Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 44




Có lẽ bởi vì chưa đến kỳ thi cuối kỳ nên tiết Thể dục may mắn thoát khỏi bàn tay của các thầy cô dạy môn chính. Như thường lệ, thầy thể dục cho học sinh làm một vài bài tập luyện rồi thả cho bọn họ hoạt động tự do. Đào Khê đã đăng ký thi TOEFL vào tháng một, đang định tìm một chỗ nào đó học tập cùng Lâm Khâm Hòa thì bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy vai cậu. 

“Khê ca!” Tất Thành Phi ôm quả bóng rổ cười hì hì với cậu, vừa định chào hỏi Lâm Khâm Hòa nhưng chẳng biết vì sao lại tự giác buông bàn tay đang đặt trên vai Đào Khê xuống, ngượng ngùng nói với Lâm Khâm Hòa: “Chào Lâm học thần nha!”

Đào Khê liếc nhìn quả bóng rổ trong tay Tất Thành Phi liền biết người này tới tìm mình để làm gì, cậu từ chối thẳng thừng: “Mình không muốn chơi bóng rổ.”

Vẻ mặt Tất Thành Phi héo quắt cầu xin cậu: “Khê ca ơi, cậu giúp mình thêm lần này đi mà. Lớp trưởng cũng đồng ý chơi nữa, mình hẹn đấu một trận với lớp phó thể dục lớp số 2 rồi, bên phía quân địch còn có Từ Tử Kỳ nữa. Cậu không muốn đánh chúng nó một trận ra bã luôn sao?” Đương nhiên là cậu ta không dám tới tìm Lâm Khâm Hòa giúp đỡ nên đành rủ rê Đào Khê thôi.

Đào Khê liếc nhìn về phía sau, đứng cách đó không xa là Lý Tiểu Nguyên với gương mặt tròn như Bồ Tát đang đợi Tất Thành Phi lôi kéo đồng đồi, nhìn thấy cậu liền nở nụ cười bất đắc dĩ. Cậu cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, trong lòng khẽ động, nhìn về phía Lâm Khâm Hòa hỏi anh: “Anh có thể chơi một trận bóng rổ với em không?”

Tất Thành Phi chắp hai tay, dùng ánh mắt cầu thần bái phật nhìn Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa không do dự mà nói: “Được.”

Tất Thành Phi phấn khởi vô cùng, rối rít cảm ơn hai người rồi chạy đi tìm thêm người khác tới chơi. Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa bước chậm vào sân bóng rổ, cậu vừa đi vừa đá những hạt nhựa trên mặt sân cỏ, bỗng nói với Lâm Khâm Hòa:

“Thực ra trận bóng rổ sau hôm khai giảng ấy là em kêu Tất Thành Phi tới tìm anh đó.”

Khi ấy cậu vừa mới biết được rằng Dương Đa Lạc là người được tráo đổi với cậu, trong lòng chỉ chất chứa toàn là những bất mãn cùng không cam chịu, muốn dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của Lâm Khâm Hòa, lại còn dùng một cách vô cùng ngu xuẩn như vậy nữa.

“Anh biết.” Lâm Khâm Hòa nói. Anh nhìn Đào Khê, trong mắt mang theo chút dí dỏm mà hỏi ngược lại, “Nếu không thì em nghĩ anh sẽ đồng ý với Tất Thành Phi sao?”

Đào Khê sững sờ, trái tim như bị một ngón tay cào nhẹ. Cậu bất giác dừng bước, hỏi Lâm Khâm Hòa với vẻ khó tin: “Lẽ nào không phải vì Tất Thành Phi hứa rằng sau này sẽ không làm phiền anh nữa sao?”

Biểu cảm trên gương mặt Lâm Khâm Hòa tựa như hơi cạn lời, nói: “Em cho rằng anh sẽ tin tưởng cậu ta tuân thủ lời hứa mà im miệng sao?”

Đào Khê lắc đầu, tin vào cái miệng của Tất Thành Phi thì chẳng bằng tin lời của quỷ. Nhưng mà, cậu khẽ mím môi, nhỏ giọng oán trách: “Nhưng hình như lúc đó anh ghét em lắm mà.” Khi ấy cậu vẫn nhớ như in bộ mặt lạnh hơn cả Nam Cực của Lâm Khâm Hòa. Giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Lâm Khâm Hòa hơi cau mày, tựa như đang kiểm điểm lại thái độ của bản thân lúc đó, nghiêm túc nói với Đào Khê: “Xin lỗi em, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng ghét em.”

Đào Khê kinh ngạc nhìn Lâm Khâm Hòa, cậu không ngờ rằng anh lại nói lời xin lỗi với cậu. Những lời oán trách bỗng bay biến cả, cậu tự ngẫm rồi nói: “Không sao đâu anh, bản thân em cũng có vấn đề mà!”

Lâm Khâm Hòa hỏi: “Vấn đề gì cơ?”

“Em…” Đào Khê nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu rồi bỗng phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy khóe môi Lâm Khâm Hòa mang theo ý cười.

Khá lắm nha, người ta vừa xin lỗi một câu thôi mà cậu đã ôm hết lỗi về mình rồi.

*

Vì có Lâm Khâm Hòa nhập đội nên Tất Thành Phi nhanh chóng tìm được thêm một vài thành viên khác. Cuối cùng, bao gồm cả dự bị thì lớp số 1 có tổng cộng chín đội viên, lớp số 2 có mười người. Thật ra cả hai lớp đều quen thân nhau cả rồi, nhưng bọn họ không ngờ rằng Lâm Khâm Hòa lại tới, có không ít người muốn bỏ không chơi nữa. Từ Tử Kỳ nhìn Lâm Khâm Hòa cùng Đào Khê vừa nói chuyện vừa bước tới liền quay đầu nhìn về phía Dương Đa Lạc đang đứng ở bên ngoài sân bóng, quả nhiên trông thấy sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi. 

Đào Khê cởi áo ngoài ra, vận động tay chân rồi nói với Lâm Khâm Hòa: “Thử xem xem giữa hai người bọn mình ai giành được nhiều điểm hơn nhé.”

Lâm Khâm Hòa đưa chiếc bao cổ tay mới mua cho Đào Khê, dặn dò: “Nhớ chú ý tới cổ tay, đừng để bị thương.”

Đào Khê tháo chiếc vòng Lục Tùng Thạch ra cho vào túi áo, đeo bao cổ tay lên, sau đó đeo một chiếc khác cho Lâm Khâm Hòa.

Xung quanh sân bóng có rất nhiều cô gái vì nghe ngóng được tin tức mà chạy tới coi. Trận đấu chưa bắt đầu nhưng không khí đã trở nên rất náo nhiệt rồi. Đào Khê nhận ra lúc mình đeo chiếc băng cổ tay của Lâm Khâm Hòa lên thì có không ít cô nàng thét lên chói tai. Cậu không hiểu bọn họ đang hò hét cái gì nữa.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, vẫn là sự phối hợp tuyệt vời giữa Đào Khê, Lâm Khâm Hòa và Lý Tiểu Nguyên. Mới mở màn chưa được bao lâu, Đào Khê đã yểm trợ cho Lâm Khâm Hòa giành được một quả ba điểm. Bầu không khí trong sân bóng bống bị đẩy lên cao trào. Sau khi được điểm, Đào Khê chạy đập tay với Lâm Khâm Hòa.

Anh nói với cậu: “Lần tới cho em lấy điểm.”

Đào Khê đồng ý: “Được!”

Lớp phó thể dục lớp số 2 nghe vậy thì căm phẫn nghĩ, đây là trận đấu đấy, không phải chỗ cho hai người tán tỉnh ve vãn lẫn nhau rồi nhường nhau điểm đâu!

Trận đấu chưa hề hạ nhiệt chút nào. Lớp số 2 bị dần cho một trận mà bất lực không biết phải làm sao, bọn họ bị đè bẹp ngay từ khi bắt đầu tới tận bây giờ, mấy cô gái lớp số 2 cũng lười tới cổ vũ cho lớp mình, chạy qua lớp số 1 hò hét nhìn giai đẹp. Cuối cùng Đào Khê giành được ít hơn Lâm Khâm Hòa ba điểm. Tay cậu chống đầu gối, thở hổn hển nói với Lâm Khâm Hòa: “Lần sau em nhất định sẽ giành được nhiều điểm hơn anh.”

Trên gương mặt của Lâm Khâm Hòa cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng. Anh ném quả bóng trong tay cho Tất Thành Phi, nói với Đào Khê: “Lần sau dẫn em tới đội bóng rổ trường chơi.”

Rất nhiều thành viên của đội bóng lớp số 2 nghe thấy vậy thì sắc mặt hết xanh lại đỏ.

Đào Khê không nén được sự vui vẻ, đứng thẳng người: “Được, vậy chắc chắn còn thú vị hơn trận hôm nay nhiều.”

Quả nhiên, gương mặt của đội bóng lớp số 2 dài ngoẵng ra. Cậu hờ hững tháo băng đô bảo vệ tay, lấy chiếc vòng trong túi áo ra đeo vào tay. Lý Tiểu Nguyên liếc nhìn mấy cô gái đang cầm nước nhưng không dám tiến lên, trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc. Cậu ta nói với thành viên trong đội bóng lớp mình: “Các cậu đợi mình chút, mình đi mua mấy chai nước.”

Kết quả là vừa dứt lời thì thấy Dương Đa Lạc ôm theo mấy chai nước chạy tới. Lý Tiểu Nguyên vội bước tới cầm giúp cậu ta, cười nói: “Yakult à, cậu mau về lớp số 1 đi, cậu xem mấy thành viên bên đội lớp số 2 đều đang lườm cậu kìa.”

“Đợi tới kỳ thi cuối kỳ thì mình sẽ thi đỗ về lớp!” Dưng Đa Lạc nhếch khóe miệng nói. Cậu ta đưa chai nước suối trong tay cho Lâm Khâm Hòa trước, giọng nói mang theo sự lấy lòng: “Khâm Hòa ca!”

Lâm Khâm Hòa nhận lấy chai nước Dương Đa lạc đưa, nói một câu cảm ơn.

Đào Khê nhận ra bầu không khí giữa Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc có chút kỳ lạ. Cậu nhìn Dương Đa Lạc đưa chai nước thứ hai tới trước mặt mình, cậu đưa tay phải định nhận lấy thì phát hiện ra cậu ta không buông tay ra. Dương Đa Lạc nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay của Đào Khê. Tầm mắt chỉ dừng lại vài giây rồi nhanh chóng thả tay. Sắc mặt Đào Khê vẫn không khác trước, nói lời cảm ơn.

Trận đấu bóng rổ kết thúc chưa được bao lâu thì tan học. Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa bước tới canteen trường ăn cơm. Trên đường đi cậu hỏi anh: “Đúng rồi, chuyện anh tặng em chiếc vòng này còn có ai khác biết không?”

Lâm Khâm Hòa nghĩ một lúc rồi đáp: “Chỉ có Kiều Dĩ Đường biết thôi. Sao vậy em?”

Lúc ấy anh có hỏi thăm Kiều Dĩ Đường, bởi cô rất am hiểu về mấy đồ trang sức ngọc ngà kiểu này. Vì vậy nên người khác sẽ không biết được.

“Không có gì đâu, em hỏi vui vậy thôi.” Đào Khê nói.

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê, cũng không nói gì thêm.

Đào Khê nhìn chiếc vòng tay bện dây đỏ trên cổ tay mình, trong đầu hiện lên vẻ mặt của Dương Đa Lạc lúc nhìn thấy nó, tuy rằng chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng cậu đã thấy được sự căm thù hiện lên trong mắt cậu ta. Còn cả khoảng thời gian dạo gần đây lúc chạm mặt Dương Đa Lạc, vẻ mặt cậu ta có chút không tự nhiên. Cậu luôn nhạy cảm với những cảm xúc của người khác đối với mình. Sự căm ghét của Dương Đa Lạc dành cho cậu chỉ có thể đến từ Lâm Khâm Hòa, nhưng nếu như chỉ vì bạn thân của mình có mối quan hệ tốt với người khác thì tuyệt đối không thể có ánh mắt như vậy được. Nhưng Dương Đa Lạc đâu biết chiếc vòng này là của Lâm Khâm Hòa tặng cho cậu chứ? Vậy sự căm ghét của cậu ta khi nhìn thấy chiếc vòng này là từ đâu mà ra? Cậu ta có tư cách gì hận cậu chứ?

Đào Khê cau mày, nhớ tới chiếc vòng tay bình an mà đỏ trên cổ tay Dương Đa Lạc mà vốn dĩ phải thuộc về cậu.

*

Giờ nghỉ trưa, Lâm Khâm Hòa vẫn tới lớp tập huấn như thường lệ. Đào Khê đợi anh đi rồi liền đứng lên chạy tới phòng bảo vệ ở cổng trường. Trong lòng cậu vẫn luôn có những câu hỏi dồn nén lại mà chẳng có lời giải đáp.

“Chú ơi, dạo gần đây ba cháu có tới không ạ?” Đào Khê hỏi anh bảo vệ quen thuộc kia.

Bảo vệ có ấn tượng rất sâu với ba của cậu học sinh này, thậm chí chắc tới người này là lại thấy phiền, giọng nói không dễ nghe cho lắm: “Không phải lần trước nói với cậu rồi sao? Bảo ba cậu sau này tới trường ít thôi. Mấy hôm trước lúc tan học ông ta còn ngồi chồm hổm ngoài cổng trường ấy, suýt chút nữa tôi còn tưởng ông ta là kẻ trộm định bắt đi đấy.”

“Ông ta ngồi ngoài cổng trường làm gì vậy ạ?” Đào Khê hỏi.

“Tôi cũng thấy kỳ lạ. Ngồi được một lúc thì đi. Ai không biết còn tưởng ông ta đang nghiên cứu địa hình địa chất ấy chứ.” Bảo vệ nhíu mày nói.

Đào Khê im lặng nói: “Cháu xin lỗi đã gây nhiều phiền phức tới cho chú ạ. Có cơ hội cháu nhất định sẽ nói với ông ấy đừng tới đây nữa.”

Đào Khê xoay người rời khỏi phòng bảo vệ. Đào Kiên tới tìm cậu chỉ có một lý do mà thôi: Tiền. Nhưng ông ta đến mấy lần mà đều không tìm cậu. Vậy ông ta có thể tìm ai?