Kỳ thật, mọi người
chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện em không tự nhiên lắm, không dám
nhìn thẳng vào mắt anh xã bởi vì em cảm thấy chuyện lần này hơi kỳ quặc.
Nói không chừng cũng có thể là hiểu nhầm anh xã, dù sao cũng có vết xe đổ
lần trước rồi. Cho nên, em cũng không dám làm càn. Nếu chân tướng không
phải như em nghĩ thì cũng dọa người quá.
“Này làm sao vậy?” Giọng anh xã vô cùng tủi thân.
“Lão đây nhất định phải ăn Mc Donald’s.” Nói xong em hất cằm dẩu môi vô cùng có khí thế nhìn anh xã, có bản lĩnh anh lại hôn tiếp đi! Ai sợ ai? Em
cầu anh hôn em chắc! Kỳ thật kiểu hôn này của anh xã em không thích cho
lắm, anh lại càng thích dùng súng thật đạn thật, điển hình cho phái hành động.
“…” Anh xã cau mày vô cùng nghiêm túc nhìn em nửa ngày, cuối cùng đành thở dài, lái xe đến quán Mc Donald’s gần nhà em nhất.
Em giống như nữ vương ngồi ở bàn chờ anh xã mang đồ ăn đến, em phát hiện
ra một chuyện ánh mắt của mọi phụ nữ bất kỳ tuổi tác đều đang nhìn trộm
hay công khai nhìn về một phía. Em nhìn theo mọi người, tức.
Lửa
giận vừa mới tắt lại bốc lên ngùn ngụt. Không cần hoài nghi, người bọn
họ nhìn chính là xanh xã già nhà em! Mọi người nói lão già này vô duyên
vô cớ sao lại cao như vậy làm gì? Đội ngũ xếp hàng có khoảng hai mươi
người, anh lại phát thiển nhất! Đây không phải cố gây phiền toái cho em
sao! Cố tình dáng người không tồi, khí chất cũng đĩnh đạc. Anh xã già
này chẳng phải là một cái máy quyến rũ nhân gian trời sinh hay sao? Em
hận không thể che tất cả các con mắt đang nhìn anh xã, nhưng mà em chỉ
có hai tay, đành phải lựa chọn một phương pháp: che kín hai mắt mình,
mắt không thấy tâm không phiền.
Chờ anh xã bưng đồ ăn lại đây, em liền nhanh nhẹn bổ nhào cắn một cái lên môi anh, trước mặt mọi người
thị uy. Cắn xong, em đắc ý đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, hứ! Nhìn
thấy chưa? Đây là của em! Người khác đừng có mơ tưởng!
“Ăn đi!” Anh xã dở khóc dở cười véo mặt em, nhét hai miếng khoai tây đã được chấm nước sốt cà vào miệng em.
“Anh thành thật khai báo cho em, rốt cuộc trước khi kết hôn anh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ!” Trong lòng có chuyện, mặc dù rất lâu không ăn kiểu
đồ ăn vặt trước mặt em cũng không có tâm tình muốn ăn. Khó khăn nuốt thứ thức ăn chán ngắt trong miệng xuống, không nhịn được đi thẳng vào vấn
đề. Nói ra nhưng lời này cảm thấy mắt lại nóng lên, không nhịn được muốn khóc. Tưởng tượng có những người đàn bà khác cũng giống như em, có được anh, em khó chịu muốn chết. Em thừa nhận em bá đáo, nhưng mà không nhịn được. Sớm biết như vậy trước kia tìm ai đó bằng tuổi gả quách đi, như
vậy cả hai người đều bình đẳng. Ít nhất không cần so đo chuyện “trước
kia” của người khác!
“Sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?” Anh
xã gian nan nuột xuống ngụm nước trái cây uống dở, gương mặt khó chịu
nhìn em. Em biết, đây là bãi mìn trong lòng chúng em, có thể nổ bất ngờ, cho nên cả hai người bọn em đều rất ăn ý không đề cập đến vấn đề này.
Mặc dù lúc trước, cái chị già kia xuất hiện em cũng từng tiện miệng hỏi
anh xã, nhưng rõ ràng là anh trả lời có lệ, em cũng không cố gắng hỏi
nữa. Dù sao đều là chuyện thóc mục vừng thối, cảm thấy không cần phải…
lôi ra phá hỏng cuộc sống hiện tại của chúng em. Nhưng mà, bây giờ lại
xuất hiện một người phụ nữ nữa, có lẽ, hoặc là, nghe khẩu khí của cô ta, anh xã cũng không phải cùng cô ta từ trước kia! Điều này em làm sao
chịu nổi? Nhưng mà, em cũng biết, nhìn biểu hiện từ sau khi kết hôn của
anh xã, quả thật chuyện anh ở bên ngoài… là không có, mỗi ngày ngoại
trừ tan tầm hoặc tăng ca ra, anh đều về nhà chăm vợ chăm con, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài xã giao hoặc đi công tác, số lần có thể đếm được trên
đầu ngón tay. Em hoàn toàn không có lý do gì mà nghi ngờ anh xã.
Nhưng mà, quả thực có chuyện có người đàn bà khác chỉ thẳng vào mặt em ngang
nhiên cảnh cáo, tránh xa người đàn ông của cô ta ra! Bên người em chỉ có một người đàn ông là anh xã, chỉ có anh, chuyện này em phải nghĩ sao
bây giờ?
“Anh trả lời vấn đề của em trước đã. Em có quyền, cũng
có nghĩa vụ phải biết!” Em ra vẻ kiên quyết, còn cắn nát cả cái ống hút
cốc trái cây. Cho đến lúc anh xã bất đắc dĩ rút cái ống hút cong queo
trong miệng em ra, em mới dần dần bình tĩnh trở lại, không nghiến răng
nghiến lợi nữa.
“Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không?”
Anh xã cũng có ý biết nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này, quả thật không phải là chỗ thuận tiện để nói chuyện nghiêm túc với người khác. Vì thế, mặc dù không cam lòng em vẫn phải gọi người phục vụ đến gói đồ ăn lại.
Lúc sau, cun cút theo anh xã ngồi lại xe. Dù sao em cũng không muốn đối mặt với chuyện quá khứ của anh xã, quá khứ không có em trong đó. Đây có lẽ
là em muốn trốn tránh, rốt cuộc vẫn phải đối mặt. Nói trong lòng nói
không thấp thỏm là giả.
Vẻ mặt anh xã cũng nặng nề đi không ít,
trực tiếp lái xe đến khu rừng ở ngoại thành. Chỗ này cũng được, có điều
hơi hoang vắng, nhất là giữa trưa hè như thế này, chẳng ai hâm đến mức
đi chơi ngoại thành lúc nắng giữa đỉnh đầu như thế này. Nhưng mà cây ở
đây cũng nhiều, tránh được ánh mặt trời, không khí mát mẻ dễ chịu, còn
thoang thoảng mùi thơm của cây cối. Anh xã dừng xe ở cạnh một gốc cây
đại thụ, mở cửa kính xe ra, hai người em ngồi ở trong xe mà cũng không
cảm thấy nóng. Nếu không phải sự tình bây giờ hơi rối rắm, không chừng
em cón có hứng đánh dã chiến với anh xã. Nhưng mà bây giờ đừng nói dã
chiến gì gì đglucsgan thận của em đang bắt đầu thế chiến thứ ba đây này.
“Anh thành thật khai hết ra đi!” Chết sớm siêu sinh sớm, kỳ thực từ sau
chuyện của cái chị già kia, mẹ cũng đã lờ mờ nhắc nhở em, người đàn ông
đến tuổi này mới kết hôn như anh xã thì người nào mà không có ít quá
khứ? Ý của bà là để cho em biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nhưng mà vì em yếu đuối trốn tránh, mới khiến tai họa ngầm này lưu tới
ngày hôm nay.
“Người thứ nhất là hồi trung học, tốt nghiệp rồi thì chia tay.” Anh xã nói xong nhìn em, vẻ mặt hơi xấu hổ.
“…” Tốt lắm! Yêu sớm! Từ hồi trung học đã bắt đầu! Vậy… đợi đến lúc kết hôn với em thì phải có bao nhiêu? Em mất bình tĩnh, hung hăng trừng mắt với anh xã một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây lá bên ngoài cửa sổ
để đáng yêu hơn Trương lão già. (anh xã họ Trương, nhưng mà tên thì đến
Jumbo cũng quên mất rồi)
“Bây giờ ở đâu? Còn liên hệ không?” Nhìn phong cảnh một lát, em nhịn không được mở miệng hỏi.
“Lâu rồi không liên hệ, chia tay xong cũng không nói chuyện nhiều. Sau khi
tốt nghiệp trung học thì hoàn toàn không liên hệ, ngày cả tên cô ấy cũng không nhớ được.” Anh xã nhìn em phun ra tất cả, vội vàng vì chính mình
giải thích.
“… Anh có nhớ rõ tên em không?” Ngay cả tên còn không nhớ được… quả nhiên, đàn ông chẳng có thứ gì tốt cả! Chia tay xong đều
quên hết không còn tí nào! Ai biết rằng ngày nào năm nào tháng nào lại
nói với người đàn bà khác: Vợ trước của anh, ngay cả tên cô ấy anh cũng
không nhớ nữa! Vậy chẳng phải là bi kịch hay sao? Em càng nghĩ càng tức, quả thực giống như rồng phun lửa.
“Đừng có làm loạn, nói chính
sự đi.” Anh xã đang muốn nhào lại hôn nhẹ em lại bị chặn lại. Người ngay cả tên mối tình đầu còn chẳng nhớ được lại muốn hôn em! Cửa sổ cũng
không có!