Đào Khê theo Dương Tranh Minh vào phòng họp. Chủ nhiệm Bành đang tán dóc với Phương Tổ Thanh thấy vậy liền vội vàng đứng lên vẫy tay với Đào Khê: “Đào Khê, lại đây ngồi.”
Thứ đầu tiên mà đôi mắt cậu bắt được chính là hai cụ già đang ngồi trên ghế sopha. Cậu ngẩn người đứng cạnh cửa, hơi khom người, lễ phép chào: “Chào ông bà ạ.” Rồi mới đến La Trưng Âm và chủ nhiệm Bành.
Đứng lên dưới sự trợ giúp của La Trưng Âm, Phương Tổ Tranh đeo kính lên, sửng sốt khi đã nhìn rõ khuôn mặt của Đào Khê. Ông lão mắt đối mắt với bạn đời Diệp Ngọc Vinh, trong đôi đồng tử đều ánh lên tia kinh ngạc. La Trưng Âm từng gặp Đào Khê vài lần nên bà nén lại chút buồn bã trên mặt và nở một nụ cười mỉm với cậu.
Đào Khê thận trọng ngồi xuống bên cạnh chủ nhiệm Bành. Chủ nhiệm Bành vỗ vai cậu, giới thiệu: “Đào Khê, đây là ông bà của Dương Đa Lạc. Hôm nay họ đến đây để nói chuyện với em về cuộc thi…”
Chủ nhiệm Bành từng giải quyết nhiều vụ tranh chấp của học sinh và thường xuyên tiếp đón các bậc phụ huynh. Lời góp ý của ông vô cùng tinh tế, đồng thời, cũng giữ được thể diện cho các phụ huynh.
Đào Khê bặm môi dưới khi nghe được những lời này, hai tay quy củ đặt lên bắp chân rồi khẽ khàng ngước mắt nhìn hai người ngồi đối diện, hàng mi cậu run rẩy khe khẽ vì căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn ông bà ngoại ở ngay trước mắt. Nét mặt họ hiện ra vẻ mỏi mệt, Phương Tổ Thanh trầm mặc không nói một lời, còn Diệp Ngọc Vinh vì sầu thương mà khóe mắt hoe hoe đỏ.
Sau khi bước vào, Dương Tranh Minh đến máy lọc nước rót một ly nước. Diệp Ngọc Vinh chủ động cầm lấy rồi đưa cho Đào Khê. Đào Khê vội vàng đứng dậy, thấy đôi tay của bà lão run rẩy liền kính cẩn nhận ly nước và nghe bà ân cần nói: “Con của bà, uống chút nước trước đi.”
Cậu không hiểu lý do tại sao khi nghe được cụm từ “con của bà” này thì hốt hoảng cụp mắt. Cậu lí nhí nói cảm ơn, ngồi xuống ghế, nâng ly nước trong tay lên rồi cúi đầu uống một cách chậm rãi. Các phụ huynh đều ngượng ngùng khi phải trực tiếp nhắc đến Dương Đa Lạc.
Diệp Ngọc Vinh thấy được sự lo lắng của Đào Khê nên hỏi: “Bà nghe nói con từ một trường trung học ở huyện Thanh Thủy chuyển đến đây?”
Đào Khê nhìn Diệp Ngọc Vinh, gật đầu: “Cháu đến từ trường trung học Nhất Trung Thanh Thủy ạ.”
Chủ nhiệm Bành bổ sung: “Đào Khê đứng thứ nhất ở huyện Thanh Thủy, được khen thưởng đến đây học một năm, điểm số của em ấy tốt lắm.”
Diệp Ngọc Vinh nở một nụ cười hiền hậu, khen ngợi: “Đúng là một đứa bé ngoan, vừa thông minh vừa chăm chỉ.”
Hai mắt Đào Khê mở to khi nghe được câu nói đó.
Dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm Bành, bầu không khí trong phòng họp đã dịu đi rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn phải vào vấn đề chính.
Dương Tranh Minh cân nhắc rồi chân thành nói với Đào Khê: “Đào Khê à, chúng ta đến chủ yếu là để xin lỗi cháu. Không ngờ là Dương Đa Lạc có thể làm ra loại chuyện này. Nếu hôm nay nó không tới thì chú chắc chắn sẽ lôi nó đến đây xin lỗi cháu.”
Gương mặt Diệp Ngọc Vinh lộ rõ vẻ u sầu: “Thằng bé gây ra tội lỗi này là do chúng ta không dạy dỗ nó cẩn thận nên chúng ta cũng cần xin lỗi cháu.”
Lưng của Đào Khê dần trùng xuống, đôi mắt nhìn đăm đăm ly nước trong tay, im lặng không đáp.
Thấy Đào Khê chẳng nói chẳng rằng, chủ nhiệm Bành không còn cách nào khác đành phải cười ngượng giảng hòa: “Đợi mai Dương Đa Lạc đến trường thì bảo em ấy xin lỗi Đào Khê. Trẻ con nào có hận thù gì sâu đậm đâu, cởi bỏ khúc mắc là ổn hết ấy mà.”
Ông vừa dứt lời thì Đào Khê đột nhiên ngẩng đầu nói: “Cháu sẽ không chấp nhận lời xin lỗi từ Dương Đa Lạc đâu ạ.” Ngữ điệu dứt khoát, trong mắt ánh lên sự cố chấp, không chút nhân nhượng.
Bầu không khí trong phòng họp lập tức đóng băng. Mấy phụ huynh đưa mắt nhìn nhau, còn chủ nhiệm Bành thì xấu hổ xoa đầu. Ông có chút giao tình với giáo sư Phương, lần này muốn ra mặt giải quyết vụ việc này triệt để nhưng có vẻ không hề dễ dàng như đã tưởng.
Phương Tổ Tranh từ nãy vẫn luôn im lìm cau mày thành chữ xuyên (川), nghiêm nghị nói với Đào Khê: “Không chỉ có xin lỗi, bọn ta sẽ thay Lạc Lạc hết sức đền bù tổn thất cho cháu, đưa cháu tiền bồi thường, chỉ cần cháu không truy cứu việc này nữa thôi.”
Họ đã thảo luận rất lâu trước đó, biết mấu chốt của vấn đề nằm ở Đào Khê, chỉ cần đứa trẻ này không còn truy cứu thì những gì Dương Đa Lạc đã làm sẽ không bị phát giác và đồng thời cũng có thể nhờ cậy vào nhà trường. Theo những thông tin Đào Khê thu thập được, Dương Đa Lạc chỉ phải nhận một hình phạt nhẹ nhàng. Dù rất giận thằng bé nhưng họ vẫn không thể ngồi yên nhìn Dương Đa Lạc bị cuốn vào vòng xoáy.
Diệp Ngọc Vinh cảm thấy giọng điệu của Phương Tổ Tranh quá nghiêm túc, lo Đào Khê bị dọa sợ nên dịu dàng nói: “Con của bà, từ huyện Thanh Thủy đến đây quả thật không dễ dàng. Để bù đắp cho con, bọn ta có thể trợ cấp để con tiếp tục học hết cấp ba tại trường trung học Nhất Trung Văn Hoa, cũng sẽ chu cấp tất cả các chi phí từ lúc nhập học đến tận khi tốt nghiệp đại học. Con thấy có ổn không?”
Một lần nữa ba từ “con của bà” từ thốt ra từ miệng bà ngoại chui vào tai cậu, làm hơi thở đình trệ, lồng ngực nhói đau. Cậu muốn cất lời nhưng cổ họng như bị một vật thô ráp chặn lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Mấy người lớn thấy Đào Khê cúi đầu không nói một lời, nghĩ bụng chắc cậu đang do dự.
Chủ nhiệm Bành thực sự nghĩ khoản bồi thường này quả là không tồi, dù sao hoàn cảnh của Đào Khê cũng khó khăn, sau này vào đại học cũng là một vấn đề, không nhất thiết trong chốc lát lại bỏ qua cơ hội tốt đẹp như vậy. Do vậy ông khuyên Đào Khê: “Đào Khê, em thử cân nhắc xem sao?”
Đào Khê lắc đầu, trả lời với tông giọng nhạt nhẽo: “Cháu không đồng ý ạ.”
Diệp Ngọc Vinh không ngờ cậu bé trước mặt lại bướng bỉnh đến vậy, khẽ thở dài nhìn Dương Tranh Minh đang im miệng ôm trán, thấy ông không phản ứng bèn bất đắc dĩ nhìn La Trưng Âm, nghĩ rằng vì La Trưng Âm quen biết Đào Khê nên lời nói của bà sẽ hữu ích hơn.
La Trưng Âm ngồi sát Đào Khê, nhẹ giọng thuyết phục: “Không phải Đào Khê thích vẽ tranh và muốn nộp đơn vào một trường nghệ thuật ở nước ngoài sao? Chúng ta có thể giúp cháu đi du học. Tiện thể, cháu có mối quan hệ tốt với Khâm Hòa đến vậy, chi bằng cùng nhau sang Mỹ được không? “
Đào Khê nghe đến hai chữ “Khâm Hòa” thì đôi mắt mờ mịt nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
Phương Tổ Thanh một đời cứng nhắc rồi sau này sinh ra một đứa con gái cũng ương ngạnh, nhìn đứa trẻ trông còn ngang bướng hơn mình, nét mặt ông bớt nghiêm nghị, chậm rãi bảo Đào Khê: “Cháu à, ông có thể hiểu vì sao cháu tức giận. Nói thật, chính ông còn bực, không muốn tin là cháu mình lại làm ra chuyện nực cười như thế này.”
Được nửa chừng, ông bắt đầu ho khan, Đào Khê không kìm được ngước mắt lên nhìn. Diệp Ngọc Vinh vội vàng đưa nước cho chồng, Phương Tổ Thanh phải uống vài ngụm nước thì cơn ho mới nguôi đi. Ông trông Đào Khê, đôi mắt vốn đục ngầu ánh lên chút đau đớn, cay đắng nói:
“Thằng bé mồ côi mẹ từ nhỏ, cơ thể bẩm sinh yếu ớt nên chúng ta đều nuông chiều nó, không nỡ để nó phải chịu khổ dù chỉ một chút, rốt cuộc lại rèn cho thằng bé tính tình kiêu ngạo, tự cao tự đại. Bây giờ nó hồ đồ phạm sai lầm, người làm cha mẹ như bọn ta cũng có lỗi. Ông thực sự muốn xin lỗi và đền bù cho cháu.” Đào Khê cúi đầu, cổ họng khô khốc nuốt khan, từng đầu ngón tay quắp lại vào lòng bàn tay, nghe Phương Tổ Tranh nói tiếp, “Ai ai cũng phải mắc sai lầm. Trẻ nhỏ cũng vậy, người lớn cũng vậy, tất cả đều phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Chính bản thân ông đã từng gây ra một sai lầm không thể cứu vãn. Giờ ông già rồi, chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa nên không thể chịu đựng nổi khi thấy máu mủ duy nhất của mình vì sai lầm của bản thân mà phải trả giá quá đắt.”
Tựa hồ đang nhớ lại điều gì đó trong quá khứ, đôi mắt mờ đục của Phương Tổ Thanh chứa đầy giọt lệ xót xa. Diệp Ngọc Vinh ngồi bên cạnh không kìm nén được mà quay mặt sang một bên, lấy khăn mùi xoa lau khóe mi ướt đẫm. Phương Tổ Thanh run rẩy đứng dậy khỏi ghế sô pha. Vị giáo sư già – người hầu như chưa bao giờ cầu xin người khác – cúi xuống và vươn đôi tay run lẩy bẩy đưa Đào Khê một tập giấy. Ông cầu van: “Cháu ông, cháu của của bọn ông chân thành xin lỗi cháu. Bọn ta ở đây để đền bù giúp thằng bé. Cháu có thể yêu cầu bất cứ thứ nào cháu muốn. Chỉ cần trong phạm vi khả năng của ông, lão già này sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.”
Tầm mắt của Đào Khê hoàn toàn mờ lòa, không thể nhìn được những gì ghi trên giấy, chỉ có thể trông thấy đôi bàn tay già nua đang run từng đợt. Không biết bao nhiêu lần cậu đã ao ước và khao khát được như cô em gái Đào Lạc của mình. Sau khi lầm lỗi, nếu oan ức sẽ luôn có ông bà chiếu cố, chở che. Họ sẽ dùng đôi tay cằn cỗi nhưng đầy mạnh mẽ để chiến đấu và bảo vệ cậu trong lồng ngực, bao bọc cậu khỏi mọi lời trách móc rồi nói với cậu rằng, cháu yêu đừng sợ, về đây với ông bà.
Lúc này cậu mới duỗi tay cầm lấy tờ giấy trên tay ông nội, cúi đầu chớp mắt thật mạnh. Cuối cùng đôi mắt lờ mờ đã trở nên rõ ràng, ba chữ được in ở giữa dòng đầu tiên của tập giấy đó: “Đơn thông cảm”. Tờ giấy ghi rõ khoản bồi thường họ từng đề ra, mỗi khoản đều đủ để cảm động một người sinh ra trong nghèo khó. Thậm chí còn có thể viết thêm những yêu cầu riêng ở phía dưới. Quả là một khoản bồi thường hào phóng mà cậu chỉ cần ký vào đấy thôi.
Phòng họp lại chìm vào im lặng nhưng rốt cuộc mấy người lớn đã nhận ra có điều gì đó không ổn ở cậu bé. Cậu cúi đầu thật thấp, cả người co rúm, hai vai khẽ run, từng khớp tay nắm chặt “Đơn thông cảm”. Một tiếng nghẹn ngào cực kỳ nhỏ tựa tiếng than khóc nỉ non của một con thú con bị vứt bỏ thoát ra. Họ không ngờ rằng Đào Khê lại có phản ứng như vậy. Đồng thời, cũng không hiểu nổi, theo quan điểm của họ, chấp nhận những khoản đền bù hậu hĩnh này chính là sự lựa chọn hợp lý nhất.
Diệp Ngọc Vinh chau mày quan tâm hỏi: “Con của bà, có chuyện gì sao?”
La Trưng Âm đưa khăn giấy cho Đào Khê nhưng cậu không lấy. Bà không biết Đào Khê đang khổ sở vì cái gì nên chỉ có thể ngập ngừng đề nghị: “Sao cháu không thương lượng với gia đình và gọi điện hỏi ba mẹ xem sao?”
Ba mẹ của cháu.
“Cháu…” Rốt cuộc Đào Khê cũng mở miệng tựa hồ muốn nói điều gì đó nhưng không biết nguyên do tại sao lại chẳng thể cất thành lời.
Đúng lúc, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, mọi người nhìn sang và thấy một thanh niên cao lớn nhanh chóng bước vào với vẻ mặt lạnh băng. Tầm mắt rơi anh vào chàng trai đang bị vây thành trung tâm rồi nhanh như cắt bước đến.
“Khâm Hòa?” La Trưng Âm kinh ngạc đứng lên, “Không phải con đang ở Bắc Kinh sao?”
Lâm Khâm Hòa không trả lời, ngay lập tức nhìn thấy tập giấy trong tay Đào Khê, trên đó còn in ba chữ “Đơn thông cảm” đã bị xoắn nát trở thành một hàng chữ vặn vẹo. Khi ấy, tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được cơn giận dữ sâu sắc từ chàng trai. Anh cụp mắt, không nói một lời rút tập giấy trong tay Đào Khê rồi xé nát từng tờ một “Đơn thông cảm”.
Sắc mặt của Phương trở nên khó coi, đăm đăm nhìn đứa trẻ bản thân nhìn từ lúc bé, tức giận quát: “Khâm Hòa, con làm cái gì vậy?!”
Khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Khâm Hòa phủ đầy giá băng. Hầu như anh chưa từng làm trái lời người lớn nhưng lúc này, anh lại dùng ánh mắt nặng nề quét qua từng vẻ mặt bất ngờ của họ và cất giọng lạnh nhạt: “Mấy người có nhận thức được bản thân đang làm gì không?”
La Trưng Âm chưa bao giờ chứng kiến Lâm Khâm Hòa lại nổi cơn thịnh nộ lớn đến vậy nên tròn mắt, á khẩu không trả lời. Dương Tranh Minh đứng lên vì dù sao đó cũng là chuyện của con trai ông. Ông giải thích cho Lâm Khâm Hòa: “Bọn chú muốn nói chuyện với Đào Khê về vụ việc của Lạc Lạc và xem xét liệu có thể giải quyết thông qua thương lượng không thôi.” Chỉ là họ không ngờ Đào Khê lại phản ứng dữ dội như vậy.
Thương lượng?
Lâm Khâm Hòa liếc “Đơn thông cảm” rách nát trên mặt đất, đưa ánh mắt đầy châm biếm rồi chất vấn: “Nếu con trai của mấy người bị người khác hãm hại bôi nhọ, thiếu chút nữa là cả đời phải đeo trên lưng cái danh sao chép tranh, thanh danh bị hủy hoại thì mấy người sẽ lựa chọn tha thứ cho kẻ kia sao?”
Họ im lặng khi nghe được những lời đó. Dương Tranh Minh nhăn mày. Đây chính là lý do tại sao ông rất khó để mở miệng nói chuyện với Đào Khê vì ông biết rõ những gì Dương Đa Lạc gây ra suýt chút nữa có thể hủy hoại một đời người, huống chi là một đứa trẻ không lai lịch.
Đào Khê lau mặt rồi đứng dậy, lắc đầu nhìn Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa nắm tay Đào Khê, kéo cậu ra sau rồi thấp giọng với những người còn im lặng: “Đào Khê không cần tiền bồi thường của mấy người, cũng chẳng cần người thân như mấy người.”
Câu nói ấy tựa một tảng đá bị ném xuống mặt nước. Họ ngây người nhìn Lâm Khâm Hòa, cơ mặt cứng ngắc như chưa nghe rõ, cũng không kịp phản ứng khi thấy Lâm Khâm Hòa dắt Đào Khê ra ngoài. Lâm Khâm Hòa nắm tay, dẫn Đào Khê ra khỏi phòng họp ngột ngạt. Sau lưng, cánh cửa khép lại.
Tô Vân đứng đợi ngoài cửa, thấy hai người đi ra liền hỏi Lâm Khâm Hòa: “Muốn kể hết cho họ sao?”
Lâm Khâm Hòa gật đầu. Bỗng Đào Khê ngẩng đầu lên, ngước nhìn Lâm Khâm Hòa bằng đôi mắt ẩm ướt ửng đỏ. Anh dịu dàng đưa đầu ngón cái gạt những giọt lệ trên gương mặt đó rồi hơi dùng lực nắm lấy bàn tay cậu.
“Đừng sợ, bây giờ chúng mình về nhà thôi.”
Đào Khê gật đầu, theo chân Lâm Khâm Hòa tránh xa căn phòng nọ.
Sau khi quan sát họ đi xa, Tô Vân mở cửa phòng họp. La Trưng Âm vừa lấy lại được tinh thần sau cơn khủng hoảng thì nhìn thấy Tô Vân, sững sờ hỏi: “Thư ký Tô, sao cô lại ở đây?”
Tô Vân nở một nụ cười với La Trưng Âm: “La phu nhân, Khâm Hòa nhờ tôi báo với bà một chuyện.”
Đang lúng túng không biết phải làm sao, chủ nhiệm Bành biết nhất định họ có việc quan trọng nên vội vội vàng vàng chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng họp.
Trong lòng Dương Tranh Minh nảy ra linh cảm mông lung, lời của Lâm Khâm Hòa cứ lặp đi lặp lại trong đầu nên không khỏi tiến tới chỗ Tô Vân vài bước, vội hỏi: “Vừa nãy Khâm Hòa nói vậy có ý?” Ông hoảng loạn đến nỗi chưa ý thức được Tô Vân không nghe thấy những gì Lâm Khâm Hòa đã nói.
Tô Vân đưa mắt liếc một vòng những người đang trưng từng biểu cảm khác nhau trong phòng họp, có chút lo lắng không biết họ có thể chấp nhận nổi hay không, đặc biệt là hai ông bà đã cao tuổi kia.
“Ngài sẽ sớm biết thôi.”
Cô lấy ra một chiếc laptop từ trong cặp tài liệu, mở màn hình trong phòng họp rồi nhấp vào một đoạn video sau khi đã kết nối thành công.
Trên màn hình hiện ra một người phụ nữ trung niên mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên giường bệnh. Bà ta sở hữu một khuôn mặt nhợt nhạt, hơi sưng phù bất thường và tầng tầng lớp lớp sầu khổ đọng lại trong những nếp nhăn bên khóe mắt. Đối với Dương Tranh Minh và ông bà Phương gia, đây là một cố nhân nhưng đến giờ phút này, không một ai trong số họ có thể nhận ra. Bởi đã mười bảy trôi qua, người phụ nữ chỉ gặp một lần duy nhất năm đó dường như đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Sau khi video bắt đầu không lâu, người phụ nữ lặp lại câu “Tôi xin lỗi” hết lần này đến lần khác bằng khẩu âm vừa quen vừa lạ cùng vẻ mặt sám hối vô cùng. Đôi con ngươi của Dương Tranh Minh co thắt dữ dội, hoảng hốt nhìn về phía Phương Tổ Thanh và Diệp Ngọc Vinh. Vẻ mặt họ cũng trở nên nghiêm túc, như thể đang nghĩ gì đó. Chỉ có mình La Trưng Âm lo lắng, thất thần hỏi: “Đây là?”
Nhưng chẳng ai trả lời bà, tất cả đều nhìn vào màn hình với khuôn mặt nặng nề và nghi ngờ nên bà chỉ có thể tiếp tục xem video. Cuối cùng La Trưng Âm nghe thấy một cái tên đã hằn sâu vào cuộc đời bà từ miệng người phụ nữ kia: Phương Tuệ. Tiếp đó, là một sự thật phũ phàng mà phi lý được thốt ra, kể về câu chuyện hai đứa trẻ được sinh ra cùng một ngày vào một đêm mùa đông đầy tuyết mười bảy năm trước rồi bị đánh tráo số phận như thế nào do những suy nghĩ sai trái của bà ta.
Ốc tai của La Trưng Âm nổ tung, đầu óc trống rỗng. Bà nhìn người phụ nữ đang cúi đầu, che mặt khóc thảm thiết, vẫn không thể tin nổi những gì bản thân vừa nghe được. Bà đưa cặp mắt đau đáu nhìn hai ông bà, đi tới vô lực nắm lấy bàn tay của Diệp Ngọc Vinh, há miệng thở dốc, muốn liều mạng tìm kiếm câu trả lời nhưng rồi lại phát hiện tay của Diệp Ngọc Vinh lạnh vô cùng, cũng run rẩy không thể kiểm soát giống bà. Phương Tổ Thanh chăm chú nhìn người phụ nữ trên màn hình với đôi con ngươi co thắt từng đợt, da thịt trên khuôn mặt già nua tím tái một cách kỳ lạ. Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chấn động và không nói một lời.
“Cô ta, những gì cô ta nói có phải là thật không?” La Trưng Âm hoảng sợ lẩm bẩm. Người phụ nữ trên màn hình vẫn đang khóc, mỗi một âm thanh đều khiến tim bà loạn nhịp. Bà như mắc bệnh tâm thần tự hỏi, “Lạc Lạc… Lạc Lạc không phải con của A Tuệ ư? Thế, thế con của A Tuệ ở đâu? Ở đâu?” Không một ai đáp lại bà.
Dương Tranh Minh cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay. Khớp tay nhô ra, gân xanh trên mu bàn tay nảy lên và lồng ngực thoát ra một tiếng thở dài.
Lúc này, tiếng khóc của người phụ nữ trong video cuối cùng cũng dần ngừng lại. Bà ta ngẩn ngơ nhìn vào camera, cất giọng khản đặc: “Đứa trẻ bị tôi giữ lại năm ấy tên là Đào Khê.”
Câu nói này vang rền như sấm.
“Tổ Thanh!”
Diệp Ngọc Vinh hét lên, chỉ túm được một góc quần áo và ngây người trông người chồng ngã vật xuống sàn như cây cổ thụ bị quật đổ bởi sấm chớp trong một trận cuồng phong. Dương Tranh Minh và Tô Vân vội vàng chạy đến đỡ rồi ôm ông lão lao ra ngoài. La Trưng Âm hoàn hồn, tay chân xụi lơ, phải chống thành sopha mượn lực đứng lên rồi hốt hoảng đuổi theo tiếng bước chân ngày càng xa