Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 127: Cuối cùng cũng dưỡng béo anh




Thanh Vi và Thập Tam cùng đi nhà cha mẹ gia, nói rõ rang với cha mẹ, bọn họ làm việc cả đời, không phải phải lão nhân hoa mắt ù tai, lần rời đi này thời gian không ngắn, nếu lừa gạt, để bọn họ đoán mò lại càng không tốt.

Mẹ Yến nhất định muốn đi cùng, Thanh Vi cự tuyệt. Muốn cho mẹ đi, cô và Thập Tam còn không xong đời sao. Vì thế Thanh Vi khuyên nửa ngày, nói A Ngự bảo vệ một người là cô thì dễ dàng, bảo vệ hai người sẽ rất khó khăn, ba Yến gần đây lại cảm mạo, không thể thiếu sự chăm sóc của bà, cuối cùng triệt tiêu được suy nghĩ này của bà.

Ba Yến tuy luyến tiếc, nhưng cũng biết vợ chồng son lặng lẽ trốn đi, khả năng bị phát hiện không lớn, hơn nữa bọn họ ở một phòng, nhiều người sẽ không tiện, cũng không nói gì thêm.

Đối với việc Thanh Vi đi đâu ở, mọi người thảo luận nửa ngày. Mẹ Yến muốn an toàn, gần đó nhất định phải có bệnh viện; ba Yến lại muốn thuận tiện, có thân thích chăm sóc. Thanh Vi kiên trì muốn tìm một nơi bí ẩn - như vậy mới có thể để Thập Tam không bị chú ý.

Cuối cùng, vẫn là ba Yến phát huy tác dụng. Một lão hữu của ông khi còn tuổi tham gia quân ngũ, phục dịch bộ đội vùng núi phong cảnh duyên dáng, sau khi có tiền luôn luôn hoài niệm cuộc sống lúc trước và cảnh đẹp nơi đó, mua một căn nhà gần đó, nhà không tệ, là nhà dùng để thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi, tuổi lớn ít đi, lúc này cơ bản để đó không dùng.

Ba Yến cũng từng đi, nơi đó quả thực rất đẹp, có xe thì đi đường quốc lộ quanh núi, đi nửa giờ thì đến thị trấn, rất phù hợp yêu cầu của Thanh Vi. Thanh Vi và Thập Tam đều ưng ý, ba Yến liên hệ với lão hữu, đối phương thống khoái đồng ý.

Mẹ Yến đồng ý không đi cùng, nhưng nhất định phải đưa người đi mới yên tâm. Sau khi chuẩn bị một phen, Thanh Vi và Thập Tam mang theo nhị lão Yến gia, lái xe đi vùng núi tỉnh Lâm.

Nhà nhỏ hai tầng nơi nơi là tro bụi, mẹ Yến lau rồi lại quét, quét dọn ra mấy gian phòng thường dùng. Điện nước có sẳn, gia cụ đơn giản cũng có, chỉ là trường kỳ không có người ở, hơi thiếu nhân khí. Trong tầng hầm thậm chí phát hiện một con rắn, may mắn không có độc, cũng làm mẹ Yến bị dọa chấn kinh.

Trên xe chất đầy đồ đạc, chăn, máy sưởi điện, quần áo linh tinh, vật dụng hàng ngày rất nhanh được đặt vào các phòng. Khi họ đến thị trấn lại mua thêm vài thứ, đổi vòi nước bị hỏng, dự trữ rất nhiều than tổ ong, cuối cùng đạt tới tiêu chuẩn cuộc sống bình thường.

Ở hai ngày, Thanh Vi thúc giục cha mẹ quay về. Nơi này lạnh, cảm mạo của ba Yến ba tang lên, cứ ho khan mãi, cô rất sợ sẽ chuyển thành viêm phổi. Mẹ Yến làm bữa cơm cho bọn họ, lau nước mắt rồi đi, dặn dò Thanh Vi mấy lần, khi gần đến ngày sinh dự tính phải quay về, lo lắng bệnh viện nơi này không tốt.

Thanh Vi cam đoan cách một ngày sẽ gọi một cuộc điện thoại báo bình an, Thập Tam thề sẽ chăm sóc cô thật tốt, mới làm cho mẹ ngừng lệ.

Từ nay Thanh Vi và Thập Tam bắt đầu sống trong thế giới hai người.

Trên núi tuy lạnh, nhưng không giữa thâm sơn cùng cốc, lại có máy sưởi, cũng không chịu tội mấy. Nhà cách quốc lộ khá xa, lại là mùa đông, ít có người đi ngang qua, Thanh Vi và Thập Tam không cần ngụy trang nữa.

Thập Tam có thể tùy tiện mặc quần áo rộng rãi thoải mái, cũng không cần khi khó chịu cứng rắn chống đỡ. Bởi vì không khí tươi mát, ăn cũng là thực phẩm màu xanh, nghỉ ngơi cũng đủ, sắc mặt Thập Tam mỗi ngày một tốt hơn.

Cũng không biết là do nuôi tốt hay do đến tháng, Thập Tam dần dần không ốm nghén nữa, thèm ăn và tinh lực đều khôi phục lại, nhiệm vụ chủ yếu mỗi ngày là ăn cho tốt.

Thanh Vi mỗi tuần hai lần đi thị trấn vơ vét nguyên liệu nấu ăn. Rau dại hoa quả khô trong thị trấn có rất nhiều, đồ nhà mình cho gà vịt ăn còn ngon hơn mua trong siêu thị. Thôn trang có người đào ao nuôi cá bán, Thanh Vi mua không ít, làm các loại khẩu vị, còn mời dân bản xứ gia công thành cá muối dự trữ lại.

Dùng lò nướng bánh ngô, cháo gạo kê dinh dính, rượu nếp than yến mạch, mỳ sợi kiều mạch, hai người ăn đến nghiện. Bánh đậu xanh, đậu tương và đậu hủ, vừng rang, khiến Thanh Vi cảm nhận được sự ngon lành của đồ ăn nguyên sinh.

Ăn no rồi thì phải đi tản bộ, mùa đông có cảnh đẹp của mùa đông, tuyết xốp giẫm lên còn thoải mái hơn thảm, đi từ triền núi xuống, chậm rãi hít vào không khí trong lành, cảm thấy trong lồng ngực là cảm giác khô mát.

Ngẫu nhiên thấy con thỏ tiểu động vật linh tinh chấn kinh chạy qua, Thanh Vi vui vẻ kéo Thập Tam: “Mau nhìn, con thỏ!”

Thập Tam ừ một tiếng, trong tay bay vụt ra một đồ vật, con thỏ xa xa bị ám hại, run rẩy hai cái rồi ngã xuống.

Thanh Vi giật mình :“A Ngự, anh giết nó rồi?”

“Đúng vậy, không phải em muốn ăn sao ?”

“Em không có.” Thanh Vi phủ nhận.

“......” Nhưng em bảo anh nhìn con thỏ, Thập Tam yên lặng nghĩ. Ở trong lòng anh, thỏ hoang không có gì hay để nhìn, trừ phi là muốn ăn.

Tuy Thanh Vi không đồng ý hành vi tùy ý bắt giết động vật hoang dã, nhưng con thỏ đã chết không ăn thì lãng phí - được rồi càng bôi càng đen. Cô không làm được một con thỏ da long còn đầy đủ, Thập Tam lớn bụng linh hoạt lột da móc nội tạng, rửa sạch bỏ vào nồi.

Được rồi, Thanh Vi thừa nhận, thỏ hoang thịt ngon hơn thỏ nhà một chút, Thập Tam làm rất ngon, mùi vị rất hấp dẫn. Nhưng từ nay về sau Thanh Vi không dám kêu Thập Tam nhìn tiểu động vật gì, sợ lại nhìn thấy chúng nó phơi thây đương trường.

Có khi Thanh Vi cùng Thập Tam đắp người tuyết, có khi nấu lẩu ở nhà, toàn là tùy vào tâm tình. Có lần tản bộ phát hiện một mảnh cây ăn quả hoang dại, còn có trái cây chín trên cành, Thanh Vi hưng trí bừng bừng hái xuống, kết quả không thể ăn, còn tiếc nuối một trận.

Không có áp lực công việc, không có chuyện phiền não, hai người chân chính trải nghiệm một phen cuộc sống điền viên nhàn nhã tự đắc.

Khi giúp Thập Tam tắm rửa, Thanh Vi phát hiện, dưới rốn anh, xuất hiện một chỉ tơ hồng. Thanh Vi nghĩ là điều dị thường, nhanh chóng hỏi Thập Tam.

Anh cười trấn an Thanh Vi, anh nói đây đản tuyến, trước khi sinh sản 2 – 3 tháng sẽ xuất hiện, thời gian càng lâu, nó sẽ dần dần chuyển thành màu bạc, cuối cùng khi sinh sản vỡ ra, đứa nhỏ sinh ra từ nơi đó.

Cái gì ? Thanh Vi trợn mắt há mồm. Đây không phải là phá bụng sinh con sao!

Cô nhẹ nhàng chạm vào tơ hồng kia, Thập Tam run lên.

“Đau?”

“Có một chút.”

Thanh Vi không dám động, nghĩ đến tương lai nơi này sẽ vỡ ra thành một lỗ hổng máu chảy đầm đìa, đứa nhỏ đi ra từ đó, có chút không thể tiêu hóa.

“Vậy vết nứt lớn nhỏ là cố định hả?”

Thập Tam nói nam nhân thân thể gầy yếu có khả năng đản tuyến ngắn, khi nứt ra sẽ nhỏ, co dãn kém, khi sinh sản sẽ không dễ dàng. Nhưng anh thân thể tốt, giờ xem màu sắc và độ dài đản tuyến cũng tốt lắm, hẳn là không thành vấn đề.

Dù Thập Tam nói đây là chuyện rất tự nhiên, không cần lo lắng, Thanh Vi vẫn rất sợ, không dám động tay, tập trung tinh thần quan sát đản tuyến thời gian rất lâu.

Trước Tết âm lịch, đội Trương gọi điện thoại cho Thanh Vi. Anh nói với Thanh Vi một tin tức xấu: Lương Lực xuất hiện, tập kích một tuần cảnh một mình, đoạt súng. Tổng công cả trong sung và bên ngoài có 10 băng đạn. Hơn nữa có dấu vết để lại thể hiện, gần đây Lương Lực tường lui tới gần nhà Thanh Vi.

Tình thế ác liệt, Thanh Vi nói với mẹ là cô sẽ không quay về mừng năm mới, cũng đừng lại đây thăm cô, tốt nhất đến nhà thân thích ở trước. Vạn nhất anh ta thăm dò chỗ ở cha mẹ cô, theo dõi hoặc kiềm kẹp, thì là phiền toái lớn.

Cũng may vì Lương Lực có hành vi rất điên cuồng, tạo thành nguy hiểm lớn với xã hội, đặc công và võ cảnh đều xuất động, công khai truy nã, đuổi bắt khắp nơi.

Tết âm lịch Thanh Vi và Thập Tam cùng trải qua. Thị trấn còn giữ lại vị niên kỉ nồng đậm, trong lúc mừng năm mới khó có thể mua được đồ đạc, Thanh Vi vội vàng mua đồ bốn phía. Cô không có khẩu âm địa phương, có người hỏi thì nói mình là người nhà bộ đội đóng quân gần đó, tới đây mừng năm mới.

Kết quả lí do thoái thác mang đến thu hoạch ngoài ý muốn. Bộ đội trường kỳ đóng quân ở gần do81, tham dự không ít kiến thiết và cứu tế, cho nên quân dân quan hệ không tệ. Vì thế trừ thực phẩm thông thường, Thanh Vi còn mua được không ít hàng hóa tư tàng, chạy 2 chuyến xe mới chuyển về hết.

Tuy rằng khi sang năm mới có chút cô đơn, nhưng đêm giao thừa cũng có một bàn đồ ăn, không thể thiếu sủi cảo tròn trịa.

Ở cạnh lò sưởi xem tivi, Thanh Vi nhẹ nhàng mát xa cho Thập Tam. Gần đây vóc dáng anh có chút phì ra, cô quyết tâm bồi bổ cho Thập Tam thêm một bước nữa.

Thập Tam phát hiện đôi mắt nhỏ của cô tràn ngập tính toán, hỏi:“Nghĩ cái gì vậy ?”

“Anh cần bồi bổ thật tốt.” Thanh Vi sờ cằm.

“Còn bổ nữa? Anh đã béo thành như vậy, cũng ăn không ít.”

“Anh là bị sưng vù.”

"Nếu là sưng vù nhấn một cái sẽ thành cái hố, nửa ngày mới trở về như ban đầu. Anh đây là thịt thật.” Thập Tam bất đắc dĩ nói.

Thanh Vi đè, quả nhiên thực rắn chắc, cao hứng :“Thực sự, chứng minh em nuôi nấng anh rất tốt.”

Thập Tam bất mãn, sao lại nói “Nuôi nấng” chứ, anh cũng không phải heo.

Thanh Vi sửa miệng:“Em dưỡng anh rất tốt.” Thập Tam mới không dị nghị, vừa lòng.

Lúc này Thanh Vi cảm thấy, Thập Tam thật sự rất dễ dỗ.