Anh xã nói như vậy làm em có chút tin tưởng, người khác học được, em Kim Bảo Bối còn có thể không học được sao?!
Em muốn giảm béo, không nên hỏi em lý do vì sao.
Lúc đầy tháng Đại Bảo, nhị bảo nhà em, em chính thức thoát khỏi cái giường
lớn, có thể xuống giường đi lại được. Mọi người trong nhà theo truyền
thống cũ, mời tất cả bạn bè gần xa đến chúc mừng. Đám hồ bằng cẩu hữu
kia của em cũng tự nhiên có thể đến đây. Khó có cơ hội danh chính ngôn
thuận ra đường làm loạn, bọn nó còn ước gì hơn nữa! Nhưng mà, bọn nó
cũng thật biết cho hai đứa nhỏ nhà em mặt mũi, vừa vào cửa liền lập tức
chạy lại chỗ hai đứa, người mẹ vĩ đại là em hoa hoa lệ lệ bị coi thường. Em thầm kêu không cam lòng! Hai đứa nó có xinh đẹp có đáng yêu thế nào
thì cũng là chui từ trong bụng em mà ra. Nghiêm khắc nói, em tạo ra bọn
nó [đây là nguyên lời anh xã già nhà em]! Sao chúng nó chỉ để ý đến hai
đứa mà không ngó ngàng gì tới em?
Nhưng mà ngay lúc em định mở miệng để chúng nó chú ý tới em, em liền hối hận.
“… đây là…” Miệng Tiểu Nhan có thể nhét vừa cả bàn chân Đại Bảo nhi nhà em.
“… Bảo Bối Nhi… mày béo lên? Thời kỳ tù trước khi ra pháp trường à*…?” Đôi môi ánh tím của Trứng Vịt Muối run run.
*Cái này cũng ko hiểu lắm, bản gốc là 秋后问斩么: thu sau hỏi trảm, có lẽ là thời gian tù trước khi bị hành quyết có thể ăn no, chờ ngày xử… và ăn đến
mức phát phì luôn^^
“Nuôi heo… đây là nuôi heo trong truyền thuyết!” Mẹ Trứng Vịt, thật đáng giận!
“Xem này, mọng như vậy, ba vòng tròn lẳn rồi?! Trách sao vừa rồi không nhận
ra, tao còn tưởng vú em nhà này vừa mập vừa phúc hậu!” Đại Thiến một câu nói toạc Thiên Cơ, hóa ra vừa rồi chúng nó coi em là vú em! Xin hỏi,
Thiên lý ở đâu?
Trời ạ, Jesus, Phật tổ, đức mẹ Maria! Em muốn
giảm béo! Canxi oxit, em bị anh già lừa! Mỗi lần em hỏi anh em có béo
đến mức không nhìn ra bộ dạng gì không, mặt anh đều rất bình thường nói
rất tốt! Rất tốt cái tiểu kê kê nhà anh!
Bà đây muốn giảm béo! Bà đây muốn xỉu! Bà đây muốn ở riêng!
Vì thế, anh xã nhà em chạy tới phòng khách, em xỉu thật. Giảm béo bằng
cách ngủ quả thật là môi trường hết sức trong lành, hơn nữa còn thấy
hiệu quả giảm béo tức thì. Cái này em đã tự mình kiểm chứng. Dạo trước
khi thi đại học, bố mẹ em đã rất không tốt rồi. Đến thời kỳ nước rút,
trường học yêu cầu toàn bộ những học sinh năm cuối trọ ở trong trường.
Đó là lần đầu tiên em rời nhà ra ngoài ở, tâm lý còn rất kích động.
Nhưng mà bố mẹ em nhàn rỗi đến mức mỗi ngày đều đến trường thăm nom, làm sao em có thể cảm nhận được một chút cảm giác không ở nhà?! Trong khi
giãy chết, ngày nào bố mẹ em cũng gửi cho một đống thịt cá lớn, kết quả
sau khi chấm dứt kỳ thi đại học, cả túc xá bọn em đều biến thành con heo nhỏ. Thật sự là một đàn heo, người người béo mập, nhà nhà tròn trĩnh…
Quần áo trước kia của em chắc cũng chẳng ních vừa.
Lúc ấy em còn
không biết thế nào là giấc ngủ giảm béo, Tiểu S vẫn chưa sinh con đâu!
Nhưng mà thi đại học thật sự rất lãng phí tinh lực, về nhà xong, ngày
nào em cũng ngủ, mỗi ngày bị mẹ cưỡng chế gọi dậy một lần, ăn đại cái gì lại tiếp tục ngủ. Em về nhà một tháng, quả thực không gặp bố em lần
nào. Bởi vì lúc bố đi làm em ngủ, lúc bố tan tầm về em vẫn ngủ.
Sau mẹ em mới kể lại cho em một đoạn đối thoại kinh điển.
“Nó đã về thật rồi à?” Bố em vô cùng kinh ngạc đánh mắt về phía phòng em.
“Ừ, về rồi, đang ngủ ở bên trong!” Mẹ em hơi bất đắc dĩ trả lời.
“Sao tôi thấy như là một tháng rồi tôi chưa thấy nó?” Bố em không tin cho
lắm, mở cửa ra nhìn nhìn, xác nhận em thật sự đang nằm trên giường ngủ
ngon lành đến chảy cả nước miếng mới yên lòng.
Sau đó, bố em rất
rất nhớ em, kiên quyết đào em lên từ cái giường, mỗi ngày đi làm đều
mang em xuất môn theo. Bố còn sợ em sẽ ngủ như vậy đến ngu ngốc luôn,
vốn đã không thông minh rồi (em thật sự ngốc sao?). Đồng nghiệp của bố
em thấy em còn trêu, Bảo Bối Nhi, tỉnh ngủ chưa? Thật là xấu hổ.
Ngủ hơn một tháng, em sút 10 cân (thỉnh không cần nghi ngờ, chuyện này thật sự xảy ra với em). Sao đó trải qua nửa tháng cuộc sống không bằng heo
chó của cánh cửa đại học, em đã hoàn toàn khôi phục dáng người thon thả. Tập quân sự… đó là ác mộng cả đời em, em không kể, em thực sự không
muốn kể, có lẽ mọi người cũng không muốn nghe. Em nghĩ lại càng nhớ đến
muốn khóc.
Anh xã không muốn để em giảm béo, vẫn mở to mắt mà bình thường nói, dối còn rất cường điệu:
“Như vậy rất tốt.”
Thậm chí còn nói một câu ngon ngọt chết người không đền mạng:
“Em bây giờ trong mắt anh là đẹp nhất.”
Mẹ ơi! Anh xã già nhà em cũng học được lời ngon tiếng ngọt. Nhưng mà, ý
chí Cách mạng của em kiên định như vậy, há viên đạn bọc đường này có thể mua chuộc? Em vì lý tưởng mà không chùn bước, đem anh xã với đồ của anh đá ra ngoài, sau đó kiên quyết chia tay với người trong nhà xong, em
hoa hoa lệ lệ ngủ. Ngay cả Bổn Bổn ở Châu Âu cũng biết, đương nhiên bố
chồng đang ở nhà chị cả cũng biết.
Mẹ em không lay chuyển được
em, không thể không giống như hồi nghỉ hè, mỗi ngày đúng giờ gọi em dậy
ăn cơm rồi cũng chẳng quản em nữa.
Kỳ thật, em cũng không nỡ bỏ
ba đứa nhỏ nhà em với anh xã già. Cho nên lúc bắt đầu ngủ không nỡ, nhớ
lại muốn nhìn mấy người họ. Thời gian dài quá, em cũng từ từ tiến vào
trạng thái, trên cơ bản nếu mẹ em không gọi em cũng không tỉnh.
Trong khi em ngủ, có một lần anh xã chịu không nổi, nhất định kéo em dậy.
Cuối cùng em nửa tỉnh nửa mơ quyến rũ anh một lần, yêu yêu kịch liệt
xong, anh bị lời thổ gió bên gối của em hàng phục, ngoan ngoãn về phòng
khách chờ em xuất quan.
Em bị hôn mà tỉnh, đừng khó hiểu, anh xã
già nhà em không lãng mạn như vậy. Người hôn em là con trai trưởng nhà
em Trần Tư Nam. Nó hôn em một cái, thấy em không có phản ứng, lại cắn em một cái, vì thế em tức giận tỉnh giấc.
“Con xem dáng vẻ mẹ con
đẹp hả, tưởng mỹ nhân ngủ mà hôn! Cho dù mẹ con có là mỹ nhân ngủ, con
cũng không phải hoàng tử! Cho dù con là hoàng tử, con cũng không thể cắn mẹ như vậy!”Việc đầu tiên sau khi em tỉnh lại chính là ôm cái môi bị
cắn của em xoắn xuýt một lát! Mẹ nó, đau, thật sự! Đừng nhìn hàm răng
sữa của Trần Tư Nam, nó rất khỏe đó.
Trần Tư Nam bị em mắng ủ rũ, cúi đầu tủi than cắn cái miệng nhỏ nhắn không nói lời nào. Em xem thằng bé cứ đáng thương, cảm thấy mềm lòng, liền ôm nó vào long an ủi, hôn nó hai cái, lại chà đạp một phen, dịu dàng hỏi nó:
“Có nhớ mẹ không?”
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, miệng thằng bé méo xẹo, oa oa khóc lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn… chăm chỉ chảy ra hai dòng suối nhỏ.
“Nhớ, nhớ, đặc biệt nhớ, phi thường nhớ, vô cùng nhớ!” Thằng nhóc vừa nói,
tay chân cũng quấn lên người em giống hệt bạch tuộc, lắc em đến khó
chịu, nhưng em vẫn cố nhịn, cũng đem cơ thể nhỏ bé của con trai em ôm
vào ngực.
Hai người em ôm nhau như vậy một lúc, thằng bé xác định thấy em không hề ngủ nữa mới hưng phấn như điên chạy ra.
Em tắm giặt sạch sẽ, thay quần áo đứng trước gương nhìn nhìn, gầy, nhưng
gầy không nhiều lắm, không còn thon thả như trước khi mang bầu, trong
lòng rất khó chịu, khẳ năng là không thể trở lại được. Em hơi hói hận,
hối hận trước khi sinh con không chụp một bộ ảnh cơ thể nghệ thuật*.
Nhưng mà, đoán chừng anh xã già cũng sẽ không đồng ý.
*ý chị là chụp 1 bộ ảnh khỏa thân có nghệ thuật =.=!
Anh xã phải đi làm, trong phòng khách chỉ còn lại bố với mẹ em đang xem ti
vi, không cần hỏi, chắc chắn là đang xem phim quân nhân. Phim truyền
hình có thể khiến bố em coi trọng chỉ có thể là phim về bộ đội. Lúc xem
phim tình cảm, bố em rất không nể mặt mũi nói cô gái xinh xắn ngày nào
cũng mang vẻ mặt cầu xin, không bố thì cũng là mẹ? Lúc xem phim kiếm
kiệp thì không khách khí phê phán, nếu người xưa lợi hại như vậy thì sẽ
không có chuyện liên quân tám nước đánh thẳng vào Di Hòa Viên. Lúc xem
phim tâm lý gia đình, bố em hừ hừ hai tiếng, Đàn ông nhất định phải kiếm bồ ở bên ngoài sao? Lòng của đàn bàn nhất định phải có một đoạn chuyện
nhận không ra tình của của người xưa à? Bình thường, êm ả mới là chân lý cuộc sống!
Vì thế, ở trước mặt bố em, chúng em chưa bao giờ xem
phim truyền hình, miễn cho thần tượng bị ông phê phán cho thương tích
đầy mình, như vậy không phải tự mình tìm đội mà chịu sao? Kinh điển nhất là có một thời gian Bảo Bảo cực kỳ thần tượng một nam ngôi sao, bố em
nhìn thấy xong thì lien tục lấy làm kỳ lạ hỏi: “Làm sao lại để mặt khoai tây diễn phim truyền hình?”
Bảo Bảo hỏng mất, trong lúc giãy
chết, bố em hạ câu chốt, ngôi sao kia càng nhìn càng giống khoai tây,
nhất là cặp mắt kia, rõ ràng giống như là khảm từ khoai tây mà ra! Bảo
Bảo khóc không ra nước mắt, thề không bao giờ khoe thần tượng của nó ra
trước mặt bố nữa, miễn cho chịu đả kích không chịu được.
Thấy em
đi ra, mẹ với cô bảo mẫu chạy vào phòng bếp làm đồ ăn, bố em liếc nhìn
em một cái, kéo đĩa hoa quả đến trước mặt em, nói em nhanh nhanh ăn chút gì đi!
Em le lưỡi, liền tiến đến trước bàn thó một quả thanh
long, không để ý cái trừng mắt của bố, chạy như điên đến phòng trẻ con
em hai đứa tiểu quỷ nhà em. Một tháng không thấy, bộ dáng chúng nó càng
ngày càng đáng yêu, so với lúc mới sinh mặt đầy nếp nhăn xinh hơn không
biết bao nhiêu lần. Thứ lỗi cho em ngu dốt, em còn thật sự tưởng tượng
ra hai gương mặt này lớn lên giống em và anh xã. Đùa nghịch với hai đứa
nhỏ trong chốc lát đã bị mẹ gọi ra ngoài ăn cơm.
Em uống cháo bát bảo của mẹ chợt nhớ đến con trai trưởng nhà em, rõ ràng vừa rồi còn ở
trong phòng em, thế nào bây giờ lại không thấy bóng người?
“Nam Nam đâu? Không phải nó thích ăn cái này nhất hay sao?” Sao hôm nay lại không thấy ngửi mùi mà chạy lại?
“Ở bên ngoài ầm ĩ với Bối Bối!” Mẹ em không nghĩ gì mà trả lời luôn, đối với hành tung của Trần Tư Nam rõ như lòng bàn tay.
Em vội vàng nuốt hai miếng cháo, để cho cô bảo mẫu đứng dậy, đi vào viện
tìm con trai trưởng nhà em. Vừa rồi với chuyện khiến thằng nhóc kia khóc thành như vậy em cũng thấy có lỗi. Tư duy lúc ấy có chút hỗn độn, hồ
đồ. Con trai trưởng nhà em rất mẫn cảm, em cũng không thể qua loa. Đi ra phòng khách, từ xa đã nghe tiếng hét tức giận non nớt của Trần Tư Nam,
nghe có vẻ vô cùng khí thế, hây ha hây ha không ngừng.
Vừa ra ban công em liền thấy thong nhóc kia đang rất bài bản đứng trung bình tấn
luyện quyền như quân nhân! Hai tay Bối Bối ôm ngực, nghiêm nhiên bày ra
dáng vẻ sư phụ nghiêm túc [kỳ thật cũng có thể lý giải vì giả bộ 13]
nhìn thằng bé.
“Này! Bối Bối, mày đừng tưởng chị mày bế quan là
có thể tùy tiện bắt nạt con trai trưởng nhà chị mày!” Thằng bé mới có
mấy tuổi mà đã bị huấn luyện như vậy.
“Mẹ!” Thằng nhóc kia vẫn ở
tư thế trung bình tấn quay đầu liếc em một cái, hây ha có khí thết. Thật đúng là đáng yêu, biểu hiện dễ thương như vậy!
“Con trai trưởng
nhà chị tự nguyện.” Bối Bối không cho em mở cửa sân thượng, trực tiếp
vươn cánh tay thật dài ôm em kéo ra dây phơi.
“Oái… Rốt cuộc chị có giảm béo không hả?” Bối Bối chém ngàn đao! Tâm tình em hôm nay tốt, chấp nhận không quan tâm.
“Mẹ, con học xong cái này là có thể bảo vệ được mẹ! Chúng ta không bao giờ
sợ giày cao gót nữa!” Thằng nhóc kia đùa đùa hoàn tất một bộ quyền, mướt mả mồ hôi chạy lại. Em nâng nay xoa xoa cái ót đầy mồ hôi cho thằng bé, thơm nó một cái. Mẹ kế trong thiên hạ không phải ai cũng độc ác như
nhau, thật sự, em thầm đau lòng cho con trai cả nhà em.
Sau khi
anh xã em về thấy em xuất quan cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, liền qua
phòng trẻ con xem hai đứa nhỏ, tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ăn cơm
chiều. Bất quá, ăn cơm chiều xong anh xã bắt đầu không an phận, ăn cơm
xong ngay cả trà cũng chưa uống đã chạy qua phòng khách dọn dẹp này nọ.
Kỳ thật cũng không có này nọ gì cả, chỉ là mấy bản viết tay còn có mấy
bộ áo ngủ. Thói quen bình thường của anh xã rất tốt, cái gì cũng đơn
giản, chỉnh tề, không giống em, thường xuyên vứt bừa bãi.
Anh xã
ôm đồ của anh vào phòng bọn em xong, sắc mặt vẫn như thường đi ra ngồi
bên cạnh em uống trà. Nhưng mà, anh luôn dùng ánh mắt ám chỉ em về
phòng. Ngay cả bố mẹ, Bảo Bảo, Bối Bối cũng cảm giác được anh đang ám
chỉ, còn vẫn ngồi ở chỗ không sứt mẻ gì cả uống trà lài của em.
Đúng, em đang bắt nạt anh xã già nhà em, ai bảo anh bình thường đều làm giả
bộ đứng đắn! Cuối cùng, mọi người xem đủ rồi, bố mẹ em dẫn đầu đi về
phòng. Mới tám giờ tối thôi, cả phòng khách rộng như vậy chỉ còn lại hai người bọn em. Đây là lần đầu tiên anh xã ở… coi như là nơi công cộng
đi, chủ động hôn em. Anh cũng không gấp gáp gì, chỉnh là lẳng lặng tiến
lại đây, hé miệng giam chặt miệng em lại, từng chút từng chút rồi liếm
cắn.
Anh xã già lại phiến tình như vậy từ khi nào? Gần là một cái hôn, em không giữ được mềm thành một đống, ở trong lòng anh run run
không ngừng. Cánh tay mạnh mẽ của anh nâng mông em lên, một tay đỡ ở gáy em, em giống như công chúa được kỵ sĩ của em bế lên. Đúng, anh xã không phải hoàng tử, nhiều nhất chỉ là kỵ sĩ thôi. Anh không tao nhã, không
đẹp trai như hoàng tử, nhưng thật ra là một kỵ sĩ kiên cường.
Em
bị anh xã đùa giỡn, lặp đi lặp lại nhiều lần. Canxi oxit, rất mất mặt,
rất là mất mặt, đầy là lần đầu tiên, anh xã không tiến r vào đâu, em
nhịn không được chảy nước mắt. Anh xã già quả nhiên không thể tùy tiện
bắt nạt, anh ở phòng khách chịu cục tức thế nào, trên giường em bị anh
trả lại toàn bộ.
Chờ anh xã hành quân lặng lẽ, mắt em đã sưng
lên, cổ họng khàn cả ra, cả người lớn bé, không có một tế bào nào chịu
khống chế của đại não. Em run run nằm ở trong lòng anh xã, thân thể
chuyển động theo anh co rút.
“Vài ngày không dạy dỗ em, em không
biết mình là ai rồi!” Anh xã cắn em hai miếng, bức chết em, thật sự chịu không nổi loại d dụ dỗ đó, khó nhịn lắc lắc đầu, mắt nhắm chặt.
“Em là của anh…” Chờ anh xã dừng lại, em lấy mộ hôi cọ cọ mặt anh.
“Cái gì của anh?” Anh xã tiếp tục cắn, anh xã già này.
“Là vợ nhỏ hôn nhẹ của anh, cái gì của em đều là của anh.” Dính chết không đền mạng nói thật, em còn không nói sao!
Anh xã thật sự càng già càng dẻo dai, thế mà lại đặt em trên giường đến một lần. Sớm biết như vậy, nói gì em cũng không vuốt mông ngựa… Mông ngựa
không phải lúc nào cũng vuốt được, có đôi khi vuốt còn bị đá cho một
cái, em chính là ví dụ rõ ràng nhất! Tấm thân em là của cha của mẹ, con
gái hai người thận sự phải chết cho “Mã hạ phong”*… [lập tức phong, tựa
hồ là nói đàn ông chết do miệt mài quá độ, làm làm. Về phầm mã hạ phong
à… tự mình tưởng tượng…]
*Mã hạ phong: xxoo.
“Bệ hạ, ngài
thực có sinh lực của long mã!” Phản xạ có điều kiện, em lại vuốt mông
ngựa. Bắt được rắm của ngựa, em liền xỉu luôn. Nửa tỉnh nửa mê còn có
cảm giác anh xã tắm rửa cho em, còn rất thoải mái..