Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 10: Gặp nhau




Ta không thể tin được tất cả đang diễn ra trước mắt, trên Song thụ đảo vậy mà xuất hiện rất nhiều linh hồn bất tử, mà bọn chúng đang vây công đệ tử của cực đảo!

Yên Trì cũng ở trong số đó!

Trái tim ta treo lên, cũng không đoái hoài tới những linh hồn bất tử kia từ đâu mà đến, tại sao lại công kích đệ tử của cực đảo, lập tức vận khởi linh lực, phóng tới vị trí của Yên Trì. Nhưng đáng tiếc ta không biết bơi, lúc vọt tới bờ biển ta không khỏi dừng lại bước chân.

Yên Trì một thân chật vật, trên người quấn lấy không ít linh hồn bất tử, ta muốn hô to tên Yên Trì, lại sợ y giật mình, dẫn đến gặp chuyện không may.

Ta gấp đến độ không biết làm sao, trong khoảnh khắc nhìn thấy một đệ tử phóng tới bờ biển, đang muốn ngự kiếm phi hành*, ta không chút nghĩ ngợi, liền nhào tới phía đuôi kiến, cùng ngự kiếm bay về phía Song thụ đảo.

(*御剑飞行 đứng trên kiếm bay í.)

Đương nhiên, trong quá trình bay, đệ tử kia cho ta là linh hồn bất tử muốn tổn thương gã, nhiều lần công kích ta, ta cắn chặt răng, chết cũng không dám buông tay, kiên trì đến được Song thụ đảo.

Vừa rơi xuống đảo, ta ngựa không ngừng vó đi đến bên người Yên Trì, vận dụng những linh thuật ta tu luyện được trong mấy năm gần đây, ép lui mấy linh hồn bất tử vây quanh Yên Trì.

“Không!”

Trong khoảnh khắc Yên Trì gọi tên ta, ta giật mình.

Nơi này tụ tập nhiều hình thể xương khô giống ta như vậy, Yên Trì vậy mà có thể ở thời khắc đầu tiên liền nhận ra ta.

Ta cách mấy sinh vật xương khô cùng Yên Trì nhìn nhau, thời gian dường như ngừng tại khoảnh khắc này, tiếng huyên náo bên tai ta nghe không được, tiếng đánh nhau thảm thiết ta nghe không đến, trong tai chỉ nghe được tiếng hô “Không” kia của Yên Trì, trong mắt của ta chỉ có bóng dáng của Yên Trì.

Yên Trì gầy, gầy đến độ gần như bằng ta.

“Yên Trì!” Ta giống như điên rồi mà đánh đuổi linh hồn bất tử vây quanh chúng ta, chạy vội tới trước mặt Yên Trì giang rộng hai tay, ý đồ cho y một cái ôm, thế nhưng hiện thực vô tình như một mũi tên đâm vào ngực ta.

Ta ôm không tới y, giống như thời khắc chúng ta tách ra của nhiều năm trước kia, khoảnh khắc ta sắp ôm được y, bị bắn ra.

“Không!” Yên Trì vội chạy tới, đưa tay muốn kéo ta, lại rút tay trở về.

Ta biết, nội tâm y đang chật vật giãy giụa, ta cũng giống như thế. Muốn gặp không thể gặp, muốn ôm không thể ôm.

Ta cười khổ đứng lên, thử dời đi lực chú ý. Ta nói Yên Trì, đồng bạn của ngươi vẫn đang chém giết lẫn nhau. Ta đã trưởng thành, không còn là xương khô nhỏ ngây thơ ngu ngốc kia, ta biết cái gì nhẹ cái gì nặng.

Hiện tại, đuổi đi chút ít linh hồn bất tử vô cớ công kích loài người, mới là quan trọng nhất!

Một ngày này, là ta cùng Yên Trì lần đầu tiên liên thủ đối địch, tuy rằng không thể chạm vào thân thể y, ta rồi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc tự hào. Từ trước đến nay ta núp ở sau lưng Yên Trì dựa vào sự bảo vệ của y, cuối cùng cũng có một lần, có thể có cơ hội kề vai sát cánh cùng y.

Trong loạn đấu, sẽ không có người để ý tới có một linh hồn bất tử đứng bên cạnh loài người, nhưng mà, khi linh hồn bất tử dùng uy áp vương giả quát lui tất cả linh hồn bất tử, linh hồn bất tử này liền trở thành tiêu điểm của mọi người.

Ta là con trai của chủ nhân Hoàng tuyền, bọn họ đều là con dân tương lai của ta, cho nên khi ta phóng ra linh lực, chỉ lên trời quát, bọn chúng liền bị vương khí bẩm sinh của ta khiến cho khiếp sợ, lui về trong biển Hoàng tuyền. Mà ta cũng tại thời khắc đó, nhận được tầm mắt của mọi người.

Nghi hoặc, căm hận, còn có cừu hận. Đây là cảm xúc ta đọc được từ trong mắt bọn họ.

Yên Trì dường như cũng nhận ra không đúng, quay người liền đứng chặn trước người ta, dừng ở đám sư huynh đệ của y.

Lúc này ta mới phát hiện, thì ra trong lúc bất tri bất giác ta đã cao xấp xỉ Yên Trì. Ta vô cùng vui mừng, này có nghĩa ta không cần núp dưới cánh chim của y nữa.

Ta từ sau lưng y đi ra, đứng song song với y, ta nếu như chắc chắn muốn ở cùng y, mặc kệ mưa gió thế nào, đều muốn cùng nhau đối mặt.

Dù cho, có phải đối mặt với sư phụ của Yên Trì.

“Nghiệt đồ! Ngươi thật sự qua lại với linh hồn bất tử!”

Ta theo tiếng mà trông qua, liền thấy một người tiên phong đạo cốt đang ngự kiếm mà đến, tư thái ưu nhã hạ xuống Song thụ đảo, ngay sau đó, tất cả đệ tử cực đảo chỉnh tề quỳ xuống.

“Tham kiến đảo chủ!”

“Tham kiến sư phụ!”

“Tham kiến sư thúc!”



Xưng hô gọi ra đều bất đồng, nhưng kính trọng trong lời nói là nhất trí.

Ta rốt cuộc tận mắt nhìn thấy sư phụ của Yên Trì, trong những năm ta ẩn cư bên trong này, đã biết tên của ông —— Thiên Thích.

Cao thủ đệ nhất của cực đảo, thân thể bán thần, bất tử bất diệt.

Đối diện với sư phụ mạnh như vậy, ta không biết may mắn hay là bất hạnh.

Yên Trì đứng thẳng người, lần nữa đứng trước mặt ta, cúi thấp đầu xuống, cung kính hướng lên trời nói ra lời thỉnh tội: “Sư phụ, đồ nhi…”

Lời còn chưa dứt, ta liền thấy linh quang thoáng qua, ngay sau đó thân thể ta đau đớn, ta liền bị một luồng linh quang hình dây thừng trói chặt.

“Sư phụ, đừng!”