Thì Phỉ bật cười: “Lời thật chính là tôi không có nhiều tiền, phí chuyển đội tôi cũng không trả nổi. Nhưng mà tôi không hề cho rằng những người này sẽ kém hơn chúng ta trong tương lai, không có ai thành công trong một đêm, nếu như đã chọn ngành này thì phải có đủ sự kiên nhẫn.”
Tiền đã đến rồi, địa bàn của chiến đội cũng lo xong, tiếp theo chính là người.
Còn hơn một tháng nữa, giải đấu thành phố năm thứ hai sẽ bắt đầu, thời gian rất eo hẹp, phải mau chóng thành lập xong chiến đội.
Thì Phỉ gọi điện thoại cho Phùng Ly, sáng sớm hôm sau, Phùng Ly đến căn cứ, kéo theo vali.
Thì Phỉ bật cười: “Làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ giữ cậu?”
Phùng Ly sửng sốt một chút, “Dù sao thì có đánh chết em cũng không đi!”
Phùng Ly là người Mông Cổ, tên thật rất dài, theo sự mô tả của cậu ta, thì họ của cậu ta tương đương với họ Phùng của dân tộc Hán, cậu ta rời xa quê hương, nên cậu ta để mọi người gọi mình là Phùng Ly.
Phùng Ly vẫn còn là vị thành niên, cậu ta chưa học cao trung xong thì đã đi chơi chuyên nghiệp, trước khi vào ATB, cậu ta vẫn luôn chơi không chính thức, giống như đánh du kích vậy, chỗ nào có thi đấu thì chạy đến chỗ đó, chạy ra toàn quốc. Sau đó, thì được người ta giới thiệu vào ATB, nhưng vẫn làm người dự bị, trông coi máy lọc nước, chưa bao giờ có cơ hội ra sân. Cậu ta chưa từng tham gia thi đấu chính thức, mặc dù đã được đào tạo một cách có hệ thống với đội, nhưng vì chưa tạo ra phong cách cá nhân phù hợp với bản thân cậu ta, nên vẫn không thể thể hiện được hết thực lực, nếu như được đào tạo tốt, thì Phùng Ly chắc chắn là một hạt giống tốt hiếm có.
Thì Phỉ nói: “Cậu còn chưa trưởng thành, nên muốn ở lại, thì cần người giám hộ ký tên.”
“Nhưng lúc em ký hợp đồng với ATB, không bị yêu cầu người giám hộ ký tên.”
“Ký hợp đồng với WDF thì nhất định phải có, người vị thành niên vẫn chưa có đầy đủ quyền pháp lý, đây cũng là có trách nhiệm với cậu.”
Thì Phỉ nhìn khuôn mặt khó xử của Phùng Ly, hỏi: “Người nhà cậu không đồng ý cho cậu làm tuyển thủ chuyên nghiệp?”
Phùng Ly vừa nghe lời này, liền lắc đầu liên tục: “Không có không có, em nói bọn họ ký tên là được.”
Thì Phỉ gật đầu: “Bắt đầu từ hôm nay cậu ở chỗ này, quét dọn vệ sinh phòng một chút, cửa sổ đều mở hết ra thông gió, rồi sẽ có đội viên mới vào, các cậu phải sống hòa thuận với nhau.”
Phùng Ly vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi lão đại.”
Thì Phỉ gọi điện thoại cho Chu Chính, nói chuyện về tình hình bình phục của cậu ta.
“Tôi đã hẹn vài người đến kiểm tra, nếu cậu không bận, thì đến giúp tôi kiểm định.”
Chu Chính có hơi do dự nói: “A Phỉ, cậu nhất định muốn tôi làm huấn luyện viên sao? Tôi có thể sẽ không làm huấn luyện viên tốt, tôi…”
Thì Phỉ ngắt lời cậu ta nói: “Tôi tin vào ánh mắt của tôi, chọn cậu thì sẽ không sai. Tôi cũng không phải là bởi vì thương hại cậu đâu, thật đấy, tôi cần cậu, chiến đội của tôi cần cậu.”
====
Sau khi Phùng Ly và Chu Chính vào, thì người thứ ba gia nhập chiến đội WDF, là Lưu Hạo Vũ, ID: Asdfg.
Thì Phỉ đã từng đấu với Lưu Hạo Vũ trong một trận đấu cúp, năng lực rất tốt, chỉ có điều đội mà cậu tham gia không được tốt lắm, vẫn luôn dậm chân một chỗ ở vòng thành phố. Thì Phỉ nghe nói Lưu Hạo Vũ đang do dự có nên gia hạn hợp đồng với đội hay không, nên thông qua sự giới thiệu của bạn bè, mà liên lạc với Lưu Hạo Vũ. Đối phương vừa nghe anh tự giới thiệu, liền không nói hai lời mà đồng ý gia nhập.
Thì Phỉ đã liên hệ với một vài người gặp trong trò chơi, hẹn bọn họ gặp nhau tại căn cứ.
Người tới đầu tiên là Hà Ngộ (ID:sky). Khi thấy Thì Phỉ, Hà Ngộ đã khóc tại chỗ.
Cậu thật sự không dám nghĩ mình có thể thấy Thì Phỉ sống, lại không dám nghĩ bản thân lại gia nhập chiến đội của Thì Phỉ, giống như một đứa trẻ khóc không thành tiếng. Thì Phỉ đó, là thần tượng của cậu, là vị thần của cậu đó!
Từ khi bố mẹ cậu biết cậu sẽ từ bỏ kỳ thi đại học, đi đánh chuyên nghiệp, nhà của bọn họ giống như xảy ra một trận động đất vậy, mà dư chấn lại không ngớt. Mẹ Triệu Mỹ Cầm cũng không đến cửa hàng nữa, mỗi ngày đưa đón cậu đi học, không cho cậu mở máy tính, khi cậu học, thì Triệu Mỹ Cầm ở ngay bên cạnh trông coi. Còn không bằng ngồi tù, cậu thật sự sắp sụp đổ.
Hôm nay cậu cứ theo thường lệ đến trường lên lớp, Triệu Mỹ Cầm đưa cậu đến trường, khi thấy bà ấy rời đi, thì cậu liền lén trèo tường chạy đến làm kiểm tra. Vào khoảnh khắc thấy Thì Phỉ, cậu biết tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Những người khác cũng lục tục đến, bọn họ kinh ngạc khi được gặp Thì Phỉ, còn có Chu Chính với một tập hồ sơ kẹp trên tay. Hai người này đã từng chỉ có thể nhìn thấy trên các chương trình phát sóng và tin tức trực tiếp, hiện tại lại đứng sờ sờ trước mắt họ.
Khó có thể tưởng tượng được, Fei, người họp thành đội với bọn họ chơi game lại chính là Thì Phỉ!
Trước trận chung kết D2, toàn quốc đều quan tâm đến bọn họ, khi Thì Phỉ giành chức vô địch, cả nước cùng ăn mừng, trên các trang chính thức đều là tin tức anh đoạt chức vô địch, ngay cả trang đăng nhập trò chơi cũng là hình toàn đội ATB, vị trí chính giữa là Thì Phỉ, đứng bên cạnh anh là Chu Chính.
Mặc dù ngăn cách bởi Internet, rất khó để tưởng tượng ra người ở đầu bên kia Internet rốt cuộc là kiểu người gì, nhưng khiến cho mọi người đặc biệt bất ngờ là KING người có lối đánh dũng mãnh nhất lại là con gái.
Khi cô ấy xuất hiện tại căn cứ, tự giới thiệu mình là KING, những người có mặt đều sửng sốt, mức độ sốc chỉ đứng sau Fei chính là Thì Phỉ.
KING giới thiệu mình tên là Nam Tụng Chi, là sinh viên năm hai của một trường đại học.
Mặc dù Liên minh vương giả không cấm con gái tham gia thi đấu, nhưng cho đến nay vẫn chưa có một cô gái nào tham gia thi đấu chính thức. Trước đây trong các cuộc thi World of Warcraft và CS, cũng có con gái tham gia thi đấu, hơn nữa còn đạt được thành tích tốt.
Thì Phỉ đương nhiên sẽ không lấy giới tính để đối xử khác nhau, chỉ cần có đủ thực lực, thì có thể ở lại.
Chỉ là không biết bản thân cô ấy có đắn đo hay không, dù sao trong chiến đội ngoại trừ cô ấy ra, thì tất cả đều là đàn ông.
Nam Tụng Chi cũng không giấu giếm, rất thẳng thắn nói: “Trước khi tới thì có chút do dự, nhưng thấy anh thì không còn.”
Chung Sở An: “Ai biết cậu ta có đứng đắn giống như vẻ bề ngoài hay không, không chừng là mặt người dạ thú đấy.”
Nam Tụng Chi nói: “Anh ấy nổi tiếng như vậy, chắc hẳn là không muốn thân bại danh liệt!”
Chung Sở An giơ ngón tay cái cho Nam Tụng Chi, lợi hại.
Thì Phỉ và Chu Chính xem trạng thái đối kháng của mọi người tại chỗ, tổng thể mà nói thì khá hài lòng. Có sáu người đến kiểm tra, thì cuối cùng quyết định giữ lại Hà Ngộ, Nam Tụng Chi và Trâu Chí Kiệt, bọn họ sẽ cùng Phùng Ly, Lưu Hạo Vũ tạo thành chiến đội WDF.
Trâu Chí Kiệt có biệt danh là Thạch Đầu (ID: strong), làm quản lý mạng trong một quán cà phê Internet, gia nhập đội ngũ của quán cà phê Internet, vừa làm đội trưởng vừa làm trợ lý, đã từng đánh rải rác một số trò chơi cafe Internet, nhưng thực lực tổng thể của đội không đủ, không thể tiến đến đâu. Cậu ta trông trắng trắng mập mập, luôn mỉm cười vui vẻ, tính cách rất tốt.
Trong số năm người, thì Trâu Chí Kiệt và Nam Tụng Chi đều 19 tuổi, ba người còn lại tương đối nhỏ, Thì Phỉ chọn Châu Trí Kiệt làm đội trưởng đầu tiên của WDF.
Hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước, xác định những người còn lại sẽ ký hợp đồng lao động tại chỗ, thời hạn hợp đồng là một năm. Hợp đồng quy định rõ ràng về thù lao của mọi người, cũng phải tuân thủ các quy tắc quy định của chiến đội, làm trái hợp đồng cũng phải trả tiền vi phạm hợp đồng tương ứng.
Vị trí của mỗi người cũng được xác định tạm thời, Phùng Ly lớp đầu, Nam Tụng Chi đánh dã, Lưu Hạo Vũ lớp giữa, Hà Ngộ ADC, Trâu Chí Kiệt phụ trợ.
“Mũi tên đã bắn cung rồi thì không thể quay lại nữa, đã ký thì phải tuân thủ điều khoản hợp đồng, tôi khuyên mọi người hãy xem kỹ, nghĩ kỹ rồi ký. Gia nhập chiến đội WDF, chính là bắt đầu cuộc sống khó khăn, WDF không chỉ muốn tiến vào giới thi đấu Liên minh vương giả chính thức, mà còn muốn đánh vào trận chung kết thế giới, nếu như chỉ ôm tâm trạng vui đùa, thì tôi khuyên không cần ký.”
Chu Chính nhân lúc mọi người đang xem hợp đồng, kéo Thì Phỉ vào phòng bên cạnh.
Chu Chính đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Cậu thật sự không cân nhắc những tuyển thủ có kinh nghiệm từ các chiến đội khác? Trong số bọn họ thì chỉ có Lưu Hạo Vũ là có chút kinh nghiệm thi đấu, mặc dù Phùng Ly đã ở trong ATB nửa năm nhưng hoàn toàn chưa từng tham gia thi đấu chính thức, Thạch Đầu thì càng không cần nói nữa, thi đấu cafe Internet là kiểu gì thì cậu hẳn rất rõ, còn Nam Tụng Chi đó, một cô gái vẫn còn là sinh viên đấu với một đội như ATB?”
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, làm căn phòng có màu vàng tan hoang, giống như tình trạng của chiến đội bây giờ.
Thì Phỉ dựa vào giường nói: “Cậu muốn tôi nói lời thật, hay là giả?”
“Đương nhiên là lời thật.”
Thì Phỉ bật cười: “Lời thật chính là tôi không có nhiều tiền, phí chuyển đội tôi cũng không trả nổi. Nhưng mà tôi không hề cho rằng những người này sẽ kém hơn chúng ta trong tương lai, không có ai thành công trong một đêm, nếu như đã chọn ngành này thì phải có đủ sự kiên nhẫn.”
Chu Chính trầm mặc, Thì Phỉ nói tiếp: “Thật ra thì, dùng người mới cũng không có gì là không tốt, một tờ giấy trắng, viết gì lên thì chính là kiểu đó, có thể những tuyển thủ đã đánh mấy năm sẽ thuần thục hơn người mới, nhưng phong cách của bọn họ đã được cố định thành hình, rất khó để bọn họ thay đổi phong cách theo chiến thuật của đội chúng ta, tốt hơn hết là chúng ta tự tạo ra người hữu ích nhất cho chúng ta.”
“Người cậu coi trọng, đương nhiên sẽ không sai. Nếu cậu đã quyết định, thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, tôi sẽ hết sức phối hợp.”
“Cám ơn cậu Chu Chính, cậu có thể nói lên những điều này tôi thật sự rất vui, hy vọng sau này cậu có thể tiếp tục đưa ra ý kiến.”
“Nói cám ơn gì chứ, là tôi nên cám ơn cậu mới đúng.”
Chu Chính nhìn cánh tay bị thương của mình, Thì Phỉ biết cậu ta lại đang đau khổ vì cánh tay, nên vỗ bả vai cậu nói: “Tối nay chúng ta đi ăn một bữa cơm thật ngon đi, ngày mai chính thức huấn luyện.”
====
Thì Phỉ gọi điện thoại cho Tô Mộc Hề, nhắc đến chuyện đi ăn.
Nhưng Tô Mộc Hề lại từ chối.
Thì Phỉ cúp máy, có hơi thất thần. Cô nhóc này vậy mà lại từ chối ông chủ?! Gan quá lớn!!!
Tô Mộc Hề đã hẹn với Hạ Mộ Ngôn rồi, lỡ hẹn thì quá không ổn, vì vậy chỉ có thể từ chối Thì Phỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thì Phỉ: Không đẹp trai bằng anh, cũng không nổi tiếng bằng anh
Mộc Hề: …
Thì Phỉ: Vì cậu ta mà từ chối anh?
Mộc Hề: Chúng em chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.
Thì Phỉ: Là bữa cơm cuối cùng của hai người.