Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 43




Đào Khê nhận được 20.000 tệ (~71 triệu) tiền bán tranh, cậu lấy mười nghìn tệ trong số ấy ra để gửi về cho Đào Lạc. Chủ nhật lúc đang học vẽ, cậu dò hỏi Kiều Hạc Niên về người mua tranh, lúc này mới biết đó là một họa sĩ nghiệp dư, chuyên thu mua các tác phẩm không mấy nổi tiếng nhưng có tương lai đầy hứa hẹn, đợi sau này sẽ bán lại với giá cao. 

Qua cô cháu gái của mình, Kiều Hạc Niên biết được rằng hoàn cảnh gia đình của Đào Khê không tốt lắm, vì vậy ông đã đặc biệt nhờ người có chuyên môn giúp ông bán lại bức tranh của học trò mình vẽ, coi như trợ cấp cho cậu một chút ít phí sinh hoạt và tiền vẽ tranh nhưng ông sợ Đào Khê sẽ bị đồng tiền làm cho lóa mắt, nghiêm giọng răn dạy cậu:

“Về sau, tranh của cháu sẽ một lúc một thuần thục và trưởng thành hơn, sẽ có nhiều tác phẩm bước chân vào thị trường hơn, nhưng việc theo đuổi nghệ thuật của cháu tuyệt đối không thể để bị thị trường chi phối mà bão hòa, không được để đồng tiền mua chuộc, cháu biết chưa?”

“Cháu biết rồi thưa ông nội.”

Đào Khê ngoan ngoãn gọi một tiếng thân thiết. Kiều Hạc Niên là một người thầy rất tốt, ngoài việc dạy cậu vẽ tranh, ông còn chỉ bảo cho cậu về những nguyên tắc làm người và làm việc, cậu cũng đã đổi cách gọi từ “Thầy” sang “Ông nội.”

“Được rồi, hôm nay học tới đây thôi. Hiếm có hôm nào thời tiết lại đẹp như vậy, lát nữa ta sẽ đi câu cá với mấy ông bạn già, cháu cũng ra ngoài đi chơi thả lỏng một chút đi nhé.” Kiều Hạc Niên buông họa cụ xuống, nói.

Đào Khê vui vẻ trong lòng. Vốn dĩ cậu và Lâm Khâm Hòa hẹn gặp nhau tối nay, nhưng bây giờ lại hời được thêm mấy tiếng nữa, vì vậy liền vội vàng nhắn tin cho Lâm Khâm Hòa, sau đó giúp Kiều Hạc Niên thu dọn phòng tranh.

“Được ra ngoài chơi mà vui thế sao?” Kiều Hạc Niên buồn cười nhìn gương mặt vui vẻ phấn khởi của Đào Khê, trong lòng nghĩ, đứa trẻ có ngoan đến mấy thì vẫn ham chơi. Đào Khê dỗ ngọt Kiều Hạc Niên vài câu, giúp ông chuẩn bị mũ che nắng đi câu cá cùng một bình nước rồi tiễn ông ra sân, sau đó đứng ở đó đợi Lâm Khâm Hòa tới đón.

Thời tiết quả thật rất đẹp. Căn nhà cũ với bức tường gạch đỏ cùng hàng ngói xanh rêu đang uể oải phơi mình trong nắng ấm mùa đông, cây tiêu huyền cao lớn chỉ còn lại thân cây và chạc cây màu xám trắng, con đường nhựa trải đầy lá cây ngô đồng yên tĩnh tựa làn nước, cùng với đó là những vệt sáng vụn vặt loang lổ rơi trên mặt đường. Làn gió và ánh mặt trời đều thật tĩnh lặng, giống như tâm tình của cậu lúc đang đợi Lâm Khâm Hòa vậy.

Không tới nửa tiếng sau, Lâm Khâm Hòa đã đến. Lúc anh tới, Đào Khê đang ngồi trên chiếc ghế dài buồn chán cầm phiến lá cây ngô đồng nghịch chơi. Nhìn thấy Lâm Khâm Hòa bước vào sân, cậu vội đứng lên nhảy mấy bước qua, khoe cho anh cái lá cây ngô đồng như đang hiến vật báu.

“Anh coi nè, cái lá này đẹp ghê, mà còn to nữa.” Đào Khê lấy lá cây che mặt mình, cười hỏi, “Có phải còn bự hơn cả mặt em không?”

Lâm Khâm Hòa nắm lấy bàn tay đang cầm lá của Đào Khê, nhẹ nhàng đẩy sang một bên để lộ ra gương mặt của cậu, nhìn đôi mắt hơi mở to kia, đôi đồng tử trong veo như thủy tinh dưới ánh nắng vàng. Khóe môi anh khẽ cong lên.

“Là rất đẹp mới đúng.”

Đào Khê sững sờ, mờ mịt nghĩ, rõ ràng là cậu có hỏi câu này đâu. Đào Khê đặt phiến lá lên bàn đá ngoài sân rồi lên xe cùng Lâm Khâm Hòa. Vốn dĩ cậu định mời Lâm Khâm Hòa đi ăn tối nhưng hôm nay có nhiều thời gian nên cậu muốn thay đổi kế hoạch một chút.

“Em muốn mời anh tới khu vui chơi chơi trước đã, được không anh? Em chưa từng tới đó.” Đào Khê hỏi.

“Được.” Lâm Khâm Hòa đồng ý. Thực ra anh rất hiếm khi tới những chỗ ấy, chỉ có hai lần là vì phải đi cùng Dương Đa Lạc.

Bởi vì thời tiết tốt cộng thêm hôm nay là cuối tuần nên bên ngoài khu vui chơi đông nghịt người, hai người xếp hàng mất gần hai mươi phút mới vào được. Đào Khê muốn nắm tay Lâm Khâm Hòa, nhưng nhiều người quá nên cậu hơi ngượng, chỉ đành đi sát bên cạnh anh, nhìn trò gì cũng thấy mới mẻ muốn chơi.

“Em muốn chơi cái kia.” Đào Khê chỉ căn nhà ma cách đó không xa. Cậu tính rồi, vào trong đó xung quanh tối mù thì cậu có thể nắm tay Lâm Khâm Hòa mà chẳng kiêng nể gì. Lâm Khâm Hòa nhìn căn nhà ma kia, gật đầu đồng ý. 

Hai người mua vé rồi bước vào. Lúc này Đào Khê mới nhận ra là căn nhà ma này không hề đáng sợ hay kinh khủng như mình nghĩ, cũng chẳng cần đi, chỉ cần ngồi lên một đoàn tàu nhỏ là người ta chở vào trong. Có rất nhiều em nhỏ ngồi cùng toa với ba mẹ mình, trên toa xe còn vẽ các nhân vật hoạt hình nữa. Đào Khê nhìn đoàn tàu toàn là những bạn nhỏ, hơi xấu hổ nói với Lâm Khâm Hòa: “Hình như cái nhà ma này không giống với những gì em nghĩ cho lắm.”

Cậu nhận ra rằng trừ phụ huynh ra thì chỉ có hai người họ là trên mười hai tuổi. Vài người lớn cùng nhân viên đều đang nhìn họ cười cười.

“Hay là mình đổi chỗ khác nha anh?” Đào Khê hỏi.

“Không cần đâu.”

Lâm Khâm Hòa bỗng nắm lấy bàn tay phải của Đào Khê, trái tim cậu nảy lên một cái, nghiêng đầu nhìn anh. Lâm Khâm Hòa kéo cậu ngồi xuống toa xe chật hẹp phía cuối cùng, cúi đầu nói với cậu: “Bây giờ có thể nắm tay em rồi.”

Hàng mi Đào Khê khẽ run rẩy. Cậu nhìn sườn mặt của Lâm Khâm Hòa, cảm nhận được năm ngón tay của anh đang lồng vào tay mình, lòng bàn tay của hai người áp sát lấy nhau, chặt tới nỗi dường như cậu có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim qua lòng bàn tay của đối phương. 

Một hồi chuông vang lên, đoàn tàu nhỏ từ từ lăn bánh và tiến vào ngôi nhà ma giữa những tiếng líu ríu của các bạn nhỏ. Nơi này đáng lẽ nên gọi là nhà yêu tinh mới đúng. Giữa tiếng nhạc kỳ ảo, ánh sáng và bóng tối uyển chuyển tạo nên những chú yêu tinh và quỷ hồn quay tròn nhảy múa, biểu diễn những câu chuyện quen thuộc mà khó đoán trong màn sương mờ ảo. Tuy không làm người ta sợ hãi, thậm chí còn khá đẹp nhưng vẫn khiến nhiều cô cậu nhóc sợ tới mức nhào vào lòng ba mẹ khóc rống lên, phá hỏng mất sự mộng ảo vốn có của nơi đây.

Đào Khê cảm nhận được độ ấm từ năm ngón tay của Lâm Khâm Hòa, bỗng cậu dựa sát vào người anh hơn một chút, nghiêng người áp ngực lên cánh tay của anh.

“Sợ sao em?” Lâm Khâm Hòa cảm nhận được động tác ỷ lại của Đào Khê, nghiêng đầu thấp giọng hỏi bên tai cậu.

Chiếc tàu nhỏ chạy vào con đường hẹp thẳng tắp, nương theo ánh sáng mờ ảo u tối, Đào Khê hơi nhón người đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt lên môi Lâm Khâm Hòa. Lần này không mắc phải sai lầm nữa rồi. Ánh mắt cậu lập lòe ánh sáng, đắc ý nói khẽ với Lâm Khâm Hòa: “Em học được rồi nha!”

Lâm Khâm Hòa bỗng siết chặt bàn tay của cậu. Lúc Đào Khê còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy lên thành tàu mềm mại, ngay sau đó là một nụ gấp gáp rơi trên môi cậu. Lâm Khâm Hòa không trực tiếp tiến vào khoang miệng cậu mà ngậm lấy môi dưới của cậu khẽ mút nhẹ một cái rồi hơi tách ra, để lại cho cậu chút không gian để hít thở. Bàn tay phải đang nắm chặt bị anh vân vê xoa nắn, lòng bàn tay bị vuốt ve nóng tới mức gần như ướt đẫm mồ hôi. Trong chốc lát, ý thức của cậu không biết nên tập trung vào môi hay vào tay, chỉ cảm thấy cả người đều nóng bừng lên. Dường như cảm giác được rằng cậu không tập trung, Lâm Khâm Hòa xâm nhập vào khoang miệng của cậu, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, anh ngậm lấy đầu lưỡi của cậu khẽ mút nhẹ. Đầu óc Đào Khê kêu ong ong, cảm giác bản thân không thể thở nổi nữa.

Nụ hôn kết thúc, Đào Khê dựa lên toa tàu thở gấp, căng thẳng nhìn xung quanh, chiếc tàu nhỏ vừa chạy qua con đường hẹp, tiến vào một phòng khiêu vũ rộng lớn. Cô bạn nhỏ ngồi ở toa trước bỗng quay đầu nhìn hai người họ. Đào Khê nheo mắt, chột dạ cúi đầu.

Lúc hai người bước ra khỏi nhà ma, Đào Khê còn chưa quen với việc bước ra từ trong bóng tối, dưới ánh nắng chói chang mà ấm áp, cậu khẽ híp mắt để thích ứng với ánh sáng. Từ lúc bước ra khỏi tàu Lâm Khâm Hòa vẫn nắm lấy tay cậu.

“Người khác sẽ nhìn thấy đó anh.” Đào Khê để mặc Lâm Khâm Hòa nắm lấy tay mình nhưng vẫn nhắc nhở.

“Em xem kìa, bạn nhỏ nào cũng được nắm tay cả.” Lâm Khâm Hòa lơ đễnh nói.

Đào Khê sửng sốt, nhìn các bạn nhỏ cũng vừa đi từ trong xe ra, quả thật là bạn nào cũng được ba mẹ dắt tay, có cậu nhóc bị dọa tới mức khóc hu hu cả một đường, gương mặt đẫm nước mắt như một chú mèo mướp nhỏ, còn cậu…

Đào Khê liếm vành môi dưới hơi sưng của mình, chột dạ mà rời mắt đi. Bỗng nhiên, Đào Khê ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Khâm Hòa, híp mắt hỏi: “Sao em cứ có cảm giác rằng anh rất có kinh nghiệm nhỉ? Có phải là trước kia anh yêu đương nhiều lắm rồi phải không?”

Lâm Khâm Hòa nhét tay cậu vào túi áo khoác của mình, dẫn cậu đi ra ngoài, sắc mặt bình thản nói: “Không có đâu.”

“Vậy sao em lại…” Đào Khê nói thầm được một nửa thì dừng lại.

“Lại làm sao?” Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn cậu, khẽ nhướng mày.

Đào Khê nghẹn lời, nói: “Không, không làm sao cả!”

Không phải chỉ là tích lũy kinh nghiệm thực chiến thôi hay sao. Cậu thông minh như vậy, học cái sẽ biết liền cho coi.

Hai người chơi thêm vài trò nữa, mấy trò mà Đào Khê từng nhìn thấy trên TV như tàu lượn siêu tốc, tàu hải tặc, xe điện đụng,… đều chơi cùng với Lâm Khâm Hòa một lượt. Đào Khê nhận ra, tuy Lâm Khâm Hòa không nói gì nhưng dường như cũng rất thích chơi những trò này. Cậu có thể cảm nhận được sự vui vẻ không nói ra lời của anh. Vì vậy sau này cứ thấy trò nào mà Lâm Khâm Hòa dừng mắt lâu một chút thì cậu sẽ dẫn anh tới đó chơi. 

Mãi cho đến khi trời sẩm tối, sương chiều nặng nề rơi xuống hai người mới thôi không chơi nữa, ngồi nghỉ trên một chiếc ghế dài. Đào Khê tới một cửa tiệm nhỏ mua hai ly kem, một ly vị dâu tây, cái còn lại vị vani, chia cho Lâm Khâm Hòa mỗi người một vị. Tuy rằng bây giờ đang là mùa đông nhưng cảm giác lành lạnh này không khiến người ta cảm thấy bị buốt.

Mặt trời lặn trên vòng đu quay cao chọc trời phía xa xa kia, ánh hoàng hôn màu vỏ quýt nhìn họ qua “con mắt” của thành phố. Hai người dựa sát vào nhau. Thi thoảng Đào Khê lại xúc một muỗng kem vani trong cốc của Lâm Khâm Hòa, sau đó Lâm Khâm Hòa cũng không ăn nữa, Đào Khê thẳng tay chiếm lấy luôn. Có hai bé trai đâu đấy khoảng bảy đến tám tuổi ngồi đối diện với nhau trên một chiếc ghế dài. Cậu bé mặc bộ quần áo màu đỏ cúi đầu nghịch cái rubik trong tay, xoay nửa ngày cũng không lắp được.

“Dốt chưa kìa.” Cậu nhóc mặc bộ đồ màu xanh ngồi bên cướp lấy cái rubik, thế nhưng cũng xoay mãi chẳng được.

Hai đứa nhỏ bắt đầu cãi nhau rồi mắng nhau ngốc, chẳng hiểu cãi qua cãi lại thế nào mà giờ lại khóc rống lên. Đào Khê không nhìn nổi nữa, bước tới giúp hai nhóc xử lý cái rubik, nhưng cậu xoay một lúc cũng vẫn không được, theo bản năng liền nhìn về phía Lâm Khâm Hòa đã đi tới đây. Lâm Khâm Hòa cầm lấy khối rubik, những ngón tay thon dài chuyển động rất nhanh, chẳng tới mười phút mà anh đã xoay cái rubik kia về lại như cũ rồi.

“Oa—” Hai bạn nhỏ ngửa đầu dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Khâm Hòa. Đào Khê cũng sùng bái nhìn về phía bạn trai của mình, “oa” lên một tiếng: “Sao cái gì anh cũng biết hay vậy.”

Lâm Khâm Hòa khom người trả khối rubik cho cậu nhóc, khóe miệng nhếch lên: “Hồi nhỏ chán quá nên anh thường chơi.”

Sau khi làm xong việc tốt, hai người lại ngồi về chỗ, cùng sóng vai ngắm nhìn ánh mặt trời lặn xuống của thành phố. Đào Khê nhìn hai bạn nhỏ nắm tay nhau rời đi, bỗng hỏi Lâm Khâm Hòa: “Anh nói xem, nếu như, em nói là nếu như thôi nha, em và anh cùng nhau lớn lên, vậy anh sẽ vẫn thích em chứ?”

Cậu ngoảnh đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, cảnh hoàng hôn rực rỡ làm dịu đi gương mặt sâu sắc và dễ nhìn của anh tựa một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

“Anh vẫn sẽ thích.” Lâm Khâm Hòa trả lời mà không chút do dự.

Đào Khê sững sờ, đôi mắt cong cong: “Sao anh lại chắc chắn thế? Nhỡ đâu em bị người nhà chiều hư quá chẳng coi ai ra gì, trở thành một tên nhóc vô cùng tùy hứng, thì anh vẫn sẽ thích em sao?”

Dưới ánh chiều tà, Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê, thấp giọng đáp: “Anh đã từng nói với em rằng, mọi tính cách trẻ con của em anh đều yêu thích.” Lâm Khâm Hòa vươn tay lau vết sữa trắng của kem dính bên môi cậu, nói tiếp, “Hơn nữa, em chắc chắn sẽ không bị chiều hư đâu.”

Đào Khê liếm khóe môi, không biết vì sao mà đôi mắt cậu hơi cay. Cậu chớp chớp mắt, không hỏi đề tài này nữa. Cậu nhìn mặt trời lặn đã bị nuốt chửng mất một nửa, cảnh chiều hôn chuyển từ màu vàng đỏ sang cam rồi tím, bầu trời loang lổ vết mực thẫm. Đào Khê không nhịn được mà nghĩ, không biết lúc Lâm Khâm Hòa còn nhỏ trông như thế nào nhỉ? Cũng không thích nói chuyện như bây giờ sao? Nếu như, nếu như cậu được cùng Lâm Khâm Hòa trưởng thành, cậu nhất định sẽ quấn lấy Lâm Khâm Hòa nói chuyện mỗi ngày, chọc cho anh cười. 

Cậu đánh nhau giỏi như vậy, chắc chắn sẽ không để bất cứ ai bắt nạt Lâm Khâm Hòa, chắc chắn sẽ chia sẻ cho anh tất cả những thứ ngon miệng và những điều vui vẻ, chắc chắn sẽ tặng cho anh những món quà tốt nhất vào ngày sinh nhật. Có lẽ hai người cũng sẽ giống hai bạn nhỏ kia. Cậu xoay con rubik đến loạn cào cào, Lâm Khâm Hòa sẽ mắng cậu ngốc nhưng vẫn sẽ giúp cậu quay lại. 

Xuân tới cậu sẽ kéo Lâm Khâm Hòa đi tới trường bằng những con đường không có hoa. Mùa hạ đến, sau khi bơi lội về hai người sẽ tranh nhau những miếng dưa hấu để ăn. Mùa thu họ sẽ cùng nhau leo lên những ngọn đồi nhỏ trong rừng phong, nhặt hai chiếc lá đỏ ép thành thẻ kẹp sách tặng cho người kia. Còn mùa đông, bọn họ sẽ ném những quả cầu tuyết thật bự vào nhau, chơi mệt rồi thì nằm sõng soài trên tuyết tạo thành hình chữ Đại (大).

Cuối tuần cậu sẽ cùng Lâm Khâm Hòa đi học nhạc cụ. Lâm Khâm Hòa học đàn dương cầm, cậu học đàn violin, sau đó hai người sẽ cùng nhau biểu diễn hợp tấu trong hội diễn văn nghệ của trường. Trong những kỳ nghỉ dài ngày, bọn họ sẽ cùng người thân bay ra nước ngoài du lịch. Cậu dùng cọ họa lên phong cảnh, còn Lâm Khâm Hòa dùng ống kính chụp phong cảnh và cậu. Còn có… rất nhiều, rất nhiều chuyện nữa. Bọn họ nhất định sẽ có một tuổi thơ và một thanh xuân tươi đẹp tuyệt vời bên nhau.

Đào Khê thở dài một hơi, gạt đi những ảo tưởng trong đầu, rồi bỗng nhiên cậu vươn đôi bàn tay lạnh lẽo của mình nhét vào trong cổ áo của Lâm Khâm Hòa. Quả nhiên anh bị lạnh tới giật nảy mình, bắt lấy cái tay đang làm chuyện ác của cậu rồi đút vào trong túi áo khoác. Lâm Khâm Hòa không tức giận vì trò đùa quái đản của cậu, đôi bàn tay ấm áp của anh bao lấy tay cậu trong túi áo, nhìn cậu hỏi: “Vừa nãy em nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ xem tối nay nên mời anh ăn ở đâu.”

Đào Khê kéo Lâm Khâm Hòa đứng dậy. Cậu nghĩ, cuộc đời một con người dài như vậy, cả tương lai sau này đều thuộc về cậu và anh. Dường như không có điều gì phải nuối tiếc cả.