Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 39




“Há miệng.”

Đào Khê nhắm mắt, nghe thấy Lâm Khâm Hòa thầm thì liền ngoan ngoãn hé môi rồi để đầu lưỡi bị anh cuốn lấy. Trong phòng nhạc trống trải, chỉ còn đọng lại tiếng thở mạnh cùng âm thanh môi lưỡi giao nhau. Lâm Khâm Hòa ghì chặt thắt lưng cậu và trao cậu cái ôm thật chặt, càng hôn càng mãnh liệt. Hơi thở của Đào Khê dần cạn kiệt, cơ thể mềm oặt, chỉ có thể dựa vào vòng tay của Lâm Khâm Hòa để đứng thẳng và mặt đỏ như máu.

Không biết đã bao lâu nhưng cuối cùng Lâm Khâm Hòa cũng thở hổn hển buông cậu ra. Bỗng cơ thể cậu nhẹ hẫng, hóa ra là Lâm Khâm Hòa nhẹ nhàng ôm eo và bế Đào Khê lên cây dương cầm. Một tay anh bao lấy eo cậu, tay khác lại đặt ngay bên cạnh để giam cậu vào một góc nhỏ. Anh dịu dàng ngước lên ngắm đôi môi hồng thuận đang hé mở kia rồi tiếp tục lướt lên đôi mắt ướt át nọ. Một nụ cười nhạt nhòa khẽ khàng xuất hiện trên môi. Rất hiếm khi Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa cười. Cậu thở hổn hển, sững sờ nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, Đào Khê cảm thấy bản thân có thể vì người con trai này mà trao đi hết thảy.

Khi hơi thở còn chưa ổn định, cậu đã vươn tay ôm cổ Lâm Khâm Hòa, cúi đầu hung hăng hôn nhưng chỉ biết nhấm nháp môi anh một cách đầy ngượng ngùng. Lâm Khâm Hòa đơ người một giây rồi lại nhanh chóng nhiệt tình đáp lại. Bàn tay đang nắm lấy eo Đào Khê cũng bóp mạnh hơn như thể muốn siết cậu thật chặt. Đào Khê thấy mình lại rơi vào thế bị động, toàn thân mềm nhũn trong vòng tay anh và một lần nữa bị Lâm Khâm Hòa hôn sâu đến đê mê, đầu lưỡi bị mút vào nhả ra, hít thở không thông. Ngón tay cậu theo bản năng co rút. Đào Khê chỉ có thể ậm ừ và toàn bộ da đầu tê dại cùng trái tim gần như đập thật chậm vì thiếu Oxy. 

Lúc cảm tưởng bản thân sắp ngất, Lâm Khâm Hòa buông đôi môi của cậu ra và ôm chầm lấy cậu rồi ghé vào tai Đào Khê khẽ thở hổn hển. Mặt của Đào Khê nóng hầm hập, đôi mắt mơ màng, không biết lý do tại sao nhưng tiếng thở dốc của Lâm Khâm Hòa làm cậu nóng lên. Cậu thấy sao mà mình vô dụng quá à. Xấu hổ trong lòng cứ thế được giải phóng. Đào Khê vẫn ôm cổ của Lâm Khâm Hòa. Sau đó cậu vùi đầu vào cổ anh dụi nhẹ như một bé mèo con.

“Anh không lừa em chứ?” Chính chủ không hề nhận thức được âm thanh của bản thân nũng nịu làm sao.

Lâm Khâm Hòa ôm eo cậu, càng nói càng nhỏ: “Anh đã nói rồi, anh sẽ không lừa em.”

Đào Khê cười khổ. Trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó, thậm chí còn quên luôn xấu hổ, vội vàng nhảy xuống hỏi: “Nếu anh không nói dối em thì tại sao mẹ anh lại nói anh muốn sang Mỹ du học?” Cùng Dương Đa Lạc.

Lâm Khâm Hòa tủi thân nhìn cậu: “Là lỗi của anh khi không nói rõ với em. Trong khoảng thời gian này, anh đã tìm hiểu một số trường cao đẳng và đại học của Mỹ, bao gồm cả những trường đại học tổng hợp phù hợp với em. Sau khi lựa chọn xong, anh sẽ nộp hồ sơ cùng em.”

Trong hai tuần đi tập huấn, anh đã nhờ Tô Vân làm hộ và vừa mới nhận được thông tin chi tiết của từng trường vào ngày hôm qua.

Đào Khê hốt hoảng, vẫn chưa tiếp thu được thông tin hoàn chỉnh, ngây ngốc nhìn Lâm Khâm Hoa: “Nhưng, nhưng em không có tiền để đi du học.”

Học phí học đại học trong nước của cậu sẽ do người đàn ông tốt bụng kia chi trả, còn chưa kể đến việc đi du học sẽ tốn nhiều tiền đến mức nào.

Lâm Khâm Hòa im lặng hai giây rồi nắm lấy bàn tay của Đào Khê: “Không sao, những trường đó đều có học bổng, đủ cho em học bên đấy.”

Hai mắt cậu sáng lên rồi lại tối sầm. Cậu do dự hỏi: “Nhưng nếu em không thể nộp hồ sơ thì sao?”

Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới chuyện có cơ hội được học tập tại một ngôi trường chất lượng ở nước ngoài, nhưng vẫn hiểu rằng nếu muốn tiếp tục học vẽ tranh sơn dầu thì đi du học chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Lâm Khâm Hòa kiên quyết đáp: “Nhất định có thể xin được.” Anh chưa nói dù Đào Khê không thể thì anh vẫn có thể đưa cậu ấy đến trường cùng mình. 

Tuy Đào Khê không hiểu vấn đề du học nhưng vẫn biết quy trình không đơn giản chút nào và Lâm Khâm Hòa chỉ có thể động viên cậu thôi. Nhưng cậu nghĩ, chỉ cần có cơ hội dù tỉ lệ phần trăm rất nhỏ, cậu luôn sẵn sàng cố gắng nắm bắt. Đào Khê hạ quyết tâm.

Nghĩ đến đây, cậu chăm chú nhìn Lâm Khâm Hòa, được voi đòi tiên (*) hỏi: “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Đừng thêm Dương Đa Lạc. Cậu không thể kiểm soát nổi suy nghĩ đó.

(*) Gốc là 得寸进尺: được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lâm Khâm Hòa dường như nhìn thấu tâm tư của cậu, trong mắt hiện lên ý cười: “Em còn muốn ai nữa?”

Đào Khê đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy, liên tục nói: “Đừng, đừng, mỗi đôi ta là đủ rồi.”

Mọi khó chịu đều tan thành mây khói, như thể được ngâm mình trong con suối ấm áp và được hơi ấm bao bọc khắp cơ thể. Mặt trời ngoài kia đã chìm hẳn xuống chân trời, chỉ để lại tàn tro màu tím sậm chất thành đống. Ánh sáng trong phòng nhạc đã hoàn toàn mờ nhạt nhưng Đào Khê lại không thấy mịt mờ vì chính cậu đang ngắm vầng trăng của mình và cảm thấy thế gian này toả sáng làm sao khi những rãnh sâu do bánh xe vận mệnh để lại trong nháy mắt được lấp kín, cỏ cây um tùm sau một đêm mưa xuân. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng nhưng nếu nghe thấy tiếng con tim đập thì chắc chắn vòm ngực của hai người họ đang ồn ào vô cùng. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa trong không gian tràn ngập ánh sáng tím sẫm và rồi ánh mắt của người con trai ấy cũng đáp lại cậu, tĩnh lặng mà ấm áp biết bao. Ngay giờ phút này, trái tim của Đào Khê mềm mại và bình yên đến nhường nào.

Cậu phá vỡ sự tĩnh lặng, thủ thỉ với Lâm Khâm Hòa: “Lâm Khâm Hòa à, em thích anh lắm.”

Lâm Khâm Hòa cúi đầu, nhẹ nhàng thả một chiếc hôn xuống môi Đào Khê, thanh thoát mà ấm áp đáp lời cậu: “Anh cũng vậy.”

Đào Khê nở một nụ cười, kiễng chân lên và khẽ khàng đặt một nụ hôn lên bờ môi anh.

Có lẽ thích một ai đó chính là trong từng khoảnh khắc đều được muốn đắm chìm cùng người.

Cả hai đã dành thời gian ở trong phòng nhạc. Cuối cùng, Đào Khê đã giục anh đến tiết tự học buổi tối rồi cùng nhau bước ra ngoài. Trước khi đóng cửa, Đào Khê liếc cây dương cầm lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn mờ ảo, bỗng nhiên hỏi Lâm Khâm Hòa: “Trong tương lai anh dạy em chơi đàn nhé? Chỉ mỗi bài anh đàn em nghe thôi.”

Lâm Khâm Hòa gật đầu: “Được.”

Đào Khê đóng cửa lại, vừa mới thả tay vừa vặn nắm cửa xuống đã bị một bàn tay ấm áp nắm chặt. Lâm Khâm Hòa kéo cậu đi nhưng không phải đến cầu thang. Đào Khê nhận ra bản thân đang đến thùng rác trong góc. Cậu ngây ngốc nhìn Lâm Khâm Hòa. Anh đã buông tay cậu ra, ngồi xổm nhặt từng mảnh giấy bị xé nát trong thùng rác. Lồng ngực cậu nhói đau, Lâm Khâm Hòa là một người ưa sạch sẽ.

Đào Khê cúi người kéo tay Lâm Khâm Hòa, dụ dỗ: “Thôi đừng nhặt, bẩn lắm, để em viết cho anh bức khác.”

Lâm Khâm Hòa vẫn nhặt rồi bỏ chúng vào chiếc túi giấy đã bỏ đi, nói nhỏ: “Đây là bức thư tình đầu tiên em gửi anh. Cũng giống như những lá thư trước kia, anh sẽ trân trọng nó.”

Đào Khê ngây ra một lúc, nhìn Lâm Khâm Hòa đang im lặng nhặt từng mảnh vụn. Trong lòng chợt hiện lên những tia ấm áp, sau vài giây mới do dự hỏi: “Ủa, thư gì cơ?”

Lâm Khâm Hòa quay đầu liếc cậu một cái, có chút ẩn ý lóe lên trong ánh mắt: “Tổng cộng có tất cả sáu mươi tám bức có chữ ký của Tiểu Đào và cuối mỗi bức đều vẽ một bông hoa đào.”

Anh ngừng hai giây, thấy mặt Đào Khê đã đỏ bừng bừng, khẽ cười rồi tiếp tục chậm rãi nói: “Lâm Khâm Hòa thân mến. Xin chào, mình rất xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Mình đến từ trường trung học Nhất Trung ở huyện Thanh Thủy. Mình đã nhìn thấy cậu ở tiết Tiếng Anh qua màn hình phát sóng trực tiếp và nghe cậu nói…”

Đào Khê xấu hổ che mặt, lớn tiếng cắt ngang: “Mau nhặt thư tình của anh đi!”

Cuối cùng Đào Khê và Lâm Khâm Hòa nhặt tất cả các mảnh vụn bỏ vào túi giấy, đi rửa tay rồi cùng nhau về tòa nhà dạy học rực rỡ ánh đèn.

“Anh ơi, làm sao anh nhận ra là do em viết?” Rốt cuộc Đào Khê cũng nói ra được sự thắc mắc hồi nãy.

“Em có thể nhận ra nét chữ của một người cho dù nó được che đậy kỹ càng như thế nào và một số câu từ quen thuộc sẽ theo em đến cuối đời. Cũng đừng quên là em có một bài văn đạt điểm tuyệt đối được nhà trường in ra và phân phát cho toàn thể học sinh các cấp.” Lâm Khâm bình thản giải thích.

Thực tế không chỉ đơn giản như vậy, vì anh là người thích tìm tòi khám phá nên sau khi phát hiện bài thi Ngữ Văn đạt điểm tuyệt đối và tác giả của những bức thư kia có thể là cùng một người, anh đã trực tiếp kiểm tra học bạ của Đào Khê và biết được thành tích học tập không tồi của cậu.

Đào Khê không thể lý giải được sự quen thuộc trong câu trả lời vừa nãy và cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bài văn đạt điểm tuyệt đối sẽ làm thân phận của bản thân bị bại lộ. Nhưng việc Lâm Khâm Hòa khủng khiếp đến độ này không nhận ra thì cũng chịu.

“Anh lậm tiểu thuyết trinh thám rồi hả? Sau này làm thám tử cũng được đó.” Đào Khê vẫn còn ngượng ngùng nên quyết định sẽ chọc Lâm Khâm Hòa cho bớt xấu hổ.

“Anh không nghĩ nhiều, là do em quá ngốc thôi.” Lâm Khâm Hòa thản nhiên nói.

Đào Khê hóa đá rồi mới biết Lâm Khâm Hòa đang cười nhạo mình. Cậu nhìn anh đăm đăm, siết chặt tay: “Em cực kì thông minh đấy nhá. Nếu em ngốc thì đã không thể đến đây được rồi!”

Lâm Khâm Hòa chợt trở nên nghiêm túc sau khi nghe được câu đó. Nụ cười chợt tắt, anh nhìn xuống Đào Khê với vẻ mặt thẫn thờ. Anh chỉ đơn thuần liệng một sợi dây nhỏ xuống giếng sâu nên nếu Đào Khê không đạt được vị trí số một trong kì kiểm tra, cậu sẽ không đến được nơi này. Hiện tại bị nỗi sợ hãi quấn lấy, anh tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Đào Khê không thể hiện tốt và đứng thứ nhất đây? Đáng lẽ anh không nên đưa ra những điều kiện khắc nghiệt như vậy.

Lâm Khâm Hòa đưa tay nắn phần gáy của Đào Khê. Khi thấy người ấy run rẩy, anh nhếch môi, trầm giọng đáp: “Đúng rồi, may mắn là em rất thông minh. Cảm ơn em.”

Đào Khê đưa tay sờ cổ, không ngờ được Lâm Khâm Hòa sẽ nói lời cảm ơn. Cậu hơi nghiêng nghiêng đầu.

“Không cần cảm ơn đâu, em bẩm sinh là thiên tài. Anh biết không, mục tiêu của em là Hoàng Tình đó.”

Vẻ mặt của Lâm Khâm Hòa đột ngột thay đổi, dùng ánh mắt u ám nhìn Đào Khê. Cậu lại rùng mình một lần nữa, phát hiện tâm trạng anh rất dễ thay đổi.

Cậu dẩu môi: “Em muốn đoạt hạng hai trong lớp. Anh đứng nhất, em đứng thứ hai. Chẳng lẽ không tuyệt sao? Làm sao em lại muốn chiếm hạng nhất của anh được chứ? Thế thì khó xử cho em quá.”

Đôi lông mày đang nhăn lại của Lâm Khâm Hòa giãn ra. Sau đó anh đi về tòa dạy học, thẳng thừng nói: “Vậy em phải tiếp tục học tập chăm chỉ.”

Đào Khê nối đuôi anh và níu tay áo của Lâm Khâm Hòa lắc lắc, thầm thì: “Vậy anh, với tư cách là bạn trai em, nhất định phải tiếp tục giúp đỡ em.”

Vừa dứt lời, cậu đã bị từ “bạn trai” làm thủng da mặt, vội vàng bỏ tay xuống ho khan, ngại ngùng cúi đầu (*).

(*) Gốc là 眼观鼻鼻观心 (Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim): Có hai nghĩa, một là “ngượng ngùng, bẽn lẽn cúi đầu”, nghĩa còn lại “ý chí và trái tim không chung đường”. Trong trường hợp này được hiểu theo cách thứ nhất.

Lâm Khâm Hòa cũng ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên.”

Hai người đi rất chậm, cũng may trên đường không có giáo viên. Thi thoảng có những câu Tiếng Anh phát ra từ toà nhà dạy học, là “9 bảng 15 xu” quen thuộc. Đào Khê thầm ghét bỏ tại sao ngôi trường này lại bé tí tẹo như vậy. Bỗng cậu nhớ ra một chuyện liền hỏi ngay Lâm Khâm Hòa: “Sao anh về sớm thế? Không phải ngày mai mới kết thúc à?”

Lâm Khâm Hòa suy tư một chút rồi mới trả lời: “Tập huấn kết thúc sớm.”

Đào Khê sững sờ, trầm mặc vài giây, nói không nên lời: “Truyện tranh của em vẫn được mở đúng ngày phải không?”

Lâm Khâm Hòa đáp: “Ừm.”

“Vậy hôm nay anh có thể đọc truyện tranh của ngày mai.” Đào Khê thầm tán thưởng kế hoạch của mình.

“Được.” Lâm Khâm Hòa đồng ý nhưng sự thật là hôm nay anh đã không đợi được mà mở truyện của ngày mai mất rồi.

Trong bức vẽ đó, hai nhân vật chính lại trở về mặt trăng và thiên thạch nhỏ.

Mặt trăng: “Sao cậu cứ mãi lang thang trong vũ trụ thế?”

Thiên thạch nhỏ: “Vì mình bị lệch quỹ đạo.”

Mặt trăng: “Trong vũ trụ có vô vàn hằng tinh, vậy tại sao cậu lại bay ở đây thế?”

Thiên thạch nhỏ: “Bởi dẫu có hàng vạn vì tinh tú, mình chỉ thích mỗi cậu – vầng trăng mà thôi.”