sao?! Anh không yêu cô sao???

Càng nghĩ càng đau đớn hơn, tim cô như cắt thành trăm mảnh. Cô rất yêu anh, rất rất yêu anh... nhưng cũng hận anh vô cùng! Anh dám đem tình cảm trân thành của cô ra đùa giỡn, khinh rẻ. Anh không cho cô một cơ hội để giải thích thì đã vội vàng buộc tội cô.

Cô thực sự không hiểu vì sao anh lại đối xử với cô như thế, không hiểu vì sao anh lại trả thù cô. Mộ Dung tiểu thư của 8 năm trước?! Ha ha, thực nực cười mà! 8 năm trước cô muốn câu dẫn anh? Vậy phải xem anh có đủ bản lĩnh để có thể gặp mặt cô không nữa?!

Cô tin có gì đó hiểu lầm ở đây, chắc chắn là vậy! Cô muốn minh oan cho bản thân mình, nhưng không biết làm cách nào để minh oan. Giờ đây mọi liên lạc bên ngoài đều bị cắt đứt, có thể nói nhất cử nhất động bị dám sát 24 trên 24 giờ. Vậy thì làm như nào để chứng minh mình vô tội chứ?

Cô muốn khi sự thật sáng tỏ rồi sẽ đi một nơi thật xa, thật xa, nơi mà không có những ký ức đau thương như thế, nơi cô có thể nhắm mắt lại và xua đi mọi buồn phiền...

"Cạch"

Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng dưng âm thanh cánh cửa mở ra khiến Mộ Dung Thiên Ân giật mình. Lau khô những giọt nước mắt mặn chát đang còn đọng trên khóe mắt, làm ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, đứng thẳng dậy, chỉnh chu lại quần áo. Mộ Dung Thiên Ân hướng cánh cửa nhìn tới, đồng tử hai mắt mở to ra, ẩn hiện những tia kinh ngạc cùng bối rối vô cùng.

P/s: Xin lỗi cả nhà vì hôm qua mình không thể ra chương mới, tại tự dưng wifi nhà mình hỏng, đường dây mạng cũng đứt luôn. Hôm nay, chủ nhật ngày 10 tháng 7 năm 2016 lúc 22:16:đã có chương mới a~