Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 22: Mặc quần lót rồi




Edit: Nhã Vy

*Nhã Vy: ôi cái tiêu đề. =’=

Thập Tam nhìn thấy cô đỏ mặt, giống như có cảm giác, chậm rãi cúi thấp đầu, bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh.

Vì hành vi chuồn đi không trượng nghĩ của hắn, Yến Thanh Vi giận dữ nhìn hắn, Thập Tam dưới ánh mắt áp lực của cô, lại từ từ cọ cọ qua.

Cô quay đầu chỉ chỉ Thập Tam nói: “Là mua cho hắn, có thể chúng ta không biết cỡ. Cô xem chọn hai cái đi.” Lại bổ sung thêm: “Ăn mặc thoải mái, kiểu dáng đơn giản là tốt rồi.”

Chủ tiệm gật đầu cười, quét mắt nhìn Thập Tam, thuần thục lấy ra hai cái: “Vải bông lực đàn hồi thoải mái lại vừa người, chủng loại khá tốt, có thể là vừa số này.”

Yến Thanh Vi nhìn, một cái màu xám nhạt hai bên có hình thoi, một cái kiểu dáng vận động dựng thẳng, nhìn cũng đơn giản hào phóng, cũng không khó xem.

Cô dương dương ngoắc tay với Thập Tam, Thập Tam ngoan ngoãn đến gần. Yến Thanh Vi đem đồ lót kín đáo đưa cho hắn: “Đi phòng thử đồ thay đi.”

Chủ tiệm nhìn hai người động tác qua lại, khéo léo hiểu lòng người mà bỏ đi, khẽ mỉm cười quay lại quầy.

Thập Tam đem quần lót nắm trong tay, cảm thấy mảnh vài nhỏ thật mềm mại, không dám dùng sức lực, sợ làm hỏng. Hắn có chút do dự đáp ứng, lại cả buổi cũng không nhúc nhích.

“Làm sao vậy? Không thích?” Yến Thanh Vi đành phải hỏi “Vậy anh thích loại khác sao?”

“Không phải.”

“Như vậy, là size không hợp?” Yên Thanh Vi nhịn không được vụng trộm quét mắt qua chỗ đó của Thập Tam, ách, không biết Thập Tam có phát hiện không, dù sao hai người đều đỏ mặt.

“Cũng không phải.” Đồ lót trong tiệm giống như có độ ấm rồi, khiến cho Yến Thanh Vi phải lau mồ hôi xúc động, mặt Thập Tam cũng càng lúc càng hồng.

“Vậy là nguyên nhận gì?” Yến Thanh Vi hỏi câu này, bắt đầu nghiến răng ken két.

Thập Tam nhạy cảm nhận thấy, cúi đâu lắp ba lắp bắp nói: “Mặc… mặc ở đâu?”

Yến Thanh Vi: …

Thập Tam cho rằng cô tức giận, lo lắng nhìn thoáng qua, phát hiện người đã hóa đá, tranh thủ thời gian bổ sung: “Quá ngắn, che không được chân.”

Người hóa đá rốt cục cũng sống lại, Yến Thanh Vi muốn phổ cập thưởng thức đồ lót mà khó chịu, cô vô ý loay hoay đồ gì đó trong tay nói: “Mặc bên trong, là thiếp thân(đồ lót thời xưa) đấy.”

Cuối cùng Thập Tam cũng không ngu ngốc, rốt cuộc hiểu rõ, mặt đỏ hừng hực như trứng tôm tiến vào phòng thử quần áo. Yến Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra. Chủ cửa hàng đã tủm tỉm đứng bên cạnh cô cười: “Ánh mắt của cô không tệ, cái này là style mới, còn có áo ngực nguyên bộ nha.”

Yến Thanh Vi nghe xong nhìn về trên tay, a a~~~, thứ vừa rồi cô vô ý thức sờ sờ lại là cái quần nữ hình chữ T. phía trước còn có chút vải lưới sa, bên cạnh có mấy cái nơ, chủ tiệm đưa cho cô một cái áo ngực, cũng là vải lưới, sợi không dây thun.

Cái này, cái này, rõ ràng là nội y sexy. Yến Thanh Vi quýnh lên , liền như điện giật buống cái “quần chữ T” ra, cười khan nói: “Tôi tùy tiện xem.”

Chủ tiệm gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Tốt, cô xem tiếp đi.” Yến Thanh Vi lại cảm thấy đôi mắt kia đang cười nàng, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi.

Nhìn nội y giữ ấm trong tiệm, nghĩ đến Thập Tam mặc quần jean thì quá lạnh, cô lại mua một bộ nội y giữ ấm. Yến Thanh Vi cam chịu mà nghĩ. Dù sao cũng đã như vậy, cũng không cần cấm kị gì nữa. để hắn mặc vào đồng loạt.

Vì vậy nàng gõ cửa phòng thử áo, chợt nghe Thập Tam khẩn trương hỏi: “Ai?”

“Tôi, anh đem bộ đồ này mặc ở bên trong.”Yến Thanh Vi hết sức trấn định nói: “Quần là mặc bên ngoài đồ lót.” Sau đó cô từ khe hở cửa đưa cho Thập Tam.

Thập Tam trong phòng thử áo, vừa mới mặc đồ lót, đã biết rõ đây là quần lót rồi. Nghĩ là do chủ nhân tự tay chọn cho hắn, lại có chút thẹn thùng, ngọt ngào. Hắn nhẹ cười khẽ.

Về sau Yến Thanh Vi đột nhiên gõ cửa, hắn lại hoảng sợ, sợ có người đột nhiên kéo cửa ra~~ Hắn còn đang chân trần. Về sau nhận được nội y giữ ấm, vuốt quần áo nhung mềm mại, nghĩ hắn ngoại trừ mặc đồ Ảnh Vệ, lần đầu mặc đồ mới, hơn nữa lại nhiều như vậy, tốt như vậy, mỗi cái đều là chủ nhân tự tay chọn, con mắt lại ẩm ướt.

Mặc từng cái, không biết là vì phòng thử quần áo quá nhỏ, hay là mặc quá nhiều, Thập Tam cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt, ấm áp dễ chịu.

Thập Tam rốt cục cũng đi ra, Yến Thanh Vi nhìn hắn, ánh mắt lộ ra nhu hòa thỏa mãn, cũng cao hứng trở lại, hỏi hắn: “Vừa người không? Có khó chịu không?”

Thập Tam vốn đã thấy ấm, nghe vậy lại nóng lên, cổ đều lên men rồi, thấp giọng nói: “Rất vừa người.”

Yến Thanh Vi hỏi là nội y giữ ấm của hắn, xem biểu lộ của Thập Tam, xem ra đã nghĩ đến đồ lót rồi, tay trả tiền không khỏi dừng lại một chút. Chủ tiện có phần thâm ý mà cười hỏi: “Bộ nội y cuối cùng kia, có cần xem không?”

Kết quả là, Yến Thanh Vi kéo Thập Tam chạy trối chết.

Lúc Thập Tam đi trừ trong tiệm ra, một trận gió lạnh thổi qua, hắn lại không cảm thấy lạnh.

Yến Thanh Vi bên cạnh vui vẻ nhìn hắn, con người màu trà sáng lóng lánh, Thập Tam thật hi vọng thời gian dừng lại như vậy.

Đôi mắt này, hắn nhìn không đủ. Một ngày qua hơn nửa rồi, mua quần áo xong, có lẽ sẽ không có cơ hội thấy nữa, hắn làm sao nguyện ý, sao có thể đủ?

Yến Thanh Vi vẫn là mang Thập Tam về nhà.

Thập Tam hiểu rõ, là vì thương thế của hắn không tốt, cảm kích lại khổ sở.

“Thập Tam, anh cởi quần áo ra đi.” Yến Thanh Vi tiến đến buồng vệ sinh mở máy giặt quần áo. Cô có thói quen giặt quần áo mới rồi mới mặc, đặc biệt là quần áo lót.

Thập Tam cứng người, cái cổ vốn lên men bắt đầu chuyển hồng: “Vâng.” Nói không rõ là sợ hãi hay hi vọng. Hắn cắn răng một cái, nhanh chóng cởi đồ.

Chỉnh xong điện nước, Yến Thanh Vi ngẩng đầu, phát hiện Thập Tam đã đứng trong phòng khách, cởi hết chỉ còn quần giữ ấm trên người, hơn nữa rõ ràng có ý định tiếp tục, vội vàng hô ngừng: “Đợi một chút! Anh tới phòng ngủ, thay quần áo ở nhà, đem quần áo đấy tới đây.”

Thập Tam vội vàng xác nhận, chạy vào phòng ngủ. Hắn lắc đầu, chậm rãi bình tĩnh trở lại. Chủ nhân không phải là ý kia, hắn không biết nên thấy may mắn hay thất vọng. Thất vọng? Thập Tam sửng sốt: Hắn lại thất vọng? Vì không thể phục thị một nữ nhân mà thật vọng?