Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 17: Một đêm giày vò




Edit+Beta: Nhã Vy

Sauk hi ăn xong, Yến Thanh Vi muốn ngăn Thập Tam dọn. Vì vậy Thập Tam đành trơ mắt nhìn chủ nhân để đồ ăn thừa vào trong mấy cái hộp xinh xắn, để vào tủ lạnh, lại rửa sạch toàn bộ đồ ăn, xếp lại vào trong dàn bát.

Chủ nhân không cho hắn làm việc, hắn có chút khổ sở, điều này nói rõ chủ nhân không tin hắn, ngay cả việc này cũng không được làm.

Có thể hắn cũng thấy, những cái hộp kia, không hiểu sao lại phải sử dụng, sao lại phải bỏ vào cái tủ, vì sao rửa lại phải dùng dầu.

Kỳ thật Thập Tam cũng không ngu ngốc, trái lại, hắn cực kì thông minh, lĩnh hội rất nhanh. Có thể thông qua huấn luyện vô tình mà sống sót, cũng có tư cách may mắn trong vạn người, trở thành ảnh vệ của Nữ hoàng, làm sao mà đần được.

Cho nên rất nhiều việc, Thập Tam chỉ cần nhìn một lần, có thể nhớ kĩ, hơi suy nghĩ một chút, có thể làm tốt hơn phân nửa. Bằng không thì, quản giáo cũng đã sớm dùng roi đánh chết hắn rồi.

Hôm nay cũng vậy, Thập Tam có thói quen nhớ kĩ trình tự thu dọn sau khi ăn xong, sau đó điểm lại một lần trong đầu, tin chắc lần sau mình có thể làm tốt.

Đột nhiên nghĩ đến, lần sau? Ở đâu còn có lần sau đây? Tối ngày mai có lẽ cũng đã rời khỏi nơi ôn hòa này rồi.

Suy nghĩ nảy sinh, trong thâm tâm Thập Tam có chút đau nhức, bóng người gần trong gang tấc trước mắt thoáng cái như xa xôi vô hạn.

Cảm xúc của hai người đều không tốt, lại có một chút tổn thương mệt nhọc, Yến Thanh Vi muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Bước vào buồng vệ sinh, vừa đóng cửa lại, Yến Thanh Vi hơi sững sờ, tay cầm cửa làm sao lại biến hình rồi? Cái thanh này chất lượng không tồi, làm sao đột nhiên bẹp, còn bị bóp méo?

Cô không thể tin àm nhìn lại, thật sự biến hình rồi,phía trên dẹp xuống, phía dưới lại vểnh lên, giống như bị bẻ cong, ốc vít cố định hai đầu cũng đã đứt gãy mấy phần.

Yến Thanh Vi đưa tay ếm thử, đúng là kết quả của việc cầm tay dùng sức.

Ai có lực tay lớn vậy? Làm cho hợp kim chế tác cứng như vậy biến hình, thật sự là khủng bố.

Sáng nay còn bình thường, trong nhà chỉ có hai người, cô không đừng được mở cửa nhìn vào phòng khách, Thập Tam yên tĩnh ngồi ở ghế Salon, ngồi xếp bằng nhắm hai mắt điều tức, giống như nhận thấy ánh mắt của cô, đột nhiên mở mắt ra.

Yến Thanh Vi tranh thủ thời gian đóng của lại.

Cô không ngờ sức Thập Tam lại mạnh như vậy, nếu so ra, nhóm người giang hồ trên ti vi kéo bình, đúng là chỉ giống trẻ con đùa nghịch.

Hẳn là trước lúc đi ra, là trong lúc do dự không hay biết mà cầm. Có thể nghĩ được, Thập Tam lúc ấy tâm lí mâu thuẫn mãnh liệt cỡ nào, mà hắn vẫn mở cửa ra như vậy. Yến Thanh Vi có một chút ê ẩm.

Cô vội vàng giặt rửa xong, đưa Thập Tam đến phòng cha mẹ ngủ trước kia, giúp hắn vén màn, dạy hắn sử dụng đèn giường, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.

Có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể là do nghĩ quá nhiều, Yến Thanh Vi nằm xuống một lúc, thật lâu sau vẫn không ngủ được.

Cô có một ý nghĩ hoang đường: Ai có thể tổn thương cô, nhưng Thập Tam sẽ không như vậy, ai cũng có thể lừa gạt cô, nhưng Thập Tam cũng sẽ không. Lẽ ra không thể nghĩ như vậy, Thập Tam là một người lạ đột nhiên xuất hiện, làm sao có thể so với cha mẹ thân nhân của cô, bạn bè nhiều năm?

Có thể cô át không được suy nghĩ này, cho nên tối nay cô không muốn trói Thập Tam lại, cũng không muốn để hắn ngủ trên mặt đất.

Thập Tam lại mất ngủ. Hắn mở to hai mắt, cho dù là ban đêm cũng nhìn rõ được đèn nóc nhà, tủ quần áo đối diện.

Xa xa ngoài đường phố truyền đến tiếng ô tô chạy qua, trần nhà đột nhiên vang lên mấy âm thanh thanh thúy, rất nhanh lại không nghe thấy gì, là mấy đứa nhỏ lầu trên chơi đùa, bị người lớn ngăn lại.

Phòng ốc ôn hòa, cái chăn mềm mại, Thập Tam ở trân tràn ngập không khí gia đình, không hay biết mà thư giãn một chút, thậm chí có ảo giác gia đình.

Hắn mong chờ ngày mai, bởi vì chủ nhân nói muốn dẫn hắn đi mua quần áo, vậy thì có nghĩa là có thể đi bên người chủ thân khá lâu, hắn lại sợ ngày mai, sợ những chuyện phiền phức đều làm xong, sẽ không có lí do gì ở lại, trực tiếp bị đuổi đi.

Hắn muốn chăm sóc chủ nhân, ở gần cô một chút, dù chỉ là một đêm.

Yến Thanh Vi rốt cục cũng ngủ được, còn bắt đầu nằm mơ.

Trong lúc ngủ mơ, cô đi vào bên trong một khu rừng đầy tuyết, đi lại khó khăn. Phía trước đột nhiên xuật hiện một cái hố to, cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà rơi xuống, kinh hãi nhắm mắt.

Lúc này, một cái tay dùng sức nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bay lên. Cô trợn mắt nhìn, chỉ thấy một thân áo bào trắng tuyết tung bay trong gió bên cạnh, mấy sợi tóc đen bay nhẹ.

Cả khu rừng băng tuyết chẳng biết từ lúc nào đã không nhìn thấy, khắp nơi đều là liễu phủ xanh, bọn họ bay đến một tòa đình nghỉ mát, bông liễu trắng noãn bay múa qua đình, góc đình nhà có treo chuông kêu rung động.

Yến Thanh Vi theo chàng trai kia bay vào trong đình, nhưng cảnh sắc lại biến đổi.

Cô đang ở trong mộng, chỉ cảm thấy đương nhiên mà bay lên, dùng tốc độ không tưởng đi về phía trước, trên mặt bàn nhỏ là một lọ hoa hồng đỏ tươi, bên ngoài khoang thuyền là biển cả mênh mông, ánh mặt trời nhảy lên trên mặt biển.

Chàng trai kia cũng thay đồ, ăn mặc một thân màu bạc, cao quý giỏi giang, mỉm cười với cô, như ánh mặt trời trong gió tuyết, rực rỡ vô cùng.

Khuôn mặt kia, nụ cười kia, rõ ràng là Thập Tam.

Yến Thanh Vi vô cùng kinh ngạc, thoáng một cái từ trong mơ tỉnh lại.

Làm sao lại là Thập Tam? Hơn nữa hắn trong mơ hoàn toàn không giống ngoài thực tế, cường đại mà tự tin như vậy, đây rốt cuộc là gì? Như một Vương tử, Vương Tử chính thống.

Thậy sự là quá buồn cười rồi, chính mình cũng không phải thiếu nữ mười mấy xuân xanh, vậy mà còn có thể nằm mơ như vậy.

Cô ổn định tâm thần, nhìn đồng hồ báo thức nhỏ ở đầu dường, kim giờ nhạt nhạt dạ quang chỉ vào sáu giờ.

Nhất thời không ngủ được, dứt khoát đi uống chén nước đi.

Yến Thanh Vi xuống giường, mượn ánh sang nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, mở cửa liền nhìn thấy một bóng đen, đang đứng ở chỗ rẽ cửa ra vào. Cô đột nhiên bị dọa lùi về phía sau, lập tức tỉnh giấc, trộm vào nhà, Spider Man đi trộm, vân vân, một chút điện nhanh chóng xẹt qua trong đầu.

Sai lưng là tủ đầu giường, bên trên có một cái đèn pin. Không thể nói Yến Thanh Vi không có cảnh giác, bởi vì ở một mình, đây đã thành thói quen của cô. Yến Thanh Vi hơi trở tay cầm lấy đèn pin vào tay, trong nội tâm hơi yên ổn một chút.

Bóng đen trước cửa không nhúc nhích, không, giống như rụt rụt? Chẳng lẽ bởi vì cô không kêu, liền cho rằng không nhìn thấy hắn?

Yến Thanh Vi âm thầm hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến Thập Tam, chính là một đại trợ thủ mà.

Vì vậy Yến Thanh Vi hơi lui lại hai bước, một bên cảnh giác mà nhìn bóng đen, một bên hô, “Thập Tam, có trộm!”

Cũng không có âm thanh, chẳng lẽ Thập Tam bị hại rồi?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Yến Thanh Vi bắt đầu lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô bây giờ đứng ở bên giường, không mở đèn bàn ra, đang âm thầm, nàng quen thuộc trong nhà hơn, bật đèn ngược lại lại có lời cho trộm.

Cái bóng đen kia động, dường như không có ý định ẩn dấu, đã đứng ở cửa ra vào.

Da đầu Yến Thanh Vi tê rần: Điện thoại ở trong phòng khách, Thập Tam lại không có động tĩnh, lớn tiếng kêu có thể gọi hàng xóm tới không?

Cô trấn tĩnh lại, quyết định bất ngờ dùng điện giật tên trộm này. Ánh lửa vừa lóe lên, bóng đen bởi vì quỳ xuống mà khó khăn lắm tránh thoát, hắn thấp giọng gọi một tiếng: “Chủ nhân, Thập Tam đáng chết, làm kinh sợ chủ nhân.”

Có thể nhìn thấy, trong ánh điện chớp, biểu lộ của Yến Thanh Vi, thật sự là…