Đã lâu rồi Đào Khê không khóc lớn như vậy. Cậu không biết bản thân đã khóc bao lâu, chỉ cảm nhận được rằng Lâm Khâm Hòa vẫn luôn ôm chặt cậu vào lòng, khẽ khàng vỗ về và kiên nhẫn ở bên cậu. Mãi đến khi cậu khóc quá lâu, nghẹn ngào tới nỗi không hít thở được, nước mắt cũng đã cạn chẳng thể rơi nữa thì Lâm Khâm Hòa mới ôm lấy vai cậu, hôn lên đôi mắt sưng húp kia rồi dịu dàng nói: “Không khóc nữa, mình cùng ăn bánh kem và ước nguyện nhé.”
Đào Khê cố gắng hé mở đôi mắt cay xè và đau nhói, cậu nhìn thẳng vào Lâm Khâm Hòa nhưng lại nhận ra vành mắt anh cũng đã đỏ hoe, cậu thút thít nghẹn ngào gật đầu. Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt của Đào Khê, đôi mắt xinh đẹp kia vì khóc mà trở nên ướt nhẹp, hàng lông mi bị nước mắt làm cho dính lại thành từng chùm nhỏ, những giọt lệ khiến đôi đồng tử đen như mực kia như lóe lên tia sáng. Anh không kìm được mà đặt một nụ hôn lên khóe mắt Đào Khê lần nước, cầm lấy cổ tay cậu, nửa ôm nửa kéo cậu đứng lên khỏi thảm. Đào Khê ngoan ngoãn bước theo Lâm Khâm Hòa vào phòng tắm. Anh thấm đẫm nước ấm vào một chiếc khăn rồi vắt khô, cẩn thận lau mặt và hai mắt cho cậu. Trong giây phút ấy, cậu giống như một đứa trẻ nhắm mắt lại, khẽ ngửa cổ lên, cảm nhận được những cảm xúc từ ngón tay của Lâm Khâm Hòa qua chiếc khăn ướt mềm mại, thi thoảng cậu lại vang lên những tiếng thút thít đứt quãng. Sau đó Lâm Khâm Hòa dắt cậu ra phòng khách, rót một cốc nước ấm đưa cho cậu. Hai tay cậu đón lấy uống từng ngụm một, uống xong thì không còn nghẹn ngào nữa.
Lúc này đã qua 0 giờ, ánh đèn neon bên ngoài tấm cửa sổ sát đất đã ảm đạm đi nhiều, chỉ có những bông tuyết rơi dày đặc bay không ngừng. Hai thiếu niên nắm tay nhau ngồi sóng vai trên tấm thảm cạnh cửa sổ. Thực ra cả hai đều có rất nhiều điều muốn hỏi người kia, nhưng giờ phút này, bọn họ ăn ý mà yên lặng dựa sát vào nhau. Tay Đào Khê ôm lấy chân, gác cằm lên đầu gối, nhìn Lâm Khâm Hòa lấy hộp giấy đựng mấy cây nến ra, cẩn thận cắm từng cái lên chiếc bánh kem. Cậu nhìn sườn mặt của Lâm Khâm Hòa rồi lại nhìn những ngón tay đang cắm nến của anh, đầu óc cậu như trống rỗng vì khóc quá lâu, nhưng đôi mắt lại đong đầy ánh sáng của một ngày mới.
Mười bảy ngọn nến đầy màu sắc được cắm trên bánh kem, Lâm Khâm Hòa lấy chiếc bật lửa đã chuẩn bị trước đó ra, khẽ hỏi Đào Khê: “Em có muốn tự mình thắp nến không?”
Đào Khê lắc đầu, cất giọng vẫn hơi khàn khàn: “Em muốn nhìn anh thắp.”
Trước đây, trong buổi tiệc sinh nhật của bạn học cậu, cậu thấy những người thắp nến trên bánh sinh nhật đều là những người thân gần gũi nhất của họ.
Lâm Khâm Hòa nói “được”. dùng bật lửa lần lượt thắp sáng mười bảy ngọn nến, ánh nến vàng ấm áp cứ thế sáng lên từng cây một, khẽ lay động trong ánh mắt của hai người. Anh nghiêng người tắt đèn đi, một góc phòng cùng bóng dáng của hai người đong đưa trong ánh nến màu cam.
“Nhắm mắt ước nguyện đi.” Giọng nói Lâm Khâm Hòa trầm lắng mà lại dịu dàng, anh nghiêng mặt nhìn Đào Khê, ánh sáng ấm áp khẽ ôm lấy hàng mi dài rũ xuống của anh.
Đào Khê ngẩn ngơ nhìn Lâm Khâm Hòa, mất một lúc lâu sau mới chậm chạp dời mắt nhìn về chiếc bánh kem cùng những ngọn nến, sau đó ánh mắt cậu dần mất tiêu cự,như đang nhớ tới điều gì đó, đôi mắt bỗng trở nên ươn ướt. Lòng Lâm Khâm Hòa cảm thấy vừa đau vừa mềm mại, khẽ giọng hỏi: “Sao vậy em?”
Đào Khê lắc đầu, chỉ nắm tay anh thật chặt, sau đó nhắm mắt lại trong ánh nến đang nhảy nhót.
“Mẹ yêu ơi, ở trên thiên đường mẹ vẫn mạnh khỏe chứ? Mẹ có thể chúc phúc cho con trai mẹ thêm một lần nữa không? Xin mẹ hãy phù hộ cho cậu ấy và Lâm Khâm Hòa có một đời bình an suôn sẻ, yên lòng mà đầm ấm. Phù hộ cho họ nắm chặt lấy đôi tay của nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa mẹ nhé.”
Đào Khê mở mắt, nhìn những ánh sáng ấm áp đang đung đưa lay động trên mười bảy ngọn nến, rõ ràng đó chỉ là những tia sáng yếu ớt nhưng dường như lại có thể chiếu sáng cả quãng thời gian mười bảy năm qua của cậu.
Cậu quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, gương mặt hiện lên một nụ cười. Lâm Khâm Hòa chuyên chú nhìn cậu, khóe miệng cũng cong lên: “Ước rồi chứ?”
Đào Khê gật đầu, nắm chặt lấy tay Lâm Khâm Hòa không buông, cậu nói: “Mình cùng nhau thổi nến nhé.”
“Được”
Hai cái đầu nhích lại gần cái bánh, mười bảy ánh nến lập lòe lay động rồi tắt lịm tựa tiếng thở dài trong đêm đông.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Khâm Hòa thấp giọng nói một lần nữa với Đào Khê. Nói xong, anh nghiêng đầu lại gần. Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi dày đặc, mái nhà nào cũng phủ kín những giấc mộng tuyết trắng. Trước ô cửa sổ, hai chàng trai ngồi dựa vào nhau, trao nhau những nụ hôn trong hơi thở khẽ khàng đang đan xen, tựa như những bông tuyết rơi giữa lòng hồ, hoa anh đào chớm nở bên bờ, nóng rực mà triền miên nơi vắng lặng.
Cuối cùng Đào Khê cũng chỉ ăn một miếng bánh kem nhỏ, bởi vì Lâm Khâm Hòa nói rằng nửa đêm mà ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho sức khỏe. Cậu cùng Lâm Khâm Hòa dán bức ảnh hai người vừa chụp chung với nhau vào trang tiếp theo của cuốn album, dùng bút máy nghiêm túc viết dưới bức hình: “17”.
Làm xong cũng đã hơn một giờ, Đào Khê chậm rì rì tắm rửa trong nhà vệ sinh của phòng ngủ chính, vừa bước ra thì thấy Lâm Khâm Hòa mặc đồ ngủ ngồi bên giường đang cúi đầu nhìn điện thoại, hiển nhiên là đã tắm ở phòng tắm khác. Đôi mắt sưng húp của Đào Khê đảo qua đảo lại bộ đồ ngủ màu xám tro trên người của Lâm Khâm Hòa mấy lần, lê đôi dép loẹt bước quẹt đến trước giường, cởi dép ra bò sang bên cạnh anh, làm bộ tự nhiên hỏi: “Em ngủ ở đâu đây anh?”
Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê đến thì buông điện thoại xuống, ôm lấy eo kéo cậu ngồi lên đùi mình, hơi ngẩng đầu nhìn cậu: “Chỗ của anh chỉ chuẩn bị một phòng ngủ thôi.”
Đào Khê tách hai chân ra ngồi lên đùi Lâm Khâm Hòa, vòng tay qua cổ anh, liếc nhìn cái gối khác bên cạnh, không để ý đến từ “chuẩn bị”, gương mặt phiếm hồng hỏi: “Vậy hai căn phòng ngoài kia là gì vậy ạ?” Cậu thấy còn hai phòng đang đóng cửa.
Bây giờ đã là gần hai giờ rồi, Lâm Khâm Hòa nghĩ nghĩ rồi vẫn nói cho Đào Khê: “Anh dẫn em tới xem.”
Đào Khê gật đầu cái rụp, cậu tò mò lâu lắm rồi đấy. Cậu bước theo Lâm Khâm Hòa ra ngoài phòng ngủ. Căn phòng đầu tiên mà Lâm Khâm Hòa mở ra là một phòng piano. Đào Khê đi đến cây chiếc đàn dương cầm màu đen đặt ở chính giữa, đi một vòng quanh nó, muốn mở nắp đàn ra nhưng vẫn kìm lại được, chỉ hỏi: “Mỗi ngày anh đều luyện đàn sao?”
Lâm Khâm Hòa nói: “Không, chỉ thi thoảng mới tập một lần.” Vừa nói anh vừa mở nắp đàn ra, tay phải tấu một đoạn nhạc ngắn, hỏi Đào Khê, “Em muốn nghe bài gì?”
Đào Khê nghĩ một lúc rồi đáp: “Bài “Happy birthday” đi anh.”
Thế mà Lâm Khâm Hòa thật sự ngồi xuống, anh đàn một khúc “Happy birthday”, có điều anh đã cải biên lại rất nhiều, một đoạn nhạc đơn giản mà quen thuộc trở nên phức tạp và dễ nghe hơn nhiều. Đào Khê ngồi xuống bên cạnh Lâm Khâm Hòa, nhìn những ngón tay với khớp xương nổi lên rõ ràng đang tấu một nhạc khúc hoàn toàn mới trên những phím đàn đen trắng.
“Đây là một ca khúc mới toanh, phải được đặt một cái tên mới.” Sau khi Lâm Khâm Hòa chơi xong, Đào Khê ngoẹo đầu suy nghĩ, ngón tay ấn một nốt nhạc ngẫu nhiên trên phím đàn.
Lâm Khâm Hòa thu tay lại, nhìn cậu nói: “Gọi là “Happy birthday, Mr. Đào Khê” nhé.”
Đào Khê nhớ tới khúc nhạc “Merry Christmas, Mr. Lawrence”, vô cùng vừa lòng với cái tên này, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười: “Được, cảm ơn Mr. Lâm Khâm Hòa.”
Hai người bước ra khỏi phòng piano, Đào Khê đi theo Lâm Khâm Hòa sang một căn phòng khác, cũng là căn phòng cuối cùng, cậu tò mò hỏi: “Đây là phòng sách hay là phòng ngủ ạ?”
Lâm Khâm Hòa không trả lời cậu mà trực tiếp mở cửa ra. Cậu ngước mắt nhìn lên nhưng cứ đứng ngây ngốc ngoài cửa, trong đầu dường như trống rỗng cả. Đây là một gian phòng tranh rất rộng với khung cửa sổ sát đất chiếm hết cả một mặt tường để chắc chắn rằng luôn có đầy đủ ảnh sáng chiếu vào bên trong. Trong phòng có ba giá vẽ với nhiều kích cỡ khác nhau, một bàn làm việc rất rộng, một bàn vẽ dùng để vẽ tranh, một chiếc đèn thắp sáng, một cái khuôn đúc, một tấm vải lót,… Trong chiếc tủ cao đặt rất nhiều thuốc màu, cọ vẽ, giấy vẽ và các họa cụ khác, hầu như mọi thứ liên quan đến hội họa đều có sẵn và đầy đủ. Một bức tranh màu nước được treo trên vách tường, trong tranh là hình ảnh những cánh hoa đào rơi trên dòng suối trong vắt nơi khe núi, còn từng được cậu cẩn thận đặt cho một cái tên: “Lâm Hoa Mãn Khê”.
Đôi mắt Đào Khê run rẩy, tựa như pháo hoa cùng những ánh đèn neon trên khắp thế gian này đều đang rực sáng trong mắt cậu. Cậu ngây ngốc nhìn một lúc lâu, bỗng quay người ôm lấy thắt lưng của Lâm Khâm Hòa, vùi trán vào vai anh, không ngừng cọ nhẹ khiến mái tóc cũng rối bù lên.
Lâm Khâm Hòa bị cậu cọ đến ngứa ngáy, nở một nụ cười trầm thấp, qua lớp áo ngủ mỏng manh có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang khẽ rung lên, anh hỏi cậu: “Bây giờ em đã biết mình ngủ đâu chưa?”
Đào Khê “Ừm” một tiếng, yên lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa chăm chú: “Anh đừng quên những gì em nói nha. Đợi sau này em kiếm được nhiều tiền rồi, em sẽ mua một căn nhà thật lớn, cái mà có sân ấy. Lúc đó anh nhất định phải ở trong nhà em mua.”
Lâm Khâm Hòa xoa xoa gáy cậu: “Được, anh nghe em.”
Đào Khê lượn mấy vòng quanh căn phòng vẽ rồi mới lưu luyến đi theo Lâm Khâm Hòa về phòng ngủ chính. Lúc nhìn thấy cái giường to bự kia lần nữa, sự ngượng ngùng lại dâng lên trong lòng cậu. Cậu không ngờ nhanh thế mà mình đã có thể ở chung với Lâm Khâm Hòa rồi, thế mà còn có thể ngủ chung luôn nữa.
“Em ngủ có bị lạ giường không?”
Đào Khê nghe thấy Lâm Khâm Hòa hỏi mình thì vội nói: “Không ạ.”
Cậu đã từng ngủ trên giường lót rơm và cả chiếc giường làm bằng ván gỗ hỏng trong căn phòng mười người, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được ngủ trên cái giường vừa to lại vừa mềm mại như vậy, nó thôi thúc cậu hãy chạy tới lăn qua lộn lại trên giường. Đào Khê nghĩ sao làm vậy, cậu cởi dép bò lên trên giường lăn một vòng, lăn từ chỗ này sang chỗ khác rồi lăn luôn vào vòng tay của Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa tóm lấy eo cậu, buồn cười nhìn cậu rồi khẽ hôn nhẹ một cái lên trán rồi nói: “Ngủ sớm thôi em, muộn lắm rồi đấy.”
Đào Khê im lặng nằm trong vòng tay anh, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một vấn đề mà cậu luôn thắc mắc: “Sao anh lại biết?” Biết những điều chưa từng được nói ra.
Lâm Khâm Hòa nghiêng người tắt đèn, căn phòng ngủ chìm vào bóng tối. Sau đó anh trùm chăn bông lên, kéo Đào Khê ôm vào lòng. Anh nói qua qua về việc mình thuê người đến Đào Khê Loan để điều tra, bỏ qua chi tiết những gì bà cụ kia nói và cả chuyện của Đào Kiên. Đào Khê nghe Lâm Khâm Hòa kể xong mà sững sờ, lại nghĩ tới chuyện anh đã từng nhận ra mình qua nét chữ, cảm thấy người này thông minh và nhạy bén đến mức đáng sợ.
“Vì sao em vẫn luôn giữ im lặng?” Lâm Khâm Hòa bình tĩnh hỏi cậu.
Đào Khê do dự một lúc, cuối cùng chỉ nói: “Em đã đồng ý với mẹ… mẹ nuôi, rằng em sẽ không nói ra sự thật trước lúc trưởng thành.” Nhưng thực ra cậu chẳng hề để tâm tới những lời cầu xin đó của Quách Bình. Nguyên nhân thật sự, chỉ có bản thân cậu biết.
Vòng tay đang ôm lấy Đào Khê của Lâm Khâm Hòa đột nhiên siết chặt lại, may mà lúc này trong phòng tối om, bọn họ chẳng thể nào nhìn thấy sắc mặt của nhau. Anh im lặng một lúc mới kìm nén được những cảm xúc của mình, chỉ trầm giọng: “Bà ta không có tư cách yêu cầu em điều này, em cũng không cần thiết phải giữ đúng lời hứa.”
Đào Khê “vâng” một tiếng rồi tiếp lời: “Vì vậy em định nói với anh, nhưng không ngờ là anh đã biết trước rồi.”
Cậu cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi, nhưng trái tim lại hưng phấn không thôi, cứ muốn nói chuyện tiếp với Lâm Khâm Hòa. Lúc này Lâm Khâm Hòa hôn nhẹ lên trán cậu, khẽ bảo: “Ngủ đi, chúc em ngủ ngon.”
Đào Khê ôm lấy cổ Lâm Khâm Hòa, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, mơ màng nói: “Chúc anh ngủ ngon, nhưng hình như em không ngủ được.”
Nói thì nói vậy, nhưng có lẽ vì vừa nãy khóc mệt rồi, hoặc có lẽ cuối cùng buông bỏ được bí mật, cảm giác như trút được gánh nặng nên chẳng tới mười phút sau, Đào Khê đã chìm vào giấc ngủ. Ngược lại, Lâm Khâm Hòa lại chẳng thể chợp mắt. Anh mở mắt trong bóng tối, lắng nghe tiếng hít thở khe khẽ của Đào Khê, sắc mặt nặng nề.
Anh nói anh muốn dẫn cậu về nhà, nhưng anh biết không phải cứ có vài người cùng chung huyết thống sống dưới một mái hiên thì gọi là gia đình. Anh nhất định sẽ để Đào Khê nhận lại người thân của mình, nhưng liệu Đào Khê có thể thực sự trở về cái nơi gọi là gia đình mới đó không? Làm thế nào cậu có thể hòa hợp với người thân chưa bao giờ sống cùng cậu trong suốt mười bảy năm qua đây? Huống chi ngay chính giữa những người thân ấy còn đang tồn tại sự mâu thuẫn và lục đục, còn cả một Dương Đa Lạc đã nuôi dưỡng hơn mười năm nữa. Tính tình Đào Khê nhạy cảm như vậy, liệu cậu có cảm thấy bị tổn thương và tủi thân khi phải cố gắng làm quen với ngôi nhà mới không?
Anh phải cân nhắc kỹ mọi chuyện, vì dù sao mà nói, đối với nhà họ Phương và họ Dương anh cũng chỉ là một người ngoài, không có tư cách xen vào chuyện này. Vì vậy trước tiên anh muốn trao cho Đào Khê một mái nhà, một con đường lui vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Thậm chí anh còn nghĩ, nếu những người thân ấy không thể tiếp nhận Đào Khê, vậy anh cam tâm tình nguyện trở thành người thân duy nhất của cậu.