“Ai vậy?” Đang chọn cần tây, anh xa buông đồ ăn trong tay xuống, nhướn mày hỏi em.
“Chính là cái cô ngực bự đi BMW hôm nọ!” Em muốn biết vẻ mặt bây giờ của anh
xã thế nào, tốt, cặp mắt một mí của anh đang nhìn tay em.
“Anh
muốn gọi lại thì gọi lại đi!” Dù sao em cũng không thẹn với lòng mình,
không sợ anh tra khảo! Nhưng mà hành vi này của anh xã cũng làm trái tim nho nhỏ của em lạnh đi, anh lại không tin em! Em có thể nghi ngờ anh,
bởi vì em là đàn bà! Nhưng anh là một người đàn ông, sao lại có thể hẹp
hòi nghi ngờ bà xã thân yêu của anh được?!
“Đương nhiên muốn gọi, nếu cô ấy có thể tìm được điện thoại của em, gọi tên em, tìm đến em lần thứ hai, đây không thể giải thích đơn giản là tìm sai người nữa. Anh
tin em, mặc dù là hiểu nhầm, anh cũng muốn tự mình nghĩ biện pháp giải
quyết đúng không? Bằng không về sau cô ta lại quấn lấy em.” Anh xã kéo
em vào trong ngực, nói nhỏ xoa dịu em. Em nhìn khuôn mặt vừa nghiêm túc
lại có nét hòa nhã của anh, cẩn thận nghĩ lại lời anh nói, anh cũng để ý cô ta, vì thế em gật đầu đồng ý.
“Em không thể để gọi lại cho cô ta, chờ cô ta gọi lại thì em nhận lời là được rồi nhé?” Vừa rồi em còn
hò hét như vậy, bây giờ bảo em chủ động gọi lại, em thật sự không có mặt mũi nào. Kim Bảo Bối em cũng là người có đầu có mặt, sao có thể làm
chuyện như vậy được.
Anh xã vỗ đầu em, tỏ vẻ ngầm đồng ý. Vốn
tưởng cái cô BMW kia sẽ không nhịn được mà gọi lại, nhưng mà người ta
cũng là kẻ sĩ diện, mãi cho đến khi em mua đồ ăn về nhà điện thoại vẫn
không có động tĩnh gì cả.
“Hay là cô ấy thực sự tìm số của thư ký em?” Em vui vẻ, chẳng lẽ cô nhóc lại ngu như vậy? Nếu thật sự nói như
vậy, cô ấy cũng không khiến người khác ác cảm đến như thế. Kết quả, em
vừa mới dứt lời thì di động vang lên, số lạ, nhấc máy quả nhiên là cô
gái đi BMW kia.
“Bây giờ cô có thời gian không?” Đi thẳng vào vấn đề, em thật sự tán thưởng cô ta. Em liếc mắt nhìn anh xã một cái, gật
đầu nói ừ.
“Vậy gặp nhau ở Nguyệt Mãn Lâu, ăn một bữa cơm được
không? Tôi sẽ không lòng vòng quanh co, quả thật có chuyện muốn nói với
cô.” Một cô gái có thể thẳng thắn như vậy! Em cảm thấy hơi ghen tị với
cô ta.
“Ừ, được.”
Thời gian hẹn là một lúc sau, bởi vì
Nguyệt Mãn Lâu ở ngay gần nhà em. Có thể hẹn nhau ở đây thì cô gái kia
không phải là người quá cẩn thận thì cô ấy cũng là người sống trong đại
viện, bởi vì xung quanh đây không có tiểu khu nào khác mà con gái có thể lái được BMW. Đương nhiên, đây là suy đoán của anhh xã, em không có
giác ngộ cao như thế, cũng không có nhiêu não để rảnh rỗi nghĩ đến việc
này. Có thời gian, em còn phải nghĩ làm sao để dạy dỗ mấy đứa nhóc nhà
em, yêu anh xã già, hiếu kinh cha mẹ! Đừng khinh bỉ em, em chính là một
bà chủ gia đình chính hiệu, em vui vẻ, em sống như vậy!
Cái cô BMW đang nhìn nữ phục vụ viên dẫn em với anh xã tới, đến mức ngẩn người.
“Kim Bảo Bối, anh ta là ai vậy?” Cô ấy đánh giá anh xã nhà em từ trên xuống
dưới, em muốn tiến lên một bước che trước anh xã, phòng trừ trường hợp
cô ấy tấn công bất ngờ, kết quả là anh xã lại khoác tay lên vai ôm em
lại, tỏ vẻ quan hệ của chúng em hết sức thân mật. Mặt khác âm thầm giữ
em lại, phòng ngừa em lại làm gì tai quái.
“Xin chào, tôi là ông
xã của Bảo Bối, Trần Hạo Nam.” Anh xã biểu hiện rất lịch sự, giọng nói
trầm thấp, giàu từ tính, em âm thầm sùng bái anh, sau đó trừng mắt một
cái với cô phụ vụ vẫn đang trộm đánh giá anh xã già nhà em. Thật là, ông chủ Nguyệt Mãn Lâu này huấn luyện nhân viên kiểu gì vậy? Chồng của
người khác có thể nhìn chằm chằm như vậy sao? Nhìn, nhìn đi, cô thầm
nghĩ cái gì? Nếp nhăn trên mặt lộ rõ cả ra rồi kìa!
“… À, xin
chào, tôi là Trần Tư Tư.” Cái cô Trần Tư Tư có họ hàng gần với anh xã
này vẫn hơi bàng hoàng nhìn em, lại nhìn anh xã, vẻ mặt phi thường phấn
khích, thậm chí quên cả tiếp đón hai chúng em. Vì thế cả ba người đều
hơi xấu hổ, đừng nhưng trời trồng ở đó, nhưng anh xã lại rất có phong
thái chủ nhà thong thả nói: “Chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện?”
mới phá vỡ cái cục diện bế tắc này.
“À, đúng, đúng, mời ngồi,
phục vụ, trước hết cứ mang những món ngon nhất của nhà hàng lên, rồi lấy thực đơn để hai người chọn món.” Trần Tư Tư bây giờ mới tỉnh ra, hơi
xấu hổ nói với người phục vụ. Vốn em với anh xã cũng không muốn ăn cơm ở bên ngoài, nhưng mà cô ấy đã gọi đồ ăn, chúng em cũng không nên không
nể mặt mũi người ta.
“Chỉ có ba người thì gọi vài món là tốt rồi, vài món nổi tiếng là không thiếu đâu.” Anh xã liếc mắt nhìn em một cái
rồi đưa trả thực đơn lại cho phục vụ.
Bởi vì cô ấy đã gọi cơm
trước nên đồ ăn được mang lên rất nhanh. Em không hiểu, rõ ràng trong
điện thoại cái cô BMW có vẻ rất thoải mái, vì sao đến lúc gặp mặt rồi
lại cảm thấy cô ấy đang lo lắng gì đó, khó có thể mở miệng được.
Nếu cô ấy không nói, em với anh xã cũng không hiểu chuyện gì với chuyện gì, chỉ có thể giả ngu theo, yên lặng ăn cơm mà thôi. Anh xã thừa lúc em
vẫn đang đờ đẫn, gắp cho em vài gắp ớt xanh vào trong bát của em.
“Em không thích, em không muốn ăn!” Hứ! Em muốn ăn cá!
“Em ăn cái này đi, tối nay làm vằn thắn, anh làm.” Anh xã hạ mồi, chờ em
cắn câu. Anh xã làm được vằn thắn là nhờ em dạy, năm đó em học ở lớp làm đầu bếp, vừa học vừa dạy, lúc đó anh xã cũng hơi mắc cỡ, nhưng rất kiên nhẫn học. Cuối cùng lúc anh xuất sư, tay nghề còn lợi hại hơn sư phụ là em, anh làm bánh chéo đáng yêu chết đi được. Hơn nữa, cuối cùng em cũng tìm được nhân tài như vậy, anh xã gói bánh chẻo so với em ngon hơn rất
nhiều. Nhưng mà, không phải lúc nào anh xã cũng xuống tay, có lúc thì vì anh không thích, có khi lại vì anh vội mà không được, cho nên có thể ăn bánh chẻo anh xã làm quả thật là một sự hấp dẫn không nhỏ với em. Hơn
nữa, em thích cùng anh xã vừa gói bánh chẻo vừa nói chuyện phiếm, cảm
thấy đấy mới là hạnh phúc thực sự.
Mồi câu của anh xã đủ hấp dẫn, con cá ngốc là em không do dự mắc câu, bưng bát cơm ăn ớt xanh không
còn một miếng, còn nhai vô cùng hăng hái.
“Kim Bảo Bối, cô… quen
Trịnh Thái đúng không?” Em vừa mới ăn vào miếng thịt bò anh xã gắp
thưởng cho em, uống một ngụm canh nhuận hầu thì Trần Tư Tư bỗng nhiên
phun ra từ đâu một cái tên quen thuộc.
“Khụ khụ…” Phiền cô nói
chuyện với người ta cũng phải để ý thời điểm một chút có được không? Em
với Trịnh Thái cũng không gặp nhau nửa năm rồi, chỉ có một lần nhận được bưu phẩm của cậu ta mà thôi, bên trong có một đống ngọc thô đủ màu sắc, không thể ăn cũng chẳng thể dùng, còn chẳng thế bán luôn, nhưng mà em
cũng rất thích, bởi mấy viên ngọc thô đó rất đẹp, rất có mỹ cảm. Công
việc vẽ tranh minh họa của em cũng nhờ vào việc kết hợp màu sắc trên
những viên ngọc thô này mà phối màu lên tranh, hiệu quả ngoài mong đợi.
Bởi thế đối với mấy viên ngọc dễ thương kia em đã mua một cái rổ mây rất
đẹp. Vì cái rổ mây này, em lại mua một cái bàn nhỏ hình chữ nhật chân
thấp, vì cái bàn này, em lại mua một cái khăn trải bàn vuông thanh nhã,
vì cái khăn trải bàn này em lại mua một cái bình hoa đế cao… cuối cùng,
phòng vẽ của em bị một đống thượng vàng hạ cám chiếm đóng, làm em chẳng
còn cách nào khác, đành phải làm một đợt tổng vệ sinh. Cuối cùng đống
ngọc thô đó bị em ném bừa vào góc phòng vẽ tranh, như vậy lúc nào em
cũng có thể thấy chúng. Mà rổ với bàn cùng mấy thứ linh tinh khác đều
được lau sạch rồi tống vào kho. Còn mấy thứ còn lại, mấy đứa nhỏ thích,
lại được cho vào phòng riêng chúng nó làm đồ trang trí
Vì dọn dẹp phòng vẽ, em mệt tắc thở không thẳng được thắt lưng, phải nằm trên
giường hai ngày mới đỡ được. Muốn nói con người em có thể có cái gì kiên trì hoặc có chuyện gì làm em cáu, chính là lúc vẽ tranh không thích
người khác làm phiền, em đang vẽ tranh thì đừng có quấy rầy em. Em có
thể chịu được phòng vẽ tranh bừa bộn, cũng không thích để người khác dọn dẹp cho, mẹ em cũng không được. Cho nên mẹ nó có thể coi đây là một
cách cân bằng của em. Mà đối với sự kiện ngọc thô này, theo lời bố chồng em thì em gọi là mất nhiều hơn được; theo lời bố em mà nói, em gọi là
tiền mất tật mang; theo lời mẹ em thì là cố làm khổ nhau. Nhưng mà, em
cảm thấy đây là sở thích đặc sắc của Kim Bảo Bối em.