Anh Vào Bắc Đại, Em Vào Thanh Điểu Bắc Đại

Chương 3




Về đến nhà, Thẩm Hàn đột nhiên ngăn tôi lại, cực kì nghiêm túc nhìn tôi: “Mấy lời vừa rồi em nói với Cố Thành là nghiêm túc sao?”

Tôi ngẫm đi ngẫm lại, chuyện mắng cậu ta đúng là nghiêm túc.

“Ừm.”

Không ngờ, giấy sau ánh mắt của Thẩm Hàn đã sáng lên, giọng điệu cũng trở nên nhẹ đi rất nhiều: “Lâm Vãn Kiều, không ngờ em lại có tham vọng cao như vậy, mặc dù điểm số hiện tại như rác bỏ đi ấy thế mà vẫn mong muốn đậu Bắc Đại, thôi thì em cứ yên tâm, có anh đôn thúc, Bắc Đại coi như vẫn có cơ hội. ”

TÔI: “???”

TÔI? Bắc Đại?

Thẩm Hàn đang nói cqq gì vậy?

Bài kiểm tra toán 25 điểm của tôi không đủ kích thích sao?

“Anh có hiểu…”

Tôi chưa kịp nói hết từ “hiểu nhầm”, Thẩm Hàn đã đẩy tôi xuống bàn học.

Trên bàn quyển “5 năm thi thật 3 năm thi thử” như toát lên vẻ sáng chói học thuật.

Tôi chết lặng.

Nhìn tư thế của Thẩm Hàn, tôi gần như tin rằng một người có tổng điểm dưới 400 điểm như tôi chỉ trong một năm có thể đậu Bắc Đại… không?

Tôi không tin nhìn lại Thẩm Hàn: “Thẩm Hàn, anh cho rằng chỉ cần một một chăm chỉ là em đậu nổi Bắc Đại hả? Sao anh tin em dữ zị?”

Chỉ thấy Thẩm Hàn lắc đầu: “Em nghĩ nhiều rồi, là anh tin chính mình mới đúng.”

Nhìn vào đôi mắt có chút tự tin của Thẩm Hàn, khóe môi tôi không khỏi cong lên: “Vậy sau này nhờ anh kèm cặp em nhé, Cột Sắt.”

Nhưng rồi, nụ cười của tôi không thể trụ được lâu.

12 giờ sáng.

Tôi nằm sải lai trên bàn.

Hàm số gì chứ, tập hợp gì chứ, mấy cái này là tổ tông của tôi còn đúng hơn.

“Dạy học tiếp nào!”

“Không dậy nổi nữa.”

Giây sau, tôi cảm thấy đỉnh đầu của mình hạ xuống.

“Thẩm Cột Sắt, em cho anh mặt mũi quá rồi phải không?! Em nhờ anh kèm cặp em chứ không phải bảo anh ngồi lên đầu em!”

Ngoài nỗi ám ảnh về chuyện học suốt đêm, mỗi ngày cứ đúng 5h30, Thẩm Hàn lại sử dụng công phu boxing mèo để gọi tôi dậy.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra suốt 1 tháng.

Tôi cực kì hạnh phúc, mới lạ đó.

Lợi dụng lúc Thẩm Hàn vắng mặt, I sờ sờ con cá khô rồi đăng một bài giúp đỡ lên Internet:

Sao mấy con mèo cứ tràn trề năng lượng thế? Tụi nó không biết mệt à? Không phải bị điên đúng không?

Một lúc sau, đã có người trả lời: Các chuyên gia cho rằng con mèo này có thể đang trong thời kỳ đặc biệt, tốt nhất nên đem nó đi triệt sản.

Triệt sản?

Tưởng tượng đến khả năng sẽ bị Cột Sắt đánh chết, tôi lặng lẽ tắt điện thoại, thôi thì làm toán tiếp thôi.

Cứ như thế, cho đến khi ngồi vào phòng thi kiểm tra tháng, còn chưa đợi tôi phản ứng, vở kịch hay đã bắt đầu.

Không giống như các trường khác, các kỳ thi của trường chúng tôi được sắp xếp ngẫu nhiên, không theo thứ tự, không có cái gọi là sắp xếp theo thứ hạng.

Và tôi với Từ Hoan, không biết có phải vì duyên không mà luôn được xếp vào cùng một phòng thi.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tình cờ hơn nữa là tôi tình cờ ngồi chéo phía sau Từ Hoan, từng cử động nhỏ của Từ Hoan đều có thể nhìn rõ.

Thật ra, nếu kiếp trước không nghe người khác kể lại, có lẽ tôi cũng không biết chuyện điểm của Từ Hoan luôn là giả.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, Từ Hoan đạt được số điểm thấp nhất trong suốt ba năm cấp ba.

Còn mười phút nữa là đến bài thi thử thứ hai.

Phải biết rằng điểm của Từ Hoan luôn đứng trong hàng chục của khối đứng đầu, điểm lần này cao hơn lần đầu bốn đến 50 điểm.

Vậy nên lúc khi kết quả thi đại học của Từ Hoan được đưa ra, tất cả mọi người đều rất sốc.

Người nhà cậu ta cũng đã kiểm tra kĩ.

Nhưng hóa ra Từ Hoan trượt thật.

Về sau có người đứng lên tố giác, nói điểm của Từ Hoan cao là nhờ quay cóp, cậu ta đã từng thấy được.

Nếu đã luôn quay cóp vậy thì trong kì thi này nhất định sẽ lòi đuôi.

Bài kiểm tra này chỉ là một bài kiểm tra tiếng Anh, đối với một người đã vượt qua CET 6 như tôi, bài kiểm tra tiếng Anh trung học phổ thông thực sự không khó, thời gian còn đến nửa tiếng mà tôi đã làm xong hết.

Lúc này Từ Hoan hiển nhiên rất lo lắng.

Ngay sau đó, tôi thấy cậu ta lấy điện thoại trong túi ra.

Tôi nheo mắt, khóe môi hơi cong: “Thưa thầy, Từ Hoan mang điện thoại di động vào phòng thi.”

Từ Hoan kinh ngạc nhìn tôi.

Lạch cạch-

Điện thoại Từ Hoan rớt xuống.

Giọng nói tức giận của người gác thi vang lên khắp lớp: “Em học lớp nào? Đang thi còn mang điện thoai? 0 điểm, kỳ thi lần này không cần tham gia nữa.”

Một giây sau, tiếng van xin lòng thương xót của Từ Hoan cùng với tiếng la hét của thầy gác thi vang lên.

Cuối cùng, Từ Hoan vẫn xách cắp bỏ đi trong tuyệt vọng.

Nghĩ đến ánh mắt Từ Hoan nhìn mình trước khi rời đi, tức giận không? khó chịu không?

Tôi cong môi khiến cậu ta càng tức hơn.

Mặc dù chỉ mới một tháng.

Nhưng dưới sự thúc giục của Cột Sắt, một tháng này tôi đã học hánh rất chăm chỉ, thành thật mà nói, đời trước tôi chưa bao giờ học hành chăm chỉ đến mức này, dù có trước kì thi đại học chỉ còn một tháng cũng không được như vậy.

Quan trọng nhất là Cột Sắt là người đậu Bắc Đại hàng thật giá thật.

Có một bậc thầy học bá như vậy, người mỗi ngày luyện thi 1-1 áp lực cực cao.

Nếu tôi còn không đạt được bất kỳ tiến bộ nào, chắc tôi phải đi kiểm tra não của mình mất thôi.

Điểm thi của lớp 12 nhanh chóng được công bố.

Chỉ mới hai ngày, bảng điểm đã được đăng vào lớp.

“Sao có thể thế được?!”

Tiếng cảm thán Từ Hoan vang lên trong đám người.

Giây sau tôi đã nhẹ nhàng ghé vào tai Từ Hoan: “Ừ đó, không ngờ điểm của cậu lại tụt dốc thảm hại như vậy, lại còn soán ngôi chót bảng của tôi nữa chớ. Siêu thật đấy.”

Nói xong, mặt Từ Hoan liền biến thành màu gan lợn.

“Mày … đừng có mà tự mãn, dù mày không còn đứng chót bảng đi nữa thì Cố Thành cũng sẽ không thích mày đâu!”

“Ò, zị á hả? Zị cậu nghĩ cậu ta sẽ đi thích cậu chắc?”

Sắc mặt Từ Hoan nhất thời tái nhợt, như bị vật gì đó chọc thủng.

Tôi cũng lười quan tâm cậu ta đang nghĩ gì.

Cái gọi là THIÊN ĐẠO HẢO LUÂN HỒI*, cũng chỉ là cậu ta tự lừa gạt chính mình mà thôi.

?* Làm chuyện xấu nhiều thì gặp báo ứng thôi “Thiên đạo hảo luân hồi” hay còn gọi là “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo” ý nói thiện thì có quả thiện báo, ác thì có quả ác báo, thiện ác đến cùng đều có báo ứng chỉ là báo sớm và báo muộn mà thôi. Cre: 新浪娱乐

Tôi lắc đầu, không có thiện cảm với một người như vậy, nhưng giây tiếp theo tôi lại sững người.

Tôi thẫn thờ nhìn về hướng cửa sổ, không khỏi dụi mắt, tôi có bị chóng mặt không vậy? Ấy thế sao lại nhìn thấy Cột Sắt với chiếc cặp sách nhỏ đang quàng qua cổ bên ngoài cửa sổ.

Nhất định là ảo tưởng, nhất định là do ảo ảnh

Thế quái nào Cột Sắt lại có thể đến đây giao đề thi cho tôi được?

Chuyên này cũng quá nhảm nhí rồi.