Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 51




“Tuyết rơi rồi!”

Hành lang trường Nhất Trung Văn hoa chật ních học sinh chen chúc nhau xem tuyết rơi, xen lẫn những tiếng xuýt xoa vui vẻ. Đào Khê cũng ráng chen vào nhưng vẫn không xem được cảnh tuyết rơi, cậu bực tới run người. Ánh mắt vô thức lướt qua lớp tuyết dày đặc quánh lại trên con đường nhựa dẫn đến cổng trường, dưới ánh đèn đường màu vàng mờ nhật, chỉ thấy những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi, đáp xuống nơi mặt đường yên tĩnh không vương hơi người.

Chuông vào tiết tự học cuối cùng của buổi tối vang lên, trên hàng lang nhanh chóng mất hút hơi người. Đào Khê chờ tiếng chuông reo xong mới nâng bước quay về lớp. Lúc chỉ mới đi được một bước, cậu bỗng quay đầu nhìn con đường kia thêm một lần nữa, cảnh vừa nhìn thấy khiến cậu thoáng dừng bước. Đào Khê nhanh chóng xoay người lại, đè cơ thể lên thành lan can lạnh ngắt trên hành lang. Cậu nhoài người ra ngoài, dùng thị lực cực tốt nhìn đăm đăm con đường nhựa kia. Ở đó, có một hình bóng rất quen thuộc. Dù khoảng cách này rất xa, tuyết cũng rất lớn nhưng cậu chắc chắn người ấy là ai. Đào Khê không nghĩ ngợi gì nữa, vội vã quay người chạy về phía cầu thang.

Bởi vì đã vào tiết, không gian khắp cầu thang im phăng phắc, chỉ có một mình cậu chạy như bay. Và cũng bởi vì chạy quá nhanh mà suýt chút nữa ngã sấp mặt ở trên đường. Cậu chạy xuyên qua cơn gió lạnh thấu xương và màn tuyết trắng vô tận ra khỏi tòa nhà. Hoa tuyết không ngừng đáp xuống mặt cậu, hóa thành giọt nước nhỏ chảy xuống cổ, ấy vậy cậu lại không hề hay biết. Trên con đường vắng bóng người, trong tầm mắt mờ mịt, Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa ở cách đó không xa. Anh che dù, đứng giữa màn đêm đen tô điểm thêm hàng ngàn bông hoa tuyết trắng nhìn cậu. Cậu chạy hơn một chút, bước chân không ngơi nghỉ chạy một mạch đến trước mặt Lâm Khâm Hòa, đợi đến khi cả người lấy lại thăng bằng, ánh mắt cậu hiện lên một tia sáng nhỏ, cậu thở hổn hển.

“Anh xử lý xong chuyện…”

Chưa nói hết câu, Đào Khê đột nhiên bị Lâm Khâm Hòa ôm vào lòng. Trời tuyết lớn và bóng đêm dày đặc, ngay cả ngọn gió cũng không lọt qua nổi cái ôm của họ. Lâm Khâm Hòa dụi đầu vào bả vai bị tuyết thấm ướt của cậu, cánh tay không ngừng siết chặt, vững vàng bao bọc cậu trong lồng ngực rắn chắc và mạnh mẽ như thể sợ rằng cậu sẽ không cảm nhận được.

Đào Khê không nhìn thấy sắc mặt của Lâm Khâm Hòa nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được sự khổ sở và mong manh của anh hiện giờ. Cậu giơ tay lên đáp lại Lâm Khâm Hòa, lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Lâm Khâm Hòa vẫn im lặng như trước, vùi đầu thật sâu vào cổ cậu, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề. Cậu yên lặng được lồng ngực anh bao lấy, chẳng biết làm gì hơn ngoài vỗ nhẹ lưng an ủi Lâm Khâm Hòa. Cậu nhẹ giọng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở lại lớp học đã, được không?”

Cuối cùng Lâm Khâm Hòa cũng mở miệng nhưng giọng nói hơi khàn khàn: “Quay về.”

Đào Khê ngơ ngác, vô thức hỏi: “Về đâu?”

Lâm Khâm Hòa không trả lời, chậm rãi buông cậu ra, sau đấy dùng sức cầm tay cậu, nghiêng đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt cậu. Lạnh lùng, dịu dàng và thêm chút trân trọng. Mãi đến khi lên taxi, trong đầu Đào Khê vẫn còn đang nghĩ đến việc lúc nãy Lâm Khâm Hòa ôm cậu cùng loại cảm xúc nặng nề và nóng bỏng kia. Cậu ngắm nhìn Lâm Khâm Hòa ở bên cạnh. Ánh đèn trong xe rất mờ, bên ngoài cửa xe là hàng vạn ánh đèn neon rực rỡ của phố phường, chúng dịu dàng phác họa từng đường nét đẹp như tranh vẽ trên gò má Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa cảm giác được ánh mắt của cậu, xoay đầu nhìn cậu và bàn tay siết tay cậu thật chặt. Khắp quãng đường này Lâm Khâm Hòa luôn nắm chặt tay cậu, chặt thật chặt, đến nỗi lòng bàn tay của cậu đổ chút mồ hôi.

Sau khi xuống xe, chỉ còn vài bông tuyết lẻ loi rơi xuống, người đi trên phố đã buông dù. Lâm Khâm Hòa vẫn cầm tay Đào Khê, dắt cậu bước ngang qua dòng người vồn vã và những bông hoa tuyết li ti. Hai nam sinh mười bảy, mười tám tuổi nắm tay nhau đã chẳng phải là một chuyện bình thường, chưa kể hai người đều có ngoại hình nổi bật, khiến ai ai cũng ngoái nhìn. Đào Khê căng thẳng nhìn Lâm Khâm Hòa, nhưng Lâm Khâm Hòa không quan tâm, chỉ chăm chăm cầm tay cậu đi về phía trước. Cậu bị Lâm Khâm Hòa nắm tay dắt vào một trung tâm mua sắm, trong trung tâm bật một bài hát tràn ngập không khí giáng sinh “All I Want For Christmas Is You”, khắp nơi đều là các cửa hàng treo quảng cáo khuyến mãi mừng lễ giáng sinh. Đào Khê tưởng rằng Lâm Khâm Hòa muốn mua cho cậu một thứ gì đó, nhưng Lâm Khâm Hòa lại dẫn cậu đến một cửa hàng nhỏ ở rìa trung tâm mua sắm. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, là một cửa hàng chụp ảnh, cửa hàng này trang trí theo phong cách của những năm 80.

Cậu kinh ngạc hỏi Lâm Khâm Hòa: “Anh muốn chụp ảnh ở đây sao?”

Trong trí nhớ của cậu, Lâm Khâm Hòa rất không thích chụp ảnh, mỗi khi lớp có hoạt động chụp ảnh chung, Lâm Khâm Hòa luôn tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Lâm Khâm Hòa không trả lời. Bỗng ông chủ tiệm chụp ảnh đi tới, vẻ ngoài độ hơn hai mươi, cười nói: “Chà, lâu rồi không gặp, sao lại đến đây gặp anh thế.”

Đào Khê thấy hai người quen biết nhau, cậu hơi hoảng hốt muốn rút tay ra nhưng Lâm Khâm Hòa không buông tay, đã thế còn nắm tay cậu chặt hơn, nhẹ nhàng vuốt ve tay cậu trấn an.

Lâm Khâm Hòa nói với ông chủ bằng một giọng điệu thân quen: “Muốn nhờ anh giúp tôi chụp một bức ảnh chung.”

Đào Khê ngơ ngác nhìn Lâm Khâm Hòa, đôi tay cứng đơ như một bức tượng.

Chủ tiệm vuốt ngược tóc mái lòa xòa trước trán lui sau, anh ta nhìn Đào Khê một cái, ánh mắt đặt trên đôi bàn tay đang nắm của hai người, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, anh ta đùa giỡn nói: “Tiệm của anh chỉ chụp ảnh kết hôn và ảnh gia đình thôi, chú em có chắc là không tìm lầm người chứ?”

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi cười và nói với chủ tiệm: “Chắc chắn.”

Chủ tiệm cười thành tiếng, muốn tiếp tục trêu hai đứa nhóc nhưng lại bị Lâm Khâm Hòa ném cho ánh nhìn không mấy thiện ý nên đành ra dấu ok: “Vậy để anh chuẩn bị.” Rồi đi vào phòng chụp ảnh.

Kể từ khi nghe đến chụp ảnh, hai má Đào Khê trở nên nóng bừng. Cậu nhỏ giọng nói với Lâm Khâm Hòa: “Dùng điện thoại chụp cũng được mà, sao anh lại muốn đến tiệm chụp vậy?”

Lâm Khâm Hòa im lặng một chốc, thấp giọng nói: “Muốn cùng em chụp một bức ảnh thật sự.”

Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, trái tim như được bao lấy bởi một dòng nước ấm. Cậu cười một cái: “Vậy cũng được, vả lại lâu rồi em mới đi chụp ảnh ở tiệm đấy, hồi tiểu học có đến tiệm chụp một tấm…”

Cậu dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Một tấm ảnh gia đình, phông nền là ở quảng trường Thiên An môn. Giáo viên ngữ văn yêu cầu bọn em viết một bài văn cho tấm ảnh kia, thế nên em ghi tiêu đề là ‘Em yêu gia đình mình’.”

Lâm Khâm Hòa nắm tay Đào Khê thật chặt, anh nghiêng đầu nhìn về phía Đào Khê: “Đợi chúng ta chụp xong, em có thể viết một bài văn cho nó.”

Đào Khê đùa giỡn: “Vậy thì thầy Lâm đặt tiêu đề giúp em đi.”

Lúc này, chủ tiệm đã đi ra: “Vào đi, có thể chụp được rồi.”

Cậu và Lâm Khâm Hòa cùng nhau đi vào phòng chụp ảnh, phông nền trong tiệm cũng giống như phong cách cổ điển của tiệm. Như bao người khác đến đây chụp ảnh, hai người thay đồ, mặc hai cái áo sơ mi trắng, ngồi sóng vai trên băng ghế. Chủ tiệm loay hoay với chiếc camera, càng nhìn thành quả vừa chụp được càng thấy thỏa mãn, anh ta nói với hai người: “Nhìn người đối diện nào.”

Đào Khê nghe vậy nên nghiêng đầu lại, Lâm Khâm Hòa cũng xoay đầu nhìn cậu, cậu và Lâm Khâm Hòa ngồi nhìn nhau. Hình như họ nhìn nhau rất lâu, hoặc có lẽ là do ánh mắt của Lâm Khâm Hòa thật quá đỗi dịu dàng, đến nổi cậu không hiểu sao viền mắt mình lại nóng lên. Hình bóng Lâm Khâm Hòa trước mắt cậu dần dần trở nên mơ hồ. Cậu bỗng nhớ về cuốn sổ có ảnh cả gia đình mà cậu từng coi như báu vật kia, cậu còn chẳng nhớ nó đã nằm ở cái xó nào nữa, cậu đã tìm rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không thấy. Nhưng sau này, dù cho có tìm thấy nó rồi, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt Đào Khê, đột nhiên anh nghiêng người tới gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe mắt cậu. Hình ảnh được ống kính bắt trọn.

Chụp xong bức ảnh này, chủ tiệm nhanh chóng đi rửa những bức nhỏ, còn mấy bức ảnh lớn vài ngày nữa sẽ gửi cho Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa cẩn thận bỏ những bức ảnh này vào trong túi, anh cho chủ tiệm địa chỉ của một khu dân cư, Đào Khê nghĩ đó là địa chỉ nhà của Lâm Khâm Hòa. Họ ngồi lên một chiếc taxi, Đào Khê nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói với tài xế một địa điểm, đó là địa chỉ mà Lâm Khâm Hòa vừa cho chủ tiệm chụp ảnh. Cậu bỗng dưng căng thẳng, đầu óc quay cuồng. Chẳng lẽ, Lâm Khâm Hòa muốn đưa cậu về nhà anh?

Đường đi chẳng mấy xa, xe chỉ mới đi chừng hai mươi phút hơn thì dừng, Đào Khê xuống xe cùng Lâm Khâm Hòa, cậu thấy đây là lối vào của một khu dân cư cao cấp, trông giống như một nơi mà Lâm Khâm Hòa nên ở. Đào Khê nhìn tòa nhà cao tầng kia, bàn tay vô thức siết chặt, một giây sau tay cậu đã được Lâm Khâm Hòa nắm lấy. Bàn tay cậu run rẩy, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa như đọc được suy nghĩ của cậu, anh nói: “Nhà anh không có ai đâu.”

Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, sau đấy lại ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ anh sống một mình sao?” Thật ra, cậu vẫn luôn biết Lâm Khâm Hòa và mẹ của anh sống với nhau, còn Dương Đa Lạc cũng thường xuyên ở đây nữa.

Lâm Khâm Hòa không trả lời câu hỏi của cậu, anh nắm tay cậu đi vào cửa lớn ở tiểu khu này. Họ tay trong tay đi ngang qua vườn hoa tiến vào thang máy tòa nhà. Bên trong thang máy rất rộng rãi, cũng chẳng có ai khác. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa ấn nút tầng 32, màn hình điện tử dần dần hiện lên những con số từ nhỏ đến lớn. Con tim cậu cứ như những con số, không cách nào ngừng nhảy lên. Cửa thang máy mở ra, Đào Khê hít một hơi thật sâu rồi cùng Lâm Khâm Hòa đứng trước một cánh cửa và thận trọng đứng bên cạnh Lâm Khâm Hòa nhìn anh mở cửa.

“Vào đi.” Lâm Khâm Hòa mở đèn, xoay người bảo cậu.

Cậu theo sau anh, rồi bước chân cậu khựng lại. Lọt vào tầm mắt cậu là phòng khách rộng rãi sáng sủa, trang trí rất mới, rất phù hợp với người có tính cách hơi lạnh lùng như Lâm Khâm Hòa. Khung cửa sổ cao từ trần nhà đến sàn không kéo rèm lại. Do vậy, thành phố vào buổi đêm như bầu trời ngàn sao cứ thế hiện rõ. Nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của cậu phải là phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ, mà là những quả bóng bay đầy màu sắc và những dải đèn neon chói lọi vây quanh một chiếc bánh kem nhiều tầng, trông chẳng phù hợp với nội thất trong phòng khách tẹo nào. Dưới chiếc cửa sổ sát đất còn trải một tấm thảm len trắng, trong góc phòng còn có một cây thông noel treo đầy kẹo.

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê, sắc mặt không được tự nhiên lắm, anh nói rằng: “Xin lỗi, tiệc sinh nhật này chỉ có hai ta, không được náo nhiệt cho lắm.”

Cách trang trí này là do anh hỏi Kiều Dĩ Đường, đã thế Kiều Dĩ Đường còn hào hứng chạy đến đây giúp anh. Anh không hài lòng lắm, cảm thấy bắt mắt quá nhưng Kiều Dĩ Đường nói rằng, tiệc sinh nhật phải trông như này mới có không khí.

Đào Khê kinh ngạc nhìn chiếc bánh kem kia, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Hai người thôi cũng vui mà.” Dù sao trước đây cậu cũng đều trải qua sinh nhật một mình.

Cậu và Lâm Khâm Hòa thay dép, cởi áo khoác móc lên giá và cùng nhau đi đến giữa phòng khách xem chiếc bánh sinh nhật kia. Đến gần mới biết trên đỉnh chiếc bánh có một viên kẹo hình mặt trăng. Viên kẹo mặt trăng trông giống như bức tranh mặt trăng cậu vẽ tặng cho Lâm Khâm Hòa nhưng chỉ duy nhất một điều, ở bên cạnh mặt trăng không phải là thiên thạch nhỏ, mà là một ngôi sao bé màu xanh lam. Chiếc bánh được một dải ánh sáng màu trắng cuốn quanh tựa mặt trăng và ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng ở bên trong dải ngân hà của chính mình.

Đào Khê không cử động, cúi đầu nhìn ngôi sao kia. Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê nhìn bánh kem tới ngẩn người, cho rằng cậu đang thèm bánh nên nói: “Lát nữa em có thể ăn, nhưng mà bánh lớn như vậy, tốt nhất là ăn ít thôi.”

Anh luôn cảm thấy bánh và kẹo chẳng ngon chút nào, trang trí nhìn càng không ngon hơn. Thay vì đặt làm chiếc bánh này ở ngoài thì thà mua một cái bánh kem vị khác ngon hơn.

Giọng Đào Khê nghẹn lại, cậu “ừ” một tiếng, quay người ôm eo Lâm Khâm Hòa, dựa trán lên vai anh, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại. Lâm Khâm Hòa nâng tay xoa tóc của Đào Khê, anh thấy tóc cậu hơi ươn ướt, hẳn là do lúc trước bị dính tuyết. Anh lo Đào Khê bị cảm lạnh, bèn nói với cậu: “Đi tắm đi, tắm xong rồi ăn cũng được.”

Đào Khê vẫn đặt trán ở cần cổ anh, khuôn mặt nóng bừng lên, buồn rầu nói: “Em không mang theo quần áo.” Cậu chẳng mang theo thứ gì cả và đã quyết định sẽ quay lại trường học sau sinh nhật lúc nửa đêm mất rồi.

Lâm Khâm Hòa cười khe khẽ, lúc anh nói chuyện có thể cảm giác được chút rung động nhẹ: “Em mang theo bản thân là được rồi.”

Đào Khê cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, chỉ dám gật đầu.

Chỗ của Lâm Khâm Hòa cái gì cũng có, khăn mặt, bàn chải đánh răng, áo ngủ… Thậm chí là quần lót, tất cả đều là hàng mới giặt sạch, cậu chỉ cần mặc vào là được.

Đào Khê cầm một bộ quần áo ngủ bông màu vàng nhạt, nhìn Lâm Khâm Hòa đanh xả nước vào bồn tắm cho cậu, cậu đột nhiên hỏi: “Một mình ở căn phòng lớn như vậy, anh không sợ sao?”

Cậu sợ nhất là khi ở một mình. Lúc còn bé, Quách Bình dẫn Đào Lạc về quê ngoại chơi mấy ngày. Để lại cậu ở nhà một mình, vào buổi tối cậu phải kiểm tra cửa tận mấy lần, mở luôn cả chiếc đài phát thanh cũ kĩ, sau đó dùng chăn quấn chặt người lại mới dám ngủ.

Xả xong nước, anh đứng lên, dùng khăn mặt lau tay, giọng điệu nhàn nhạt: “Anh hơi sợ.”

Đào Khê kinh ngạc mở to đôi mắt, Lâm Khâm Hòa luôn mang đến cho cậu một cảm giác trưởng thành, trầm ổn, như thể sẽ chẳng có gì khiến người này lo lắng và sợ hãi được.

Cậu không nhịn được cười, cảm thán một tiếng: “Hóa ra Lâm Khâm Hòa ở một mình sẽ thấy sợ nè.”

Lâm Khâm Hòa nửa dựa vào bồn rửa tay sau lưng, anh nhìn cậu, nói với cậu bằng chất giọng trầm thấp và dịu dàng của mình: “Sau này anh sẽ không còn một mình nữa.”

Lòng Đào Khê giật mình, ngây ngốc nhìn Lâm Khâm Hòa, đầu cậu trống rỗng, cậu mở miệng nhưng không thể nói được lời nào.

Lâm Khâm Hòa đứng thẳng người, anh bước đến gần cậu, nâng tay xoa vành tai của cậu, cất giọng dịu êm: “Em đi tắm trước đi, nhớ lau khô tóc đấy.”