Đào Khê tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ vào mới nhận ra rằng nó cũng rất vừa với người mình. Cậu ngây ngốc nhìn bộ ngủ của mình mất một lúc rồi mới lơ đễnh dùng máy sấy thổi qua loa mái tóc một chút, sau đó vươn tay lau hơi nước đọng trên mặt kính, dí sát nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương. Có lẽ do vừa tắm xong nên mặt cậu bị hun nóng đến đỏ ửng, hai cánh môi cũng rất hồng hào. Đầu cậu trống rỗng nhìn một lúc, nhìn sang bên cạnh thì thấy trong tủ có hai cái ly súc miệng, một cái màu đen, cái còn lại màu trắng, bên trong cũng đặt hai chiếc bàn chải đánh răng màu sắc khác nhau, vẫn là một đen một trắng như thế.
Khó khăn lắm mới làm dịu đi được trái tim sau khi tắm xong mà giờ nó lại đập loạn xạ lên rồi.
Đào Khê xoắn xuýt trong nhà vệ sinh mất một lúc lâu mới mở cửa bước ra. Lúc bước vào cùng Lâm Khâm Hòa, cậu chỉ vội vã nhìn lướt qua căn phòng ngủ rộng lớn phía ngoài này, bây giờ chỉ có một mình cậu đứng ở đây, cậu liền đưa mắt tỉ mỉ xem xét một vòng.
Phong cách của căn phòng ngủ này lạnh lùng không khác gì Lâm Khâm Hòa, không có nhiều đồ trang trí lắm, có một chiếc cửa sổ sát đất rộng nguyên một mặt tường, rèm cửa khép hờ, giữa phòng ngủ là một chiếc giường rất lớn phủ ga màu xanh xám, nhìn trông rất mềm mại.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái giường, phát hiện ra đầu giường có hai cái gối. Đào Khê vuốt gương mặt vẫn còn đang nóng bừng của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng quay lại nhìn, là Lâm Khâm Hòa bước tới, anh nhìn vào bộ đồ ngủ trên người của cậu.
“Sắp tới mười hai giờ rồi.”
Đào Khê bỗng cảm thấy hồi hộp mà mở to mắt, trong đầu chẳng còn đọng lại chút ý nghĩ nào. Cậu không muốn bỏ lỡ mất thời khắc 0 giờ trong ngày sinh nhật của mình.
“Em tắm lâu ghê. Vốn dĩ anh định dẫn em tới xem các phòng khác nữa.” Lâm Khâm Hòa hờ hững nói, vươn tay chỉnh lại cổ áo đang cuộn tròn của Đào Khê, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh trắng nõn.
Đào Khê cảm thấy xương quai xanh của mình hơi ngứa, khuôn mặt nóng bừng lên, vội vàng bảo: “Vậy bây giờ mình đi ăn bánh kem nha.”
Hình như Lâm Khâm Hòa cười lên một tiếng, anh cầm lấy cổ tay Đào Khê và dẫn cậu tới phòng khách. Trên đường cậu cứ liếc nhìn hai căn phòng vẫn luôn đóng kín cửa. Đèn trần phòng khách đã tắt, nhưng những chiếc đèn led bé xíu xung quanh chiếc bánh kem phủ fondant vẫn sáng lấp lánh, tỏa sáng cùng với ánh đèn neon lúc đêm về lập lòe như biển sao bên ngoài cửa sổ. Đào Khê nhìn chiếc bàn cafe nhỏ đặt trên tấm thảm lông cừu cạnh cánh cửa sổ sát đất, trên mặt bàn có một chiếc bánh kem màu sữa. Cậu vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh chiếc bánh, sáp đến gần hít hít mùi thơm ngọt ngào. Chiếc bánh kem này vừa nhìn là biết ngon rồi.
Cậu ngồi khoanh chân bên cạnh bàn cafe, ánh mắt băn khoăn tìm kiếm mấy cây nến nhưng lại thấy cái gì đó có bìa màu trắng giống như một cuốn sổ ghi chép nằm cạnh bàn. Trái tim Đào Khê khẽ giật nảy lên, nhìn Lâm Khâm Hòa cũng đi tới ngồi xuống, chỉ chỉ cuốn sổ hỏi: “Đây là gì vậy anh?”
Lâm Khâm Hòa đưa mắt nhìn qua, trong phút chốc vẻ mặt bỗng trở nên mất tự nhiên, anh hơi dừng lại một lát mới nói tiếp: “Quà sinh nhật tặng em đó.”
Hai mắt Đào Khê sáng bừng lên, không nhịn được mà cầm cuốn sổ ghi chép lên, cười hỏi: “Bây giờ em có thể xem nó được không?”
Lâm Khâm Hòa nhìn thời gian, chỉ còn cách hai mươi phút nữa là đến mười hai giờ, anh do dự một lúc rồi đáp: “Được.” Sau đó nghiêng người bật chiếc đèn sàn lên, bỗng chốc góc phòng trở nên sáng hơn.
Đào Khê ôm lấy cuốn sổ, dựa lên người Lâm Khâm Hòa. Mặt bìa sổ làm bằng da cứng màu trắng thuần, các góc hơi nhọn. Cậu mở trang đầu tiên ra, trên trang bìa có viết vài từ hơi thưa thớt nhưng nét chữ mạnh mẽ cứng rắn: “Gửi tặng Đào Khê mười bảy tuổi.”
Đào Khê bỗng hiểu ra rằng cuốn sổ này đáng lẽ phải được xem sau mười hai giờ. Cậu ngượng ngùng nhìn Lâm Khâm Hòa, nhưng vẫn không nhịn được mà lật sang trang tiếp. Cậu tưởng rằng sẽ thấy những lời nào đó Lâm Khâm Hòa viết cho cậu nhưng lúc nhìn rõ nội dung bên trong, cậu bỗng ngẩn người.
Trang thứ hai dán một tấm ảnh. Đây dường như không phải là một cuốn sổ ghi chép mà là một cuốn album ảnh được làm bằng tay. Trong bức ảnh hơi cũ đó là hình một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong một chiếc chăn nhung mềm mại, em bé đó có đôi mắt trong veo, hai tay bé xíu đặt trên ngực, trong miệng còn ngậm một cái núm vú cao su, có vẻ như đang cười. Dưới bức ảnh là một con số viết bằng bút máy: “1”.
Đào Khê mờ mịt nhìn Lâm Khâm Hòa, Lâm Khâm Hòa chạm phải ánh mắt cậu thì mau chóng quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Đây là bức ảnh lúc anh được một tuổi.”
Đào Khê ngạc nhiên đến ngây người, sửng sốt nhìn sườn mặt của Lâm Khâm Hòa, chỉ thấy đôi tai anh dần đỏ ửng lên. Cậu không kìm được mà bật cười, sau đó cúi đầu xem kỹ bức ảnh đứa trẻ sơ sinh, phát hiện ra quả nhiên có thể nhận ra được chút bóng dáng nào đó của Lâm Khâm Hòa trong này, ví dụ như đôi mắt đẹp từ khi còn bé kia. Cậu lờ mờ hiểu ra quyển album này là gì, chớp nhanh đôi mắt rồi cúi đầu tiếp tục nhìn tấm ảnh em bé, sau khi nhìn lâu thật lâu, ngón tay cậu nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của đứa trẻ trên ảnh rồi mới chậm rãi lật sang sang thứ ba.
Trang thứ ba cũng là một tấm ảnh, cậu bé trong ảnh đã lớn hơn nhiều. Bé đang ngồi trên sàn nhà được trải thảm xốp nghịch đồ chơi trong tay. Ngồi trên ghế sopha bên cạnh là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, trong tay ông cầm một tờ báo nhưng đôi mắt vẫn hướng về đứa trẻ ngồi dưới đất. Nhìn gương mặt này thì có lẽ đây là ba của cậu bé. Con số dưới bức ảnh chuyển thành số “2”. Đây là bức ảnh lúc Lâm Khâm Hòa được hai tuổi.
Đào Khê yên lặng ngắm nhìn bé trai trong ảnh, một lúc sau cậu cười nói: “Anh giống ba anh thật đấy.”
Lâm Khâm Hòa không kìm được mà nghiêng đầu qua nhìn: “Đây là bác cả của anh.” Hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Trước lúc năm tuổi anh sống trong nhà của bác.”
Đào Khê sững người, mơ hồ nhận ra rằng có lẽ bên trong đang cất giấu bí ẩn nào đó.
Cậu chậm rãi lật tiếp từng trang, mỗi bức ảnh đều nhìn rất lâu. Lâm Khâm Hòa năm tuổi hai tay chống má ngồi ngẩn người trên ghế ở trường mẫu giáo. Lâm Khâm Hòa sáu tuổi đeo một chiếc cặp sách nhỏ trên vai, đứng ở cổng trường tiểu học với vẻ mặt không vui. Lâm Khâm Hòa bảy tuổi đội chiếc mũ màu vàng đi thăm quan đài thiên văn. Lâm Khâm Hòa tám tuổi ngồi nghiêm chỉnh chơi cờ với ông nội. Lâm Khâm Hòa chín tuổi ngồi đọc truyện Tiếng Anh ở bàn sách,…
Cậu nhìn đứa trẻ ngày một lớn lên trong ảnh, từ một em bé sơ sinh trở thành một cậu nhóc biết chạy biết nhảy, rồi đến một chàng trai tuấn tú cao lớn, đường nét cùng biểu cảm trên gương mặt càng ngày càng giống với Lâm Khâm Hòa của bây giờ. Đặc biệt là Lâm Khâm Hòa của tuổi mười sáu. Có lẽ là ảnh của năm vừa rồi, chắc là được chụp tại phòng nhạc, anh mặc trên người bộ lễ phục màu đen ngồi trước đàn dương cầm tấu nhạc, sườn mặt sắc sảo lộ ra vẻ lạnh lùng. Bức ảnh này là Lâm Khâm Hòa quen thuộc trong ấn tượng của cậu.
Trong cuốn album này, cậu thoáng nhìn thấy Lâm Khâm Hòa của mười sáu năm mà cậu không được gặp. Mặc dù chỉ là một vài khoảnh khắc, nhưng những khoảnh khắc này lại khiến cậu vô cùng hạnh phúc và khát khao không thôi. Đào Khê cúi đầu nhìn bức ảnh Lâm Khâm Hòa năm mười sáu tuổi, ngắm nhìn rất lâu rồi mới thở nhẹ ra, lật sang trang tiếp theo.
Tấm ảnh trên trang mới chụp trong căn phòng học quen thuộc. Trên chiếc bàn học ở dãy cuối cùng, một thiếu niên đan gối đầu lên tay ngủ, ánh nắng vàng ươm ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, một vệt sáng mỏng manh rơi trên mái tóc và đồng phục của người ấy, hàng mi trên mí mắt cũng bị nhuộm thành một màu vàng nhạt. Cổ tay phải của người thiếu niên ấy lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi đồng phục, trên cổ tay còn có một chiếc vòng màu đỏ với một viên đá Lục Tùng màu xanh lam.
Con số dưới bức ảnh chuyển thành: “17”. Năm Lâm Khâm Hòa mười bảy tuổi, anh gặp được Đào Khê.
Đào Khê nhìn mình trong ảnh, chớp chớp mắt, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn về Lâm Khâm Hòa đang ngồi sát bên mình. Cậu muốn cười nhưng khi cậu mở miệng, thanh âm lại mang theo sự run rẩy: “Anh lợi dụng lúc em đang ngủ trưa chụp lén em, lần sau em cũng muốn chụp anh.”
Hai tay Lâm Khâm Hòa đan vào nhau, ánh đèn vàng ấm áp ôm lấy chiếc áo len màu xám tro của anh. Anh rũ mắt xuống, yên lặng một lúc, quay đầu nhìn tấm ảnh trong album rồi nhìn về phía Đào Khê vẫn luôn nhìn mình, đôi mi dài rũ xuống che đi sự dịu dàng trong đáy mắt.
“Em có thể quang minh chính đại chụp anh.”
Đào Khê mỉm cười. Cậu cúi đầu muốn lật tiếp nhưng lại phát hiện ra các trang phía sau đều là trang trắng, tựa như đang chờ những bức ảnh mới, mà tuổi mười bảy của Lâm Khâm Hòa hầu như chẳng có thứ gì khác. Ngón tay cậu vuốt nhẹ mép album. Một lúc sau, cậu hỏi với giọng nói mang theo chút giọng mũi: “Bức ảnh tuổi mười bảy của anh đâu ạ? Sao lại chỉ có ảnh của em.”
Lâm Khâm Hòa buông đôi tay đang đan vào nhau ra, nhìn cậu nói: “Không phải em đều có thể nhìn thấy anh mỗi ngày sao?”
Đào Khê ngẩn ra: “Hả?” Cậu không hiểu ý của Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa cầm lấy phong bì giấy ở bên cạnh, lấy ra một bức ảnh vừa mới chụp tối nay rồi đặt vào trang tiếp theo của cuốn album. Anh nhìn Đào Khê, vẻ mặt nghiêm túc giải thích ý nghĩa việc anh tặng cậu album ảnh này: “Mỗi năm sau của tuổi mười bảy, chúng ta sẽ đều ở bên nhau. Anh đã bỏ lỡ mười sáu năm của em nên anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian ấy.”
Ánh mắt của Đào Khê chợt run lên, cậu cúi đầu nhìn bức ảnh mới. Trong ảnh, Lâm Khâm Hòa đang hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, nét mặt dịu dàng mà trịnh trọng. Ngón tay đặt trên album của cậu cuộn lại, trái tim đập loạn nhịp chẳng thể nào kiểm soát được. Cậu không biết từ “bỏ lỡ” trong lời nói của Lâm Khâm Hòa có ý nghĩa gì, liệu có phải là cái “bỏ lỡ” mà cậu đang nghĩ không?
Ánh mắt Lâm Khâm Hòa rơi trên gương mặt cậu, lại là đôi mắt mang theo sức nặng tựa trận tuyết trong đêm Giáng sinh, rơi rất dày và nặng nhưng lại chẳng hề có tiếng động. Ánh sáng êm dịu ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn sàn dịu dàng bao phủ lên một góc phòng. Đào Khê ngoảnh đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, ánh đèn vàng ấm áp bao lấy người anh. Cậu khẽ nín thở, ngón tay vô thức vuốt nhẹ mép cuốn album. Giây phút này, cậu có cảm giác rằng Lâm Khâm Hòa có lẽ đã biết chuyện gì đó, nhưng vừa nghĩ đến khả năng này, cậu không thể kìm nén được cảm giác sợ hãi trong lòng. Cậu không biết bản thân đang sợ điều gì, cũng không biết vì sao đôi mắt lại nóng lên như thể có cái gì đó nóng bỏng sắp trào.
Hai người ngồi sóng vai trên tấm thảm mềm mại, họ dựa vào nhau rất gần, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia và nghe thấy hơi thở của nhau. Lâm Khâm Hòa ngoảnh mặt nhìn ánh đèn neon rực rỡ cùng những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, chợt hỏi khẽ: “Em có tin vào sự tồn tại của các vũ trụ song song không?”
Đào Khê cầm cuốn album trong tay, mờ mịt lắc đầu. Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc, quay đầu nhìn cậu, ánh sáng trong đôi mắt luôn lạnh lùng của anh khẽ lay động, giọng anh hơi khàn.
“Trước đây anh cũng không tin, nhưng bây giờ anh hi vọng có một thế giới song song như thế. Ở thế giới ấy, mọi thứ đều quay theo quỹ đạo vốn có của nó. Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, chúng ta cùng lớn lên bên nhau. Mỗi năm vào dịp lễ Giáng sinh, anh sẽ mang quà đến tìm em, ở cùng với những người thân yêu thương em, nói với bảo bối của chúng ta một câu, chúc mừng sinh nhật.”
Hàng mi của Đào Khê run rẩy, cậu nắm chặt quyển album trong tay, nắm lấy quãng thời gian mười sáu năm kia, góc bìa sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cậu nhưng cậu lại chẳng có cảm giác gì. Cậu hé môi nhưng chẳng thể cất lên lời như bị câm vậy, cố gắng bao lâu cũng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào rất nhỏ. Lâm Khâm Hòa nhìn người ấy run rẩy nhỏ giọng nức nở, trái tim anh đau như bị một con dao cùn đâm khoét. Anh muốn rút cuốn album góc cạnh kia khỏi tay Đào Khê nhưng cậu cứ ôm chặt nó vào trong ngực, cứ như dùng tất cả sức mạnh của bản thân vậy. Lâm Khâm Hòa chỉ đành vươn tay ôm lấy cậu, đặt cậu ngồi lên đùi mình, khẽ khàng ôm cậu, cất giọng khản đặc: “Anh xin lỗi, anh của thế giới này đã bỏ lỡ em nhiều năm như vậy, nợ em rất nhiều câu chúc mừng sinh nhật.”
Ánh mắt của Đào Khê hoàn toàn trở nên mơ hồ. Cậu muốn nói rằng: “Anh không có lỗi với em” nhưng vẫn chẳng thể nào cất lên tiếng. Cậu nghẹn ngào, cố gắng nén nước mắt, chỉ có thể ra sức lắc đầu. Vành mắt Lâm Khâm Hòa đỏ lên. Anh ôm lấy Đào Khê, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, cảm nhận được một giọt nước mắt nóng bỏng trên đôi môi mình.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi dày đặc, lặng lẽ bao phủ tất cả mọi hỗn độn trên thế gian này, giống như trận tuyết dày của mười bảy năm trước đã rơi kín cả nửa khe núi. Nhưng một ngày nào đó tuyết sẽ tan, mặt trời cuối cùng cũng sẽ mọc, khi đó, một thế giới hoàn toàn mới và sáng ngời sẽ tới.
“Đào Khê, anh đưa em về nhà nhé, được không em?”
Đào Khê không kìm nén được nữa, những giọt nước mắt đong đầy trong mắt không ngừng lăn dài trên mi. Cậu muốn trả lời rằng “được”. đôi môi run rẩy khẽ hé nhưng chỉ có thể nhếch miệng mà chẳng phát ra tiếng. Cuối cùng cậu buông quyển album ra, ôm chặt lấy cổ của Lâm Khâm Hòa, vùi đầu vào vai anh bật khóc nức nở như mọi đứa trẻ khác. Cậu khóc đến mức không thể kiềm chế được, nghẹn ngào thở hổn hển, mặc cho nước mắt thấm ướt cả vai áo Lâm Khâm Hòa, dường như chẳng thể nào ngăn nổi dòng lệ rơi.
Tất cả kim đồng hồ đều điểm mười hai giờ, lại một mùa Giáng sinh nữa có tuyết rơi. Căn phòng khách yên ắng phảng phất mùi hương ngọt ngào của bánh kem, những quả bóng bày đầy màu sắc cùng ánh đèn led lấp lánh như dải ngân hà sau lưng bọn họ.
Lâm Khâm Hòa ôm chặt người trong ngực, nhắm mắt thủ thỉ: “Bảo bối của anh, chúc em sinh nhật vui vẻ, cùng cả một Giáng sinh an lành.”
Nếu cậu đã đánh mất cái tên mang ý nghĩ nhiều hạnh phúc và niềm vui kia, vậy thì để anh dùng cả đời này chúc phúc cho cậu. Chúc cho bảo bối Đào Khê mỗi ngày đều vui vẻ và hạnh phúc.
Chia sẻ: