Ngày hài lòng luôn qua rất nhanh. Khi xuân về hoa nở, đường đi lầy lội, nơi nơi tuyết tan thành dòng suối nhỏ. Vùng núi mùa xuân rất ngắn, hình như là trong một đêm đã hết, bắt đầu nhìn ra xa thì thấy một tầng lụa xanh (lục), sau mấy trận mưa là chồi non bừng bừng phấn chấn chung quanh. Thời tiết cuối mùa xuân, đúng là cảnh đẹp như họa.
Nhà cách sườn núi không xa, nhìn ra là một mảnh biển hoa làm say lòng người. Hoa cánh lớn sinh trưởng cùng nhau, cao đến eo người, thân uốn lượn hướng về đỉnh núi, giống như dải bang khai trương to lớn.
Một mảnh màu tím, một mảnh màu vàng, một mảnh hồng nhạt, sắc thái rõ ràng mà lại chặt chẽ giao nhau, 3 mảnh hoa vừa dài vừa rực rỡ khiến người ra xa nếu rung động vì vẻ đẹp của nó.
Thanh Vi chưa từng thấy hoa lớn như vậy, nếu so ra, hoa cỏ quý báu cô từng thấy ở chợ hoa đều có vẻ đơn bạc vô lực. Hoa dại đóa lớn này cũng không quá xinh đẹp, nhưng sinh trưởng rậm rạp như thế, nhiều đóa sinh cơ bừng bừng, sức sống cường thịnh kia làm người ta động dung.
Có một ngày khi lưu luyến ở đây, từ trên trời bay tới một bầy chim. Bầy chim rất đông, khi bay qua che hết cả bầu trời, độ cao và lúc vỗ cánh của chúng nó đều nhau, chỉnh thể chuyển thành đường cong uyển chuyển, vô số cánh khi vỗ vẽ ra cánh chim tuyết trắng, vô cùng đồ sộ.
“Đây là con gì ?” Thanh Vi híp mắt xem, hưng phấn mà hỏi.
“Bồ câu, nguyên đàn.” Thập Tam nói, thất thần.
Thanh Vi kinh ngạc, không nghĩ tới loài chim xinh đẹp tuyệt trần như bồ câu cũng có thể sinh ra tráng lệ như thế.
Thập Tam từng gặp qua đàn chim như vậy, là ở dã ngoại của thế giới kia, lúc ấy cũng bị loại đồ sộ này làm động lòng. Con người nơi này coi trọng tự nhiên, anh không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy nguyên đàn chim như vậy. Anh cong khóe môi: Có lẽ đây là một điềm lành.
Sau khi về thị trấn, Thanh Vi không nhịn được hỏi về đàn chim, dân bản xứ nói, chim sao, trước kia thật nhiều, giờ đã ít đi rồi. Có một thời gian thật nhiều người đến bắt chim, số lượng chim giảm mạnh, sau đó xử phạt mới có chuyển biến tốt.
Thanh Vi trở về nói cho Thập Tam nghe, có chút thổn thức. Thập Tam nghe xong nói:“Nếu em thích, anh nghĩ biện pháp bắt mấy con còn sống về, nuôi trong nhà.”
Thanh Vi:......
“Chẳng lẽ ngươi là muốn ăn thịt chim?” Thập Tam còn nói:“Đúng là ngon hơn thịt bồ câu nhà.” Ừ, xét biểu hiện nhất quán của Thanh Vi, hình như khả năng này rất lớn.
Thanh Vi:......
Cô là người bảo vệ môi trường tâm tính thiện lương, chẳng lẽ trong mắt Thập Tam thoát không khỏi thú vị cấp thấp?
Thập Tam thích nơi này, Thanh Vi thường cùng anh đến, còn tìm không ít nơi phong cảnh đẹp chụp ảnh lại. Không trách được ông bác kia nhớ mãi không quên nơi này, quả nhiên cảnh rất đẹp.
Ngày sinh dự tính đến, Thanh Vi đã sớm chuẩn bị đồ dung xong. Cô lo lắng Thập Tam sinh sản có thuận lợi hay không, hàng đêm ngủ không tốt. Thập Tam thấy cô có hai mắt gấu mèo, cười nói:“Thanh Vi, em quá lo lắng rồi. Bao nhiêu nam nhân sinh đứa nhỏ, thân thể anh rắn chắc lại càng không sợ.”
Thanh Vi vẫn lo lắng trùng trùng. Người hiện đại có thói quen ỷ lại bệnh viện, Thập Tam không có bác sĩ chuyên nghiệp trợ giúp, thậm chí ngay cả bà mụ cũng không có, phải dựa vào thường dân như cô, có thể không? Nếu xuất hiện nguy hiểm phải làm sao bây giờ?
Hồi tưởng lại từng màn ảnh trong phim thành ác mộng, cái gì khó sinh, xuất huyết nhiều, thai vị không đúng, cuống rốn vòng gáy...... Trời ạ, đó tốt xấu còn có người xem, có lẽ cô không thể kịp thời phán đoán ra!
Càng nghĩ càng khẩn trương, Thanh Vi bắt đầu ăn không nổi.
Thập Tam thấy thì cười. Nam nhân sinh sản, nữ nhân quan tâm nhất là đứa nhỏ thế nào, làm gì có ai khẩn trương phu lang như vậy? Các cô cho rằng đây là công năng và nghĩa vụ trời sinh cho nam nhân, thừa nhận thống khổ là thiên kinh địa nghĩa.
Thanh Vi khẩn trương như vậy anh thấy rất ngọt ngào, nhưng nói lại, Thanh Vi thích con gái hay là con trai ?
Con gái kéo dài huyết mạch, nối dõi tông đường, Thanh Vi hẳn là thích con gái. Như vậy nếu vạn nhất mình mang là con trai thì làm sao bây giờ?
Trước kia anh không nghĩ nhiều lắm, càng lo lắng nêu dưỡng thai thế nào, giờ sinh sản tới gần, nghĩ nhiều nhất chính là này.
“Thanh Vi, em thích con gái hay là con trai ?”
“Đều thích.”
“Nhất định phải chọn một thì sao ?”
“Ngô? Nhất định phải chọn, vậy con gái đi.”
Thập Tam nghe xong không nói gì. Thực ra Thanh Vi nghĩ khác Thập Tam, cô lo lắng thể chất đứa nhỏ. Nếu Thập Tam sinh con trai, có thể cũng có công năng sinh con hay không? Vạn nhất di truyền xuống, vậy không phải nghịch thiên sao ?
Nếu là con gái, dựa theo khí lực Thập Tam, nhất định rất khỏe mạnh. Đợi chút, vạn nhất con gái di truyền thể chất nữ tôn, không thể sinh dục thả ngực eo nhỏ thân thể cường tráng thì sao ? Thanh Vi vừa khổ vừa lo.
Tháng 3, Thập Tam sinh.
Anh bắt đầu đau bụng sinh mấy giờ liên tục. Thanh Vi canh giữ bên người, đun nước sôi, đút sôcôla, khẩn trương xoay quanh.
Đản tuyến mấy ngày hôm trước đã biến thành đỏ tươi ướt át, da thịt quả nhiên trắng đáng sợ, quần áo đều phải cẩn thận mặc, giống như vừa chạm vào sẽ vỡ ra. Giờ tơ hồng đã vỡ ra, cũng may lỗ hổng không nhỏ, khi sinh đứa nhỏ hẳn là tương đối dễ dàng.
Nhưng đản tuyến không phải lập tức vỡ ra, mà là chậm rãi vỡ, tầng tầng da thịt xé rách theo thứ tự. Khi bắt đầu Thập Tam còn có thể nằm, đợi đến sau khi tầng da thịt thứ hai xé rách, anh chỉ có thể ngồi, để tốc độ nứt ra nhanh hơn.
Khi đau bụng sinh đến, Thập Tam cứng rắn chịu đựng, không muốn kêu to, Thanh Vi tìm khăn tay sạch sẽ cho anh cắn. Lúc đầu không quá đau, khi đản tuyến vỡ ra, đau đớn tăng lên, Thập Tam cũng không nhịn được thỉnh thoảng rên rỉ.
Đau một trận, khẩn trương lo lắng một trận, đến buổi chiều đứa nhỏ cũng chưa ra.
Thanh Vi nhìn thấy mặt Thập Tam trắng bệch, giọt mồ hôi thật lớn, vì dùng sức quá độ mà làn da lộ ra mạch máu màu xanh, bụng chảy máu, nước mắt cô rơi xuống.
Trừ an ủi anh, đút anh ăn một chút, cô không giúp được gì, đau đớn chỉ có thể do anh tự mình nhẫn nại.
Lại một trận đau nhức đi qua, lại là bình tĩnh ngắn ngủi, Thập Tam thấy Thanh Vi lo lắng, nâng tay mềm yếu sờ mặt cô, suy yếu cười cười: “Vi Vi, em ra ngoài nghỉ ngơi một lát, phòng sinh đầy máu là điềm xấu, chờ anh sinh xong, bọc con lại thật tốt em hãy vào.”
“Nói bậy, sao em có thể để cho anh một mình chịu tội!” Thanh Vi lau mồ hôi trên trán anh.
“Nghe anh một lần, nơi này máu chảy đầm đìa làm em sợ rồi. Đi ngủ một lát, tỉnh lại sẽ nhìn thấy cục cưng.”
Thanh Vi lại muốn rơi lệ. Lúc này Thập Tam còn e sợ cô sợ hãi, lo lắng cô nghỉ ngơi không tốt. Anh chắc chắn rất đau, khăn trải giường cũng sắp rách rồi, sao cô có thể đi ?
Thanh Vi cố gắng giúp anh, giúp Thập Tam đi đứng, cho anh ngậm chút đường, thậm chí vô sự tự thông đụng đến vị trí cục cưng, nhẹ nhàng đẩy ra chỗ nứt.
Đản tuyến nứt ra hoàn toàn rồi, quả nhiên là cấu tạo chuyên môn, người bình thường nếu bụng thủng một cái lỗ lớn như vậy, đã sớm đổ máu mà chết, Thập Tam cũng không chảy máu nhiều, nhưng hiệu quả kinh người, nhiễm đỏ khăn trải giường.
Thập Tam nín thở dùng sức, mỗi khi đau bụng sinh thì liều mạng điều động khí lực đẩy đứa nhỏ ra ngoài. Thanh Vi cũng dần dần ổn định tâm thần, bắt buộc mình xem nhẹ máu đầy giường kia, phối hợp anh đẩy nhẹ.
Dày vò như vậy đến buổi tối, trời đã tối rồi, Thập Tam quỳ lên, toàn thân co rút một trận, hai mắt trợn lên, phát ra tiếng hô đau thật lớn, đầu đứa nhỏ chậm rãi đụng đến chỗ nứt, mắt thấy sẽ sinh ra, lại theo quán tính quay lại. Thể lực Thập Tam một không theo kịp, hơi lơi lỏng chút thì chưa thành công.
Thập Tam mệt đến hai mắt vô thần, chân vô tri giác phát run. Anh mồm to hô, thân thể mềm nhũm không quỳ được, cơ hồ ngã quỵ. Thanh Vi dùng chăn đỡ anh lại, lại đỡ lấy đầu của anh, không ngừng cổ vũ: “A Ngự, vừa rồi em nhìn thấy cục cưng, anh nghỉ ngơi một chút lại dùng lực một lần, có thể sinh con ra.”
Thập Tam giật giật môi không có huyết sắc, không nói ra lời nào, cố gắng gật gật đầu. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, lại chậm rãi điều chỉnh tư thế của mình, sau khi hít sâu bắt đầu dùng sức.
Lại đau nhức kêu thảm, Thập Tam cố gắng ổn định thân thể bắt đầu lay động, nước mắt chưa từng có giống như bây giờ, không hề cố kỵ chảy ra khỏi hốc mắt, da thịt nứt ra bên cạnh cũng bị động đến, chảy ra càng nhiều máu loãng, làm ướt đệm chăn.
Thanh Vi cảm thấy Thập Tam đã gần đến cực hạn, nếu lần này sinh không ra, sợ là sẽ thoát lực, nếu hôn mê thì càng đáng sợ. Cho nên cô cũng bất cứ giá nào, một bên gắng đẩy đứa nhỏ độ, một bên không ngừng khuyến khích Thập Tam.
Cuối cùng, Thập Tam phát ra tiếng than khóc thật dài, khóe mắt đỏ lên, gân xanh trên trán nhảy lên, đệm chăn bị hai tay dùng lực làm nát. Đứa nhỏ sinh ra, oa oa khóc lớn vài tiếng. Thanh Vi mau tay nhanh mắt tiếp được đứa nhỏ, dùng kéo tiêu độc cắt đứt cuống rốn, dùng bao bị bọc con lại, phải đi dìu Thập Tam đã tê liệt ngã xuống.
Thậm chí anh không có lực nằm xuống, nằm sấp ngăn chận miệng vết thương. Thanh Vi đau lòng đến cực điểm, cô nghĩ, có lẽ sinh sản vốn không khó như vậy, bởi vì thể chất Thập Tam đã thay đổi, cho nên mới thống khổ như vậy.
Nâng dậy anh nằm lại, cẩn thận lau tịnh vết máu bên cạnh chỗ nứt, bôi thuốc cầm máu, dùng băng gạc cố định, lại đậy chăn sạch lên.
Thập Tam vô lực muốn đẩy cô lại không động được, suy yếu vài lần mới nói :“Đứa nhỏ.”
Thanh Vi hiểu ý, ôm cục cưng đến cho anh xem. Đứa nhỏ còn mang theo máu rất khó coi, nhưng đã có thể nhìn ra kia đôi mắt thật dài hếch lên, rõ rang là di truyền mắt phượng của Thập Tam. Tiểu tử kia đã mở mắt, mắt đen lúng liếng nhìn chung quanh.
Thập Tam thấy thì vẻ mặt vui mừng, ôn nhu nhìn chăm chú đứa nhỏ.
Rõ ràng lúc này đứa nhỏ không nhìn thấy gì, nhưng động tác như vậy lại làm cho người ta trìu mến, mẫu tính Thanh Vi nháy mắt tràn ngập toàn thân.