Anh Và Gió Xuân Đều Là Lữ Khách

Chương 2: Chương 2





Khoảnh khắc Phó Thanh xoay người, tôi vội vàng thu hồi ánh mắt, hốt hoảng nhìn sang nơi khác.

Anh mặc quần áo xong, lại dùng khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới, lúc xoay người lại nhìn tôi thì khẽ nhăn mày: “Quần chưa khô.”
“Sao?”
Tôi liếc mắt nhìn chiếc quần nam đang hong khô ngoài sân thượng: “Anh… tối qua giặt quần?”
“Ừm.” Giọng Phó Thanh rất thấp: “Em ói ra cả người tôi.”
Tôi sao?
Tôi ảm đạm suy nghĩ một chút, có vẻ… đúng thật là tôi nôn.

Mặt đối mặt yên lặng một lúc lâu, tôi bỗng nhớ đến, tôi còn có một cái quần của anh trai, còn mới.

Vội vàng đến tủ treo quần áo lấy ra đưa cho Phó Thanh.

Nhưng anh không lập tức nhận lấy, rũ mắt nhìn hai lần, Phó Thanh nâng mắt nhìn tôi: “Nhà em còn có cả quần nam sao?”
Giọng anh rất nhẹ, không hề có cảm giác chất vấn, cứ như là chỉ hời hợt thốt lên một câu, sau đó bèn nhận lấy quần.

Không biết là có tâm tư gì, tôi bỗng vội vàng giải thích: “Là anh của em, lần trước trên đường anh ấy đến nhà em thì mua, lúc về quên cầm.”
Phó Thanh cũng không có phản ứng gì, chỉ cầm lấy đi vào phòng vệ sinh.

Tôi bĩu môi, cũng đã cho tôi nhìn hết rồi, bây giờ trái lại còn xấu hổ.

Tôi vừa mới thay quần áo xong, trong phòng vệ sinh bỗng truyền đến giọng của Phó Thanh.

“Có bàn chải đánh răng mới không?”
“Có.”
Tôi vội vàng lên tiếng, bước nhanh vào.

Tìm bàn chải đánh răng cho anh, tôi cẩn thận từng ly từng tý cầm lấy bàn chải của mình đứng bên cạnh anh cùng đánh răng.

Trong gương, tôi mặc váy dài trắng, đúng lúc xứng đôi với áo sơ mi trắng của Phó Thanh, chúng tôi đứng vai kề vai, mà tôi chỉ cao đến cằm anh.

Nhưng mà…
Đánh răng xong, trong bọt kem đánh răng của Phó Thanh toàn là máu.

Tôi nhìn hết hồn: “Phó Thanh, anh…”
Phó Thanh lại hời hợt súc miệng, dùng nước rửa sạch bọt dính trên khóe miệng, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, gần đây lợi bị nhiễm trùng.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu, trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ, Phó Thanh đi làm nhân viên nam ở KTV, không phải giống như trong ti vi, mắc chứng bệnh gì đó chứ?
Nhưng mà vẻ mặt Phó Thanh rất lạnh nhạt, nhìn có vẻ cũng không giống.

Sau khi rửa mặt xong, chúng tôi kề vai ngồi trên giường, lại là một khoảng không yên lặng.

Anh quay đầu nhìn tôi, thấp giọng hỏi: “Tôi còn có thể đi làm không?”
Đi làm?
Tôi hơi ngẩn ra, thăm dò hỏi: “Ý là… trong KTV…”
“Đúng vậy.”
Sau đó thấy tôi nói không nên lời, Phó Thanh gật đầu, ngắt lời tôi.

“Không được.”
Tôi không hề suy nghĩ mà phản đối, vội vàng rút điện thoại đang sạc, mở nguồn, nhanh chóng thêm Phó Thanh là bạn thân, chuyển cho anh 1 vạn tệ.

“Chuyển tiền cho anh, anh không cần phải đi tiếp người phụ nữ khác.”
Suy nghĩ một chút, tôi lại mềm giọng, nói thêm một câu: “Có được không?”
Phó Thanh nhìn tôi một lát, sau đó rũ mắt: “Được.”
Lúc ăn điểm tâm, tôi nhịn không được nhẹ giọng hỏi anh: “Phó Thanh, hay là…, anh tìm một công việc khác đi.”
Một người kiêu căng như vậy, sao có thể cam tâm làm chuyện vì tiền bán rẻ tiếng cười như vậy để sống chứ.

Tôi nói xong câu đó, bàn tay cầm thìa của Phó Thanh hơi ngừng lại một chút, cuối cùng bình tĩnh nói: “Tôi rất cần tiền.”
Mà cụ thể là vì cái gì, anh không nói, tôi cũng không dám hỏi nữa.

Ăn điểm tâm xong, tôi phải đến quán cà phê rồi, nhưng mà Phó Thanh lại nối gót theo đuôi tôi.

Tôi hỏi anh, vẻ mặt anh bình tĩnh nói tôi dùng tiền bao nuôi anh, thời gian của anh đều thuộc về tôi.

Tất nhiên là tôi vui mừng ngọt ngào đồng ý.



Trong quán cà phê.

Phó Thanh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đứng cùng tôi trong quầy đã thu hút ánh mắt của một nhóm khách hàng.

Vẻ ngoài anh rất đẹp, một đôi mắt đen và sạch sẽ, thậm chí anh không cần làm gì cả, chỉ bình tĩnh đứng ở đó thôi cũng đã đủ để thu hút ánh mắt của mọi người.

Có vài người trời sinh đã tỏa sáng.

Từ thuở thiếu thời gặp được Phó Thanh, tôi đã không còn kinh ngạc trước vẻ đẹp của bất cứ ai.

Thời gian rảnh rỗi lúc làm việc, tôi lúc nào cũng ngẩng đầu quan sát anh, tất cả cứ như quay lại thời gian trước đây.

Nói lại thì tôi và Phó Thanh quen biết rất nhiều năm.

Chúng tôi là bạn học cấp ba, sau đó vốn thi chung vào một trường đại học, chỉ là sau đó, vào tháng sáu năm thứ hai đại học, Phó Thanh nghỉ học.

Từ đó về sau chúng tôi không còn tin gì về anh nữa.

Dù là ai cũng không có.

Lúc đến trường, Phó Thanh là người dễ nhận ra nhất giữa đám đông, nhưng mà người như vậy sẽ luôn bị ghen tỵ.

Lúc học cấp ba, những lời đồn nhảm về Phó Thanh rất nhiều.

Lúc lên cấp 3, cha mẹ Phó Thanh ngoài ý muốn qua đời, mà lúc học năm hai đại học, bỗng có một tin truyền ra khắp trường, tất cả mọi người đều nói Phó Thanh được một người phụ nữ bao nuôi.

Một bà già lớn hơn anh mười mấy tuổi.

Những lời đồn này bay đầy trời, mà Phó Thanh cũng chưa từng giải thích, mọi người dần khinh thường rằng anh ngầm chấp nhận.

Thật ra rất nhiều nữ sinh thích Phó Thanh, nhưng mà lúc đó vì lời đồn nên tất cả mọi người đều đánh trống lui binh.

Chỉ có tôi vì đầu sắt lại chấp nhất, bỏ qua tất cả những lời đồn vô căn cứ, theo đuổi anh ấy năm năm.

Từ lớp mười đến cuối kỳ năm hai.

Tôi chỉ nhớ rõ lúc tôi đứng trước mặt mọi người tỏ tình với anh, câu đầu tiên anh nói với tôi là: “Cô gái nhỏ, những lời đồn kia, em không sợ sao?”
Thời gian đã rất lâu, rất nhiều chi tiết vụn vặt tôi đã không còn nhớ rõ, nhưng mà đến giờ tôi vẫn nhớ kỹ lúc đó tôi bình tĩnh nhìn anh.

“Sợ gì chứ? Tôi thích một người, cơ bản sẽ không sợ.”
Tấm tắc.

Bản thân vào lúc đó thực sự rất can đảm mà.

Làm gì giống bây giờ, muốn bao nuôi anh còn phải mượn rượu để làm càn.

Nhờ vào Phó Thanh, chuyện buôn bán hôm nay cực kỳ tốt, tất nhiên là đa số là khách hàng nữ.

Tuy buôn bán tốt nhưng tôi có hơi không vui, luôn cảm thấy cục cưng của minh bị những cô gái khác nhìn.

Nên hôm nay tôi đóng cửa sớm, dẫn theo Phó Thanh về nhà.

Dù sao vẫn phải có một số chuyện quan trọng hơn việc làm ăn, đúng không.

Nhưng mà…
Sau khi Phó Thanh theo tôi về nhà, tôi lại lúng túng.

Người này phối hợp đi vào phòng ngủ với tôi, nhưng anh lại lên giường ngồi xuống, yên lặng nhìn tôi, ánh mắt sạch sẽ kia khiến lòng tôi ngượng ngùng.

Có vẻ như mọi ý nghĩ xấu xa này của tôi đều đang làm bẩn anh.

Tôi thật sự là… không ra tay được mà.

Càng nghĩ tôi càng quyết định mua thêm rượu uống, dù sao rượu cũng tiếp thêm sức mạnh cho kẻ đang hoảng sợ không phải sao, uống vào can đảm hơn một chút cũng tốt.

Phó Thanh rất nghe lời, anh nâng rượu tôi mua về đặt ở trên thảm phòng ngủ, lại xoay người vào bếp.


Tôi ngẩn ra: “Anh làm gì?”
“Nấu cơm.”
Anh đeo tạp dề, mang theo đồ ăn tiện thể mua được ở dưới lầu lúc mua rượu, đi vào bếp: “Bụng đói uống rượu không tốt cho dạ dày.”
Nói xong, anh lại căn dặn một câu: “Sau này nhớ ăn đúng bữa.”
Lời này khiến lòng tôi mềm nhũn, vội vàng đi theo vào bếp, đứng ở bên cạnh anh lấy can đảm nói: “Nên là… anh đang quan tâm em sao?”
Phó Thanh cười cười, gương mặt cũng vì nụ cười này mà trông có vẻ dịu dàng hơn một chút: “Em có thể xem là vậy.”
Tôi cũng cười theo rồi.

Tôi đây bèn xem như là anh đang quan tâm tôi.

Tay nghề bếp núc của Phó Thanh rất tốt, tôi ngồi trên sofa xem ti vi, đã nghe thấy tiếng lọc cọc dưới bếp, không bao lâu sau anh đã bưng cơm nước xuất hiện.

Hai món xào một món canh, thịt kho tàu, cải thìa xào tỏi, canh cà chua trứng gà.

Món ăn nhìn rất bình thường, tôi lại ăn không ngừng đũa được.

Hu hu, nam thần của tôi thật toàn năng, vẻ ngoài đẹp trai, đi học thì học hành xuất sắc, ngay cả nấu ăn cũng ngon như vậy.

Ăn uống no đủ, tôi mới nhớ đến rượu trong phòng vẫn chưa đụng đến ngụm nào, chần chừ một lát vẫn là thôi đi.

Suy nghĩ một chút, uống nữa sẽ nôn ra.

Cơm nước xong, Phó Thanh không cho tôi vào bếp, bản thân lại đi rửa bát sau đó ngồi trên sofa với tôi xem phim.

Nhưng mà tôi có lòng dạ nào mà xem phim chứ.

Bên cạnh là nam sinh mà mình thích nhiều năm như vậy đang ngồi, tôi có thể nghe thấy tiếng thở của anh, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, thậm chí vừa nhấc mắt đã có thể nhìn thấy sườn cằm lạnh lùng của anh.

Và cả yết hầu hơi rung động của anh.

Dù bất cứ ai, cũng khiến tôi không thể nào bình tĩnh được.

Xem ti vi được một nửa, trên mà hình không hiểu sao xuất hiện một cảnh hôn kích tình.

Tôi lập tức mất bình tĩnh.

Thấy nam nữ trước mặt hôn nhau hừng hực, tôi liếm khóe môi, quay đầu nhìn anh.

“Phó Thanh, anh có thể nào… cũng hôn nhẹ em không?”
Tôi đỏ mặt nói xong câu đó, bèn lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Thanh ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

Anh nói, được.

Sau đó nụ hôn của anh bèn nhẹ nhàng đặt xuống.

Nụ hôn của Phó Thanh rất dịu dàng, hai tay anh nhẹ nhàng giữ mặt tôi, bờ môi nhẹ nhàng uyển chuyển.

Thậm chí có một khoảnh khắc tôi còn chợt cho rằng mình là cục cưng trong tay Phó Thanh, là thứ được nâng niu sợ vỡ trong lòng bàn tay.

Nụ hôn này dần sâu hơn.

Tôi từ từ nhắm hai mắt đưa tay, lặng lẽ kéo cổ áo anh.

4.

Cơ thể Phó Thanh cứng đờ, anh cầm lấy tay tôi, cuối cùng, yên lặng buông ra.

Tôi vô cùng căng thẳng.

Vốn tưởng đêm nay mọi thứ đều sẽ nước chảy thành sông, nhưng mà Phó Thanh lại lạnh nhạt từ chối tôi.


Trên giường, Phó Thanh mặc nguyên quần áo ôm lấy tôi.

“Ngủ đi.”
Anh nói bên tai tôi, giọng nói hơi khàn.

Tôi không biết tại sao đáy mắt anh lại thoáng hiện lên sự đau lòng, cũng không biết rốt cuộc anh có từng động lòng với tôi chưa.

Nhưng nếu anh đã từ chối, tất nhiên tôi sẽ không ép buộc anh.

Thật ra, có thể được anh ôm vào lòng, có thể tiến đến nhẹ hôn lên môi anh đã là chuyện mà tôi dù nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến rồi.

Tôi vùi vào ngực anh, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo anh.

“Ngủ ngon, Phó Thanh.”
Nhà cửa sáng sủa sạch sẽ, còn có dư vị cơm nhà, được Phó Thanh ôm vào lòng, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, cuộc sống như thế này xin hãy cho tôi thêm mấy trăm năm.

Tôi cho rằng Phó Thanh sẽ không đáp lại tôi, nhưng mà, vài giây trôi qua, bên tai tôi vẫn vang lên giọng anh.

“Ngủ ngon, Nam Sơ.”
Tên của tôi phát ra từ miệng anh, như có cảm giác khiến người khác dễ dàng rung dộng.

Tôi họ Nam, là một họ khá hiếm gặp.

Tôi vẫn nhớ rõ năm lớp mười, lần đầu tiên gặp Phó Thanh, anh hỏi họ tên tôi, sau đó nhẹ nhàng cười: “Rất dễ nghe.”
Có lẽ chính là nụ cười lúc mới gặp gỡ đó đã khiến tôi hoàn toàn đổ gục.

Tôi nghĩ đến ngẩn ra, bỗng nghe Phó Thanh thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng anh.

Anh khẽ cười, đôi mắt màu đen kia chứa nhiều ưu tư mà tôi nhìn không thấu.

Tôi nhìn anh cười cười: “Em đang nghĩ, câu nói kia không sai, thuở thiếu thời thật sự không nên gặp được người quá đẹp, nếu không, cả quãng đời còn lại đều sẽ không thể bình yên.”
Phó Thanh không nói gì, chỉ yên lặng, hơi siết chặt cánh tay ôm tôi.


Tôi và Phó Thanh cứ như vậy bắt đầu cuộc sống ở chung không rõ ràng.

Nhà của tôi ở thành phố này, bình thường cha mẹ bận nhiều việc… làm ăn, cũng không thường đến chỗ tôi, tôi cũng không chính thức giới thiệu Phó Thanh với các bạn bè của mình.

Đầu tiên là vì tôi cũng không thật sự là bạn gái của anh, không có thân phận gì để giới thiệu, thứ hai…
Thật ra tôi có chút lòng riêng.

Với tôi, Phó Thanh quả thật quá hoàn hảo, tôi rốt cuộc vẫn có chút ý đồ riêng giấu anh đi, không muốn để người ta nhìn thấy.

Vậy nên tôi giấu mọi người, lấy giá một ngày một vạn “bao nuôi” Phó Thanh.

Nói là bao nuôi, thật ra chúng tôi cũng không khác những cặp đôi yêu nhau bình thường.

Trừ việc–
Phó Thanh không chạm vào tôi.

Anh sẽ ôm ôm dỗ tôi đi ngủ, sẽ giữ lấy mặt tôi hôn môi, nhưng anh cũng không vượt quá giới hạn.

Dù có một lần khi đi tắm, tôi cố ý trượt chân trẹo chân, anh nghe thấy thì thật nhanh vọt vào phòng tắm, đỏ mặt ôm lấy tôi, nhưng dù là thế, sau khi anh đặt tôi lên giường thì vẫn ôm áo ngủ chạy ra khỏi phòng ngủ.

Sau lần đó tôi cũng thôi, không hề lặp lại nữa.

Tôi nghĩ, có thể là do anh không yêu tôi.

Người như Phó Thanh, tám phần là có tâm lý sạch sẽ, bắt anh chạm vào một người mà mình không yêu có lẽ thật sự là làm khó anh.

Mà tôi yêu anh như vậy, sao lại nhẫn tâm làm khó anh được chứ.

Vẫn là câu nói đó, có thể để anh ở bên cạnh mình là tôi đã rất thỏa mãn.

Tuy là–
Chẳng mấy chốc tôi sẽ không còn đủ sức trả tiền cho anh nữa.

Một ngày một vạn, trong tay tôi lúc này kể cả gửi ngân hàng thì cũng chỉ có thể chịu được mười ngày nữa.

Nhắc đến thì cũng xem như là trùng hợp.

Có lẽ thật sự là ông trời đã có sắp xếp, vào ngày thứ mười tôi “bao nuôi” Phó Thanh, ban đêm, bỗng anh nhận được một cuộc điện thoại.

Rạng sáng khoảng 2 giờ 10 phút, chuông điện thoại di động của Phó Thanh bỗng vang lên, điện thoại di động của anh một ngày 24 tiếng chưa bao giờ để chế độ yên lặng, cứ như là sợ bỏ lỡ gì đó vậy.


Chuông điện thoại reo, một người trước giờ luôn trầm ổn như anh gần như là ngồi bật dậy, nắm chặt điện thoại di động bên gối.

Trong điện thoại truyền đến tiếng nói chuyện, tôi gần như chỉ nghe rõ một câu cuối cùng: “Tình hình không ổn, mau đến đây.”
Cúp điện thoại, Phó Thanh không nói chữ nào với tôi, nhanh chóng rời giường mặc quần áo.

Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng như vậy.

Tôi hơi sợ, bèn nhẹ giọng hỏi anh: “Phó Thanh, anh… xảy ra chuyện gì sao?”
Nhưng anh không nói lời nào, thậm chí tôi cũng không biết rằng anh có nghe thấy tôi nói hay không.

Thấy dáng vẻ này của anh, tôi không yên lòng, cũng bắt đầu thay quần áo.

Nhưng mà Phó Thanh mặc cực nhanh, mặc xong quần áo, anh trực tiếp ra khỏi phòng.

“Phó Thanh!”
Tôi vội vàng gọi anh một tiếng, vội vã cầm lấy áo khoác đuổi theo.

Ở cửa, Phó Thanh đang định ra ngoài bỗng dừng bước, xoay người lại liếc mắt nhìn tôi.

Vì sốt ruột nên một chân tôi mang giày, chân còn lại vẫn để trần trên sàn nhà.

Phó Thanh thấp giọng nói: “Tôi có chút việc gấp, em ngủ trước đi, đêm nay không cần chờ tôi.”
Tôi vội vàng đuổi theo: “Em lo cho anh, em đi cùng anh được không?”
“Em đảm bảo sẽ không gây rắc rối.”
Phó Thanh nhìn vào mắt tôi, sau đó đưa tay vuốt tóc tôi, giọng nói hơi khàn: “Mang giày cho xong đi, ban đêm lạnh.”
Tôi gật đầu, nhanh chóng thay giày, đi theo Phó Thanh ra ngoài.

Chúng tôi chặn một chiếc taxi, trên đường đi, tôi nhìn gò má căng thẳng của Phó Thanh, không khỏi nhớ lại cảnh tượng đó.

Trước cửa phòng, anh đưa tay nhẹ xoa xoa tóc tôi, ánh mắt nhìn tôi cực kỳ giống lúc ở KTV hôm đó, dịu dàng lại từ bi.

Bời vì Phó Thanh vẫn luôn hối, tài xế lái cũng nhanh, rạng sáng ít xe nên rất nhanh đã đến đích.

Là bệnh viện,
Là bệnh viện chữa ung thư tốt nhất thành phố chúng tôi.

Tôi có vẻ đã đoán được gì đó, nhưng mà Phó Thanh không cha không mẹ, tôi không biết còn có ai có thể khiến anh lo lắng như vậy, thậm chí không ngại ra ngoài làm trai bao kiếm tiền viện phí.

Xuống taxi, Phó Thanh gần như chạy thẳng vào bệnh viện, tôi vội vàng chạy chậm theo.

Trước cửa phòng cấp cứu.

Phó Thanh nhìn đèn sáng bên trong, hai tay nắm chặt.

Không biết tại sao, ánh mắt anh nhìn vào bên trong dường như tràn ngập hy vọng, tôi đứng ở đằng sau nhìn anh.

Tôi không biết rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc phải trải qua chuyện gì mới dần tạo nên Phó Thanh ngày hôm nay.

Trong lúc đó chúng tôi không hề nói câu nào.

Thật ra tôi từng rất muốn hỏi anh bên trong là ai, nhưng mà chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không lên tiếng làm phiền anh.

Không biết bao lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, có bác sĩ đi ra.

Phó Thanh gần như lập tức chạy tới, nhưng mà, đáp án mà bác sĩ nói với anh là điều anh không ngờ nhất:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Phó Thanh kinh ngạc đứng ở đó, vẫn chỉ chừa cho tôi một cái bóng lưng, rõ ràng anh không hề nhúc nhích, nhưng mà đôi vai kia gần như rũ xuống trong nháy mắt.

Rất nhanh, nhân viên y tế đẩy một người đi ra, vào một căn phòng bệnh.

Là một người phụ nữ, là một phụ nữ trung niên.

Phó Thanh nhanh chóng đi vào theo.

Lúc mọi người lướt qua bên cạnh tôi, tôi mím mím môi, tỉ mỉ quan sát người phụ nữ nằm trên giường đẩy kia.

Người này, tôi đã thấy.

Năm đó lời đồn trong trường đại học tràn lan khắp nơi, tất cả đều nói Phó Thanh được một người phụ nữ lớn hơn anh mười mấy tuổi bao nuôi, lời đồn có bằng chứng, có bài bản hẳn hoi.

Mà năm đó tôi đã thấy ảnh chụp được lan truyền, bởi vì chuyện liên quan đến Phó Thanh nên tôi nhớ rất rõ ràng.

Tuy là người phụ nữ ban nãy nằm trên xe đẩy kia bị đau ốm giày vò, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà tôi chỉ liếc mắt là nhận ra được–
Chính là bà ấy.

Theo như lời đồn, tình nhân lớn hơn hẳn mười mấy tuổi của Phó Thanh, chính là bà ấy..