Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 8: Thái độ cố chấp với mơ ước của anh, làm cho cô có chút cảm động, cũng có chút hâm mộ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể theo đuổi mơ ước của mình mà không có chút kiêng dè, cuộc sống như thế thật làm cho người ta hâm mộ.

Cốc Yến Yến và Chung Sở An đều chơi Weibo, bọn họ follow nhau tại chỗ, mặc dù Tô Mộc Hề cũng có Weibo, nhưng mà không muốn để lộ nick clone, Weibo là một thế giới nhỏ chỉ thuộc về cô, không muốn chia sẻ với người khác.

Bởi vì có chung đề tài Weibo này, ba người trò chuyện rất sôi nổi, thỉnh thoảng cười to ha ha.

Khi còn ở ATB Thì Phỉ đã từng bị yêu cầu đăng ký Weibo, nhưng anh hầu như không bao giờ đăng nhập, bây giờ ngay cả mật khẩu anh cũng đã quên, khi nói về những chuyện trên Weibo, anh giống như một người ngoài cuộc, hoàn toàn không biết điểm cười ở đâu, cảm giác giống như bị cô lập, chỉ có thể yên lặng ăn, vô tình ăn quá nhiều.

Mối quan hệ của Cốc Yến Yến và Chung Sở An lập tức được kéo gần rất nhiều. Có con gái ở đây, cho dù ví tiền có eo hẹp đến mức nào cũng không thể mất mặt, cho nên bữa cơm này, dĩ nhiên cũng do Chung Sở An trả tiền.

Trên đường trở về trường, Chung Sở An phát huy phong độ, nhường ghế kế bên người lái cho Tô Mộc Hề, bản thân ngồi ở hàng sau với Cốc Yến Yến, có dụng ý khác.

Thì Phỉ điều chỉnh ghế lái lùi về phía sau, điều này làm cho không gian ở hàng ghế sau nhỏ đi rất nhiều. Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến đều là những cô gái nhỏ nhắn, không hề cảm thấy chật chội, nhưng Chung Sở An thì khác, chiều cao của anh ấy và Thì Phỉ là như nhau, ngồi phía sau Thì Phỉ, sẽ không có chỗ để chân, tưởng như là tra tấn.

Chung Sở An rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỗ nhẹ lưng ghế nói: “Cậu có thể điều chỉnh ghế về phía trước được không?”

Thì Phỉ bình tĩnh đáp lại: “Ai bảo cậu ngồi hàng sau, đáng đời.”

Cốc Yến Yến yên lặng ngồi một bên, ngón tay nắm chặt dây đeo của ba lô, đỏ ửng từ lỗ tai đến gò má.

====

Lúc sắp đến trường, Tô Mộc Hề nhận được một cuộc gọi điện, là đàn anh năm ba Hạ Mộ Ngôn cùng chuyên ngành.

Lúc Tô Mộc Hề năm nhất vừa mới vào trường, có tham gia câu lạc bộ văn học, Hạ Mộ Ngôn chính là là chủ tịch của câu lạc bộ văn học vào thời điểm đó, hơn nữa còn cùng một chuyên ngành, Hạ Mộ Ngôn rất quan tâm cô. Sau khi Tô Mộc Hề tạm nghỉ học, Hạ Mộ Ngôn cũng thường xuyên liên lạc với cô, lúc mẹ nằm viện, anh cũng từng đến bệnh viện thăm mẹ với Cốc Yến Yến.

Hạ Mộ Ngôn trách Tô Mộc Hề trở lại trường cũng không nói cho anh, Tô Mộc Hề không thể làm gì khác ngoài giải thích: “Vừa mới quay lại quá bận rộn, nên không chú ý, bữa khác em mời đàn anh ăn cơm, nhận tội.”

“Nhận tội thì không cần, ăn cơm thì có thể. Em đang ở ký túc xá sao?”

“Em đang ở bên ngoài, nhưng mà sắp đến ký túc xá rồi.”

“Anh chờ em ở dưới ký túc, vừa mới tham gia hoạt động, nhà tổ chức tặng rất nhiều trái cây, anh cũng không ăn hết.”

“Không cần phiền…”

Lời từ chối còn chưa nói hết, thì Hạ Mộ Ngôn đã cúp điện thoại..

Tô Mộc Hề cất điện thoại, thì nghe Chung Sở An nói: “Em gái Mộc Hề có người theo đuổi à?”

Tô Mộc Hề giải thích: “Không phải, là một đàn anh.”

Chung Sở An nói sâu xa: “Nhất định phải nhớ kỹ một câu nói chí lý, phòng cháy phòng trộm phòng đàn anh.”

Thì Phỉ xem thường: “Cậu đang nói chính mình sao?”

Chung Sở An nhìn Cốc Yến Yến ở bên cạnh, cãi nhau với Thì Phỉ: “Rốt cuộc có phải là anh em thân thiết hay không?”

Cốc Yến Yến càng cúi đầu thấp hơn, mặt càng đỏ hơn.

Thì Phỉ đưa Cốc Yến Yến và Tô Mộc Hề đến ký túc xá, thì thấy một nam sinh cao ráo đứng bên đường trước ký túc xá, trông giống như một buội cây nhỏ đứng cao thẳng ở ven đường, trong tay còn cầm một túi trái cây.

Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến xuống xe, tay trong tay đi về phía Hạ Mộ Ngôn.

Thì Phỉ khởi động xe, chậm rãi đi ngang qua bọn họ. Chung Sở An thấy rõ mặt mũi của người kia: “Hóa ra là cậu ta.”

“Cậu biết?”

“Năm ba, cùng học viện với Mộc Hề, từng cạnh tranh chức hot boy với cậu.”

“Chuyện khi nào? Tại sao tôi không biết?”

“Khi đó cậu đang nghỉ học mà, cho nên bị cậu ta áp chế một người, cậu là hot boy thứ hai của trường.”

Thì Phỉ: “…”

Thì Phỉ bỗng nhiên ngừng xe, chạy lùi lại, dừng bên cạnh Tô Mộc Hề, hạ cửa kính xe xuống, liếc nhìn Hạ Mộ Ngôn, giọng nói không cho Tô Mộc Hề từ chối: “Ngày mai đi ký hợp đồng với anh.”

Tô Mộc Hề không hiểu: “Hợp đồng gì?”

Thì Phỉ nói: “Hợp đồng tài chính.”

Nói xong, thì không cho Tô Mộc Hề cơ hội từ chối, ấn cửa kính xe lên rồi nhấn ga rời đi.

Thì Phỉ nhìn kính chiếu hậu lầm bầm: “Cũng bình thường thôi, làm sao đẹp trai hơn tôi?”

Chung Sở An cười toe toét: “Phải phải cậu đẹp trai nhất. Lái POLO trông cậu đã thật lợi hại rồi, thì lái Passat đoán chừng có thể lên trời. Còn hợp đồng tài chính, cậu muốn cười nhạo tôi sao?”

“Im miệng.”

====

Chiều hôm sau, Thì Phỉ dẫn Tô Mộc Hề và Chung Sở An đến tòa cao ốc, văn phòng của tổng tài nằm bên cạnh phòng đợi ký hợp đồng.

Thì Phỉ mặc bộ âu phục Armani kia, Chung Sở An cũng đặc biệt chọn đồ, Tô Mộc Hề cũng cố ý mặc chiếc váy áo đẹp nhất, ba người ngay thẳng, lưng thẳng, có chút khí thế.

Chung Sở An hạ thấp giọng nói: “Ký hợp đồng thì tự cậu làm là được, tại sao lại kéo tôi với Mộc Hề tới.”

Thì Phỉ trịnh trọng nói: “Khí thế rất quan trọng.”

Thì Phỉ vừa dứt lời, thì Ôn Tu Viễn dẫn theo thư ký đi vào, hai tay thư ký xách một cái túi màu đen, dưới cánh tay còn kẹp văn kiện.

Ôn Tu Viễn đeo kính gọng vàng, mặc một bộ âu phục làm từ chất liệu tinh tế, tao nhã lịch sự, phong thái phi phàm. Ai là người thực sự có khí thế, mà ai là người phô trương thanh thế, nhìn là biết cao thấp.

Ôn Tu Viễn và thư ký ngồi xuống đối diện bọn họ, mỉm cười hỏi: “Đây là bạn cùng lớp của em à? Không giới thiệu chút sao?”

Thì Phỉ hắng giọng nói: “Đây là COO [1] Chung Sở An, đây là CFO [2] Tô Mộc Hề.”

[1] COO (Chief Operating Officer): Giám đốc điều hành, công việc chính của COO là làm việc với các cán bộ cáo cấp khác của công ty như CFO (giám đốc tài chính), CTO (giám đốc công nghệ) và có nhiệm vụ báo cáo trực tiếp công việc cho CEO.

[2] CFO (Chief Finance Officer): Giám đốc tài chính

Chung Sở An: “…”

Tô Mộc Hề: “…”

Hóa ra anh chính là CEO [3].

[3] CEO (Chief Executive Officer): tổng giám đốc điều hành, là người có chức vụ điều hành cao nhất của 1 tập đoàn, công ty hay tổ chức; là người giữ trách nhiệm quan trọng, thực hiện điều hành toàn bộ mọi hoạt động theo những chiến lược và chính sách của hội đồng quản trị.

Ôn Tu Viễn không lộ ra chút biểu cảm cười nhạo nào, vẫn mỉm cười như trước nói: “Thất kính thất kính.”

Nhưng cô thư ký ngồi cạnh anh ấy lại không nhịn được mà “xì” một tiếng, ánh mắt sắc bén của Thì Phỉ ngay lập tức ném về phía cô ấy. Mặc dù hai người có chức vị được gọi là COO và CFO, nhưng bọn họ lại cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được, vẫn luôn cúi đầu.

Ôn Tu Viễn nói với thư ký: “Đưa hợp đồng cho Thì… Thì tổng xem một chút.”

Thư ký Cố Du Nhiên gật đầu, đứng dậy đưa hợp đồng cho Thì Phỉ. Thì Phỉ hung dữ trợn mắt nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại nhún vai thờ ơ.

Ôn Tu Viễn nói: “Nếu như không có vấn đề gì thì ký tên đi, tiền đã chuẩn bị xong, ký xong là có thể cầm đi.”

Cố Du Nhiên vỗ túi màu đen, ra hiệu tiền ở chỗ này.

Thì Phỉ cầm hợp đồng lên xem trước một lần, sau đó đưa cho Chung Sở An một cách tượng trưng, ​​Chung Sở An xem xong thì đưa cho Tô Mộc Hề.

Tô Mộc Hề lật hợp đồng, nghiêm túc đọc kỹ các điều khoản hợp đồng.

Hóa ra Thì Phỉ đã thế chấp căn nhà, để theo đuổi giấc mơ thể thao điện tử của mình. Nhưng ngộ nhỡ theo đuổi giấc mơ thất bại, sự nghiệp không còn, nhà cũng mất, há chẳng phải là tiền mất tật mang sao? Tô Mộc Hề xem xong hợp đồng, đột nhiên khâm phục Thỉ Phỉ. Thái độ cố chấp với mơ ước của anh, làm cho cô có chút cảm động, cũng có chút hâm mộ.

Có thể theo đuổi mơ ước của mình mà không có chút kiêng dè, cuộc sống như thế thật làm cho người ta hâm mộ.

Các điều khoản trong hợp đồng về cơ bản đều đã được đàm phán với Ôn Tu Viễn xong, Thì Phỉ xem không thấy có vấn đề gì, thì ký tên của mình xuống.

Ôn Tu Viễn cũng ký tên của mình xuống.

Ôn Tu Viễn đưa cây bút ký tên cho Cố Du Nhiên, đứng dậy chỉnh áo vest: “Anh vẫn còn cuộc họp, nên không ở lại ăn cơm với ba người,” quay đầu dặn dò Cố Du Nhiên: “Thay tôi tiễn ba vị khách quý.”

Sau khi Ôn Tu Viễn đi, bọn họ cũng nối đuôi đi ra phòng họp.

Thì Phỉ và Cố Du Nhiên đi ở phía trước, Chung Sở An xách tiền, đi ở phía sau với Tô Mộc Hề.

Thì Phỉ nói: “Làm trợ lý của Ôn tổng thế nào?”

Cố Du Nhiên len lén liếc nhìn, hỏi câu này, thì có thể nói xấu ông chủ sao? Ông chủ là anh họ của anh, ai biết anh có quay đầu đi tìm ông chủ tố cáo hay không?

Cố Du Nhiên nói: “Cậu có thời gian thì nói chuyện với Nam Sơn một chút, gần đây em ấy hơi tẩu hỏa nhập ma.”

“Sao thế?”

“Còn không phải là Liên minh vương giả đó sao, dán lung tung đủ loại số liệu khắp phòng, người không biết còn tưởng em ấy đang làm nghiên cứu khoa học. Sang năm em ấy đã thi đại học rồi, cứ tiếp tục như vậy thì thành tích học tập của em ấy nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”

“Chị không sợ cậu ta nói chuyện với em xong, thì trực tiếp từ bỏ chuyện thi đại học à.”

Cố Du Nhiên liếc Thì Phỉ: “Chị chính là muốn cho Nam Sơn biết, nếu như không học hành chăm chỉ thì sẽ giống như cậu vậy không có lối thoát, một căn nhà đẹp cũng không giữ được, cậu chính là vết xe đổ của em ấy, để cho em ấy không đi đường vòng như cậu.”

Thì Phỉ nhìn thấu: “Vậy em phải trò chuyện với Nam Sơn thật tốt, cánh cửa chiến đội của em mãi mãi rộng mở cho cậu ấy.”

Cố Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy chị sẽ đánh chết em.”

Thì Phỉ cũng cười, cầm tiền, dẫn người, thong thả đi.

Trên đường trở về trường, Chung Sở An nhớ đến lúc ký hợp đồng, truy hỏi Thì Phỉ: “Cậu phong tôi làm COO lúc nào? COO là chức vị gì?”

“Cậu nghe lầm rồi, không phải là COO, là COCO.”

Chung Sở An: “Ít lừa tôi đi, COCO là Lý Văn [4].”

[4] Lý Văn (Coco Lee) là một ca sĩ, nhạc sĩ người Mỹ gốc Hồng Kông, nhà sản xuất thu âm, vũ công và nữ diễn viên. Sự nghiệp của Lee bắt đầu ở Hồng Kông và sau đó mở rộng sang Đài Loan.



“Tôi nói Trà sữa.”

“Lưu Nhược Anh [5]?”

[5] Lưu Nhược Anh là một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, đạo diễn và nhà văn người Đài Loan. Ở Singapo, Lưu Nhược Anh được biết đến rộng rãi với biệt danh trìu mến “Trà sữa”. Mình rất thích bài “Sau này” của Lưu Nhược Anh.



Tô Mộc Hề ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười: “Trà sữa COCO á!”

Thì Phỉ đang lái xe, cũng bật cười theo. Tiền cuối cùng cũng nhận được rồi, hòn đá lớn ở trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.

Tô Mộc Hề trở lại ký túc xá, Cốc Yến Yến vừa mới trang điểm xong, đang chọn tới chọn lui thử quần áo, cuối cùng chọn một chiếc đầm organza.

“Hẹn hò với ai à?”

“Không có, chỉ ăn một bữa cơm thôi.”

Cốc Yến Yến vừa nói vừa tránh tiếp xúc mắt, vội vàng cầm túi rời ký túc. Đối với hành động này của Cốc Yến Yến, Tô Mộc Hề nhận ra một chút khác thường.

Hôm nay Tô Mộc Hề cũng không cần làm việc, nên đột nhiên dư thời gian, cô quyết định học hành chăm chỉ, vì vậy đi theo Tam Tam và Hiểu Tình đến thư viện, thẳng đến gần mười giờ mới về.

Sau khi đánh răng rửa mặt, Tô Mộc Hề lấy chậu nước nóng ngâm chân, nhân tiện lật tờ tạp chí Cốc Yến Yến mới mua.

Đang nhìn tạp chí, thì điện thoại di động xuất hiện một dãy số xa lạ, vậy mà lại là Chung Sở An gọi đến, anh ta nói điện thoại của Cốc Yến Yến bỏ quên trên xe anh ta, nói cô ấy đi ra cầm.

Còn chưa nói điện thoại xong, thì Cốc Yến Yến đã bước vào cửa, mặt tràn ngập nụ cười phơi phới, tràn đầy gió xuân.

Tô Mộc Hề cúp điện thoại nói: “Chung Sở An nói điện thoại của cậu quên trên xe anh ấy, anh ấy đợi cậu ở cửa.”

Cốc Yến Yến vừa nghe lời này, mặt lập tức đỏ ửng, giống như trái táo đỏ đến mùa chín, không cho Tô Mộc Hề cơ hội truy hỏi liền xoay người chạy ra ký túc.

Tam Tam ăn khoai tây chiên đến gần:”Xảy ra chuyện gì vậy? Yến Yến có người yêu?”

“Theo như tớ đoán thì có lẽ vậy.”

Hiểu Tình hỏi: “Ai vậy?”

Tô Mộc Hề bóc một miếng khoai tây chiên của Tam Tam, suy nghĩ một chút nói: “An của an yên.”

Tam Tam: “Ừm… Tớ biết an yên đó sao?”

Hiểu Tình: “Các cậu thật đồi trụy.”

Tô Mộc Hề: “Hiểu Tình cậu thay đổi rồi.”

Tam Tam: “Cái này thì có thể nghe hiểu.”

Hiểu Tình vô tội: “Rõ ràng là các cậu nói trước.”

Tô Mộc Hề: “Hình tượng cô gái ngoan ngoãn của cậu không thể sụp đổ được, chúng tớ có thể nói, nhưng cậu không thể hiểu!”

Hiểu Tình: “…”