Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 6: Lễ nghi




Ta kéo tay Yên Trì không biết đã đi được bao lâu, dường như toàn bộ lối nhỏ trên đảo đều bị ta đi hết, trong lúc bất tri bất giác, đã gần đến bình minh.

“Gần sáng rồi, chúng ta mau về thôi,” Yên Trì cười kéo áo bào của ta lên cao hơn, che khuất hoàn toàn khuôn mặt ta, “Lát nữa ngươi lại không chịu được ánh sáng.”

Ta ngây ngốc gật gật đầu, kéo Yên Trì trở về đường cũ.

Dọc theo con đường này, chúng ta đều an tĩnh không nói gì, ta im lặng nhìn sườn mặt của Yên Trì, con tim rung động.

“Yên Trì, ngươi…” Ta còn chưa nói xong, chỉ thấy Yên Trì si ngốc nhìn về phương xa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chỗ đó, nhìn cũng không nhìn ta.

“Yên Trì ngươi nhìn gì vậy?” Ta nghi hoặc nghiêng đầu một chút, đồng thời cũng theo y ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Song thụ đảo ở phía xa, trôi nổi rất nhiều tia sáng xinh đẹp, một dây leo dài nhỏ uốn éo thân mình vòng quanh song thụ, vô cùng thần kỳ, ánh sáng chớp tắt giống như bị lôi kéo, nhao nhao tụ lại quanh nhánh cây, tạo thành một chùm sáng, phản chiếu ánh nắng mới lên, càng nổi lên vẻ mỹ lệ.

“Yên Trì, đó là cái gì? Thật đẹp.” Ta tò mò chọc chọc cánh tay Yên Trì, ta nhớ được trước kia đã nghe nói qua, Song thụ đảo chính là thần thụ trấn áp bốn phương, người bình thường không thể bước vào, càng không nói đến thánh vật, vậy ở đằng kia như thế nào lại có một nhánh dây leo.

Ánh mắt Yên Trì đầy buồn bã, kéo áo bào của ta lên cao hơn, hoàn toàn phủ lên đôi mắt của ta.

“Sau bề ngoài xinh đẹp, chung quy luôn có một chuyện xưa khiến người ta đau lòng. Hoa đào yêu phải bướm sinh mệnh ngắn ngủi, vì kéo dài sinh mệnh của bướm, trả giá tất cả tâm huyết, không tiếc đảo ngược thiên mệnh. Cuối cùng, hoa đưa bướm yêu quý của mình đến thiên giới, từ đó về sau một hoa một bướm, thiên địa cách biệt không bao giờ còn gặp lại.

Hoa yêu – Hoa Lang, bởi vì đảo ngược thiên mệnh, bị Thiên đế trừng phạt, chặt đứt yêu cốt, giáng xuống làm người, ngày đêm nhận thiên phạt mà không phải người bình thường có thể chịu đựng được, cho đến lúc hắn bù đắp lại việc kéo dài sinh mệnh của Điệp linh – Điệp Ý kia, đối phương mới có thể đầu thai chuyển thế. Mấy năm trước, hắn đã chấm dứt sinh mệnh, nhưng lại không đầu thai, ngược lại để cho sư tôn ta chôn cất trên Song thụ đảo, muốn mượn linh lực của Song thụ, cải tạo linh thể, lần nữa trở lại nhân gian.”

“Đảo chủ của các ngươi vậy mà đồng ý việc này?”

Yên Trì nhìn ta một cái, lắc đầu than nhẹ: “Đảo chủ cùng Hoa yêu kia là bạn cũ. Hoa yêu cùng Điệp linh cách biệt ba nghìn năm, đã là bất hạnh, Đảo chủ làm sao nhẫn tâm không giúp hắn được.”

“Nhưng mà,” Ta lẩm bẩm: “Hắn cải tạo linh thể, trở về nhân gian thì có ích lợi gì, còn không phải vẫn là chia cách hai đầu với người trong lòng của hắn, vĩnh viễn không thấy.”

Yên Trì cười nhạt một tiếng: “Chuyện xưa này ta cũng là nghe từ chỗ Đảo chủ, có lẽ thân là người ngoài cuộc, chúng ta không thể giải thích vì sao Hoa yêu phải làm như vậy, nhưng có lẽ khi ta yêu người khác rồi, ta liền rõ ràng.”

Yêu người khác, ta ngây ngốc phân tích mấy chữ này, lẳng lặng nhìn về phía Yên Trì. Ta còn không hiểu cái gì là yêu, phụ vương từng nói, con sẽ luôn luôn nghĩ đến người kia, vậy chính là yêu người đó.

Ta không hiểu, nhưng ta nhìn Yên Trì, ta chỉ muốn mỗi ngày nhìn thấy y, y là nhân loại đầu tiên ta thấy, không sợ linh hồn bất tử, tuy rằng y lúc nào cũng khi dễ ta, nhưng y ngược lại thật sự quan tâm ta.

Nếu như nghĩ đến y chính là yêu, vậy ta chính là yêu y a.

“Yên Trì, ta yêu ngươi.”

“Phụt, khụ khụ khụ…” Yên Trì thật giống như bị sặc nước bọt, ho một lúc lâu, nhìn ta chằm chằm từ trên xuống dưới mấy lần, cười nói: “Thật là một đứa nhỏ đơn thuần, ngươi biết cái gì là yêu sao.”

Ta vỗ ngực một cái: “Ta biết!”

“Không, ngươi không hiểu.” Yên Trì lắc đầu, xoa xoa đầu ta, “Ngươi đối với ta chỉ là ỷ lại mà thôi, chờ khi ngươi có một ngày hiểu được vì sao Hoa yêu phải làm như vậy, ngươi mới thật sự hiểu.”

Ta mơ mơ màng màng nghe, gãi đầu, ta nói ngươi mới ngốc, ta mới không ngốc bằng y.

Yên Trì không nói, y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay người liền đi.

Không biết vì cái gì, ta cảm thấy được, Yên Trì đang tức giận.

“Yên Trì, ngươi đang giận ta sao.” Ta đuổi theo, bắt được y liền hỏi.

Yên Trì không trả lời ta, dẫn theo ta trở lại phòng, ấn ta xuống giường: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi luyện buổi sáng.”

Nói xong, y liền đi, bỏ lại một mình ta đứng đó khó hiểu gãi gãi đầu, rốt cuộc ta đắc tội y chỗ nào.

Sau khi ăn trưa, Yên Trì đã về, mang cho ta một đống thức ăn ngon.

Những thứ đó đầy đủ các loại, rất nhiều thứ ta chưa từng thấy qua, ta nhìn miệng đều thèm rồi, duỗi ra cánh tay xương khô liền sờ soạng về phía đó.

Nào nghĩ tới, hạ xuống một cái tát, Yên Trì liền đánh đỏ móng vuốt của ta.

“A, Yên Trì ngươi làm gì vậy.” Ta vô cùng ủy khuất, thổi thổi móng vuốt của mình.

Yên Trì căng mặt, sắc mặt đen đến đáng sợ, ta nhìn mà sởn hết cả gai ốc.

“Yên Trì… Yên Trì, làm sao vậy.”

“Trước kia là ta quá nuông chiều ngươi rồi, nghĩ đến ngươi dù sao chưa từng tiếp xúc cùng nhân loại, không biết được lễ nghi nhân gian cũng hợp tình hợp lý, nhưng hôm nay ngươi đã ở lại chỗ này của ta, ta liền có nghĩa vụ dạy dỗ ngươi, cái gì gọi là lễ. Đương nhiên, nếu ngươi không cam tâm tình nguyện học, dĩ nhiên có thể đi, ta sẽ không miễn cưỡng.”

“Học… ta học!” Ta không muốn tách ra khỏi Yên Trì.

“Vậy thì tốt,” Yên Trì kéo cánh tay xương khô của ta, đi đến thau nước một bên, tỉ mỉ chà xát, “Trước khi ăn cơm cần phải rửa tay, liền bắt đầu học từ cái này.”

Ta ngơ ngác nghe theo, nhìn bàn tay được Yên Trì nắm lấy, cảm thấy tâm đều ấm rồi, nếu như học lễ nghi của loài người, liền có thể được Yên Trì nắm tay nhiều hơn, ta đây cũng vui vẻ.

“Yên Trì, mỗi ngày trước khi ăn cơm, ngươi đều giúp ta rửa tay được không?”

Tay Yên Trì cứng đờ, trong nháy mắt liền cười nói: “Nếu như ngươi nguyện ý, cũng không có gì không thể, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta.”

“Đương nhiên!” Ta vỗ ngực một cái, “Ta đương nhiên nghe lời ngươi.”

Yên Trì cười càng vui vẻ hơn: “Đến, ta tiếp tục dạy ngươi.”

Gặm trái cây không biết tên là gì, ta cái biết cái không mà nghe Yên Trì giảng giải, y nói cho ta biết, vừa rồi y giận là vì ta không tôn trọng người khác, ăn nói bậy bạ. Y nói đối với một kẻ si tình luôn hướng về phía người yêu mà nói, Hoa yêu kia đã nhận hết khổ cực, Hoa yêu là ngốc là si, đều là sự lựa chọn cá nhân của Hoa yêu, chúng ta phải tôn trọng một người si tình như thế, mà không phải cười nhạo hắn.

Yên Trì nói cho ta biết, lúc ra ngoài, đãi người thị vật* nhất định phải cư xử đúng mực hữu lễ, không thể có suy nghĩ khinh miệt, dù thật sự có bất mãn với đối phương, cũng phải cười cười bỏ qua, không được biểu hiện ra ngoài. Y bảo ta đối xử tử tế với người khác, không làm thương người vô tội, nhưng nếu gặp gỡ kẻ ác, tức thì nên trị ác phô thiện, bảo vệ kẻ yếu.

(*Đối đãi, xử sự vs người; nhìn nhận sự vật.)

Ta mơ mơ màng màng nghe, không biết đã hiểu nhiều hay ít, y nói được rất kiên nhẫn, nhưng tâm tư của ta lại bất định, nghe nghe, liền rẽ sang chuyện khác, một chốc nhìn nhìn bên ngoài, một chốc ngó ngó mặt đất, mỗi lần Yên Trì đều phải gõ một cái lên đầu ta, ta mới giật mình tỉnh lại.

Lúc sau, có lẽ Yên Trì cảm thấy truyền thụ lý thuyết suông với ta là không hề có tác dụng, mỗi đêm liền dứt khoát mang ta ra ngoài đi một chút, học cách giúp đỡ người khác, học lễ nghi của người khác, thời gian trôi qua ta đã học xong một vài thứ, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Ta thật may mắn, đời này gặp được Yên Trì.