Hai tuần sau đó, trong mắt người khác, Đào Khê vẫn không khác gì mọi ngày: buổi sáng lên lớp học tập, tối về ký túc vẽ tranh, dường như chẳng có điều gì bất thường cả. Nhưng chỉ riêng mình Đào Khê biết rằng, hễ rảnh rang là cậu lại ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh, những lúc không làm được bài cậu sẽ vô thức quay sang bên cạnh hỏi nhưng rồi lại nhận ra chẳng có ai ngồi bên mình cả. Cảm giác mất mát đột ngột này giống như một hòn đá nhỏ lặng lẽ rơi xuống đáy giếng sâu, chỉ có thể nghe thấy những tiếng vang vọng lại gọi là nỗi nhớ.
Có đôi lúc cậu chợt nảy ra những suy nghĩ đáng sợ mà vô lý, rằng liệu có khi nào từ trước đến giờ cậu chưa từng quen biết Lâm Khâm Hòa hay không? Liệu có phải cậu chưa từng bước được vào thế giới của anh không? Nhưng rồi ngay giây phút sau đó, chiếc vòng bện dây đỏ với những hạt đá Lục Tùng trên cổ tay như nhắc nhở cậu rằng mình đang ở trong thế giới của Lâm Khâm Hòa.
Cậu chưa từng biết rằng bản thân lại có một cảm giác bất an như vậy. Cũng may là Đào Khê có điện thoại, mỗi khi tối đến cậu sẽ gửi đề bài cho anh để hỏi đáp án. Phần lớn thời gian Lâm Khâm Hòa sẽ trả lời ngay lập tức, điều này giúp cậu vơi đi cảm giác không an toàn trong lòng.
Một điều khác khiến cậu an lòng hơn chính là việc mỗi ngày Lâm Khâm Hòa đều đăng một vài tấm ảnh trên vòng bạn bè. Là bức hình sắc trời lúc hoàng hôn buông xuống, một chú chim tước đậu trên nhành cây hay ánh nắng mặt trời đầy màu sắc chiếu trên chiếc bảng đen,.. Tất cả đều là cuộc sống của anh qua góc kính. Mỗi bức hình Lâm Khâm Hòa đăng cậu đều nhấn like. Có điều cậu cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao trước nay chưa từng thấy bạn học nào like ảnh của anh nhỉ? Có lẽ các bạn khác chẳng ai add Wechat của anh cả. Suy đoán này khiến cậu vui vẻ lắm.
*
Một ngày nào đó của tuần thứ hai, Chu Cường thông báo một tin tức rằng chiều thứ sáu sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh, người nhà của mỗi học sinh đều phải tới tham dự. Cả lớp vang lên toàn là những tiếng than thở kêu khổ, chỉ riêng Đào Khê là không có phản ứng gì bởi vì người nhà cậu không thể tới. Cậu vừa vẽ xong ba mươi bức tranh về mặt trăng, tốn không ít tiền đóng chúng lại thành một tập. Hai ngày nay cậu đang suy nghĩ về một chuyện quan trọng khác.
Đó là thư tình.
Đào Khê làm văn rất giỏi nhưng lại chẳng thể viết được một bức thư tình vừa ý. Cậu xé đi không biết bao nhiêu tờ, tới thư viện lùng sục một vòng thế mà lại kiếm được một quyển sách cũ mèm tên “Tuyển tập những lời tỏ tình”. Cậu trốn trong chăn soi đèn đọc sách, càng đọc mặt càng nóng bừng lên, trong lòng còn nghĩ nghĩ: “Sao mà ghê quá vậy”. Có điều cuối cùng cậu vẫn chọn ra vài câu viết vào bức thư tình mà không chẳng đếm được đây là bức thứ mấy nữa.
*
Buổi chiều thứ sáu hôm đó cả lớp phải quét dọn sạch sẽ để chào đón ngày hội của phụ huynh. Đào Khê cố ý lau cái bàn của Lâm Khâm Hòa thật cẩn thận, lau đi lau lại tới mấy lần, muốn lúc ba mẹ anh tới sẽ thuận tiện ngồi hơn.
Các vị phụ huynh lục tục tới phòng học của lớp số 1, có người thì vào lớp nói chuyện với con, có người lại tán gẫu bên ngoài hành lang. Có bà mẹ quan tâm tới mức mang cho con mình cả đồ ăn vặt, có người ba đang phê bình đứa con không biết nghe lời của mình.
Một mình Đào Khê thu dọn đồ đạc lại. Vừa định bước ra khỏi lớp tìm một nơi nào đó chép thư tình thì nhìn thấy La Trưng Âm xách túi bước tới từ cửa sau. Giây phút đó cậu bỗng có cảm giác hoang mang và chột dạ vô cùng. Cậu nghĩ, đó là mẹ của Lâm Khâm Hòa đấy, còn cậu thì đang ủ mưu tỏ tình với con trai nhà người ta kìa.
Đào Khê lễ phép chào La Trưng Âm: “Chào cô ạ!” Kính cẩn tới mức sắp quỳ gối luôn rồi.
La Trưng Âm ngẩn người. Bà nhận ra cậu bé đang mang vẻ mặt căng thẳng này, đây là cậu bạn cùng bàn của Lâm Khâm Hòa, từng tới bệnh viện lần trước, hình như tên là Đào Khê. Bà nở nụ cười khách sáo rồi cũng nói lời chào. Đào Khê niềm nở kéo chiếc ghế của Lâm Khâm Hòa mà cậu đã lau sạch bong cho La Trưng Âm ngồi, muốn để lại một ấn tượng tốt trong lòng bà.
La Trưng Âm: “Cảm ơn” rồi ngồi xuống, khách khí đáp lại vài lời với Đào Khê rồi không nói gì thêm nữa. Ngay sau đó ba của Tất Thành Phi là Tất Khiêm – trưởng khoa ngoại thần kinh bệnh viện Hán Nam – cũng bước vào. Bởi vì hai đứa trẻ nhà Tất Khiêm và La Trưng Âm là bạn học từ hồi cấp hai, họ thường xuyên tới họp phụ huynh cho con nên cũng gọi là quen biết nhau. Hai người bắt đầu tán gẫu trò chuyện với nhau.
Đào Khê biết điều rời đi. Vừa bước ra khỏi cửa cậu đã trông thấy Dương Tranh Minh và Dương Đa Lạc đang bước tới lớp số 2. Có vẻ như hai người vừa xảy ra tranh cãi gì đó, Dương Đa Lạc mặt mũi tức giận sưng sỉa, còn Dương Tranh Minh vẫn mang theo một nụ cười bất đắc dĩ, trên tay còn cầm chai Yakult Dương Đa Lạc chưa uống hết.
Đào Khê rũ mắt, nhanh chóng xoay người đi về hướng khác. Cậu tìm nửa ngày mới thấy một chỗ không có ai, ngồi xuống nghiêm túc chép lại bức thư tình một lần cuối cùng. Cậu viết rất chậm để chắc chắn rằng chữ nào cũng phải thật nắn nót đẹp đẽ. Bức thư ấy chỉ dài có một trang nhưng cậu mất đến 40 phút mới chép xong. Viết xong rồi còn cẩn thận đút vào trong phong thư.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra rất lâu. Đào Khê nhét bức thư tình trong tập hồ sơ để ngụy trang rồi đi lang thang một vòng trên sân thể dục và cân nhắc ngày mai lúc Lâm Khâm Hòa về thì cậu nên đưa tập tranh với thư tình cho anh như nào đây. Càng nghĩ càng lo, đến dạ dày cậu cũng co rút lại rồi nè. Nhưng tất cả sự hồi hộp đó cũng không thể nào ngăn được niềm vui rằng Lâm Khâm Hòa sẽ trở về tràn ngập trong cậu. Vui tới mức cậu chẳng thể nào ngăn nổi khóe môi mình cứ nhếch lên mãi.
*
Có lẽ cuộc họp phụ huynh sắp kết thúc rồi, lúc này Đào Khê mới bước về phía lớp học. Cậu cố ý né lớp số 2, đi lên bằng cầu thang khác thì đụng phải Tất Thành Phi vừa chơi bóng rồi về. Hai người cùng đi về lớp số 1, lúc này cuộc họp cũng vừa kết thúc, một vài vị phụ huynh vừa đi vừa tán gẫu trên hành lang. Tất Thành Phi mới liếc một cái đã trông thấy ba mình đang nói chuyện với mẹ của Lâm Khâm Hòa.
“Ba! Dì La ạ!” Tất Thành Phi kéo Đào Khê tới trước mặt hai người chào hỏi, “Ba đang nói gì với dì La thế ạ? Không phải là lại đang kể xấu con đấy chứ?”
Đào Khê cũng lễ phép chào hai người. Cậu nghĩ rằng mình nên rời khỏi đây thôi, không nên làm phiền hai cha con bọn họ nữa. Lúc cậu định quay người đi thì lại nghe thấy ba của Tất Thành Phi nói:
“Còn có thể nói chuyện gì ngoài việc du học Mỹ của con chứ? Con xem Khâm Hòa nhà người ta kìa, thằng bé đã thi xong TOEFL rồi đấy, điểm còn cao như vậy, cuối năm nay còn tham gia phỏng vấn mấy trường đại học top 10 nữa. Còn con thì sao? Bao giờ mới chịu thi TOEFL đấy?”
Hô hấp của Đào Khê cứng lại, tay cậu siết chặt túi hồ sơ đựng bức thư tình.
“Người ta là học siêu đỉnh đó ba. Ba không thể so con với học thần được đâu.” Tất Thành Phi lấy tờ khăn giấy trong tay ba mình để lau mồ hôi trên gương mặt, nói với giọng bất mãn.
La Trưng Âm cười nói: “Không cần phải sốt ruột quá làm gì, vẫn còn một năm để chuẩn bị mà. Năm ngoái Khâm Hòa cũng mới có dự định này thôi.”
“Cô ơi, Lâm Khâm Hòa muốn tới Mỹ học đại học ạ?”
La Trưng Âm vừa dứt lời thì nghe thấy Đào Khê vẫn luôn im lặng hỏi mình. Bà nhìn sang, hơi sững sờ. Bà thấy cậu bé đó nhìn mình bằng đôi mắt cực kỳ giống với Phương Tuệ, khóe mắt cậu đỏ ửng lên, vẻ mặt căng thẳng như sắp khóc. Bà cố gắng kìm nén sự hoảng hốt khó hiểu trong trái tim mình: “Đúng vậy, Lâm Khâm Hòa đã lên kế hoạch từ rất lâu, nó cũng chọn được một vài trường có triển vọng rồi.”
Nhưng Đào Khê không muốn tin. Cậu nắm chặt túi hồ sơ, cổ họng run lên bần bật. Cậu mở miệng, cố gắng lắm mới cất lên được một giọng nói khàn khàn hỏi La Trưng Âm:
“Lâm Khâm Hòa sẽ sang Mỹ học đại học cùng Dương Đa Lạc hay sao ạ?”
Tất Khiêm cảm thấy cậu bé này hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói gì. Tất Thành Phi lo lắng nhìn về phía Đào Khê. Đào Khê cắn chặt răng, nhìn đăm đăm vào La Trưng Âm, ánh mắt vừa cố chấp lại vừa yếu ớt, giống như một người sắp chết đang chờ đợi lời phán quyết cuối cùng vậy.
Cuối cùng, La Trưng Âm ngập ngừng khẳng định: “Đúng vậy. Sau khi tốt nghiệp, thằng bé sẽ cùng Lạc Lạc sang Mỹ học tập. Hai nhà các bác đã bàn bạc xong về chuyện này rồi.”
Hai nhà đã bàn bạc xong rồi. Còn tôi thì sao?
Đào Khê cắn chặt đôi môi cho đến khi cơn đau buốt lan khắp khoang miệng và mùi vị của máu tươi dâng lên. Cậu nhếch khóe môi mỉm cười, cố gắng giữ phép lịch sự trước mặt La Trưng Âm.
“Cảm ơn cô. Cháu biết rồi ạ.”
Nói xong cậu liền quay người rời đi, càng đi càng nhanh, cuối cùng cất bước chạy. Cậu không biết mình nên đi đâu. Trường học rộng lớn như vậy nhưng dường như chẳng có nơi nào chứa được nỗi tức giận và khổ sở của cậu. Cậu không thể kìm nén được sự bực bội. Cậu tức lắm, tức đến nỗi ánh nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.
Cậu giận Lâm Khâm Hòa vì sao lại lừa cậu? Tại sao anh có thể sang Mỹ học cùng với Dương Đa Lạc chứ?
Mọi sự cố gắng của cậu bao lâu nay anh coi là gì?
Là một trò cười sao?
Đào Khê không biết bản thân đã đi đến cửa phòng âm nhạc trong tòa Thu Thực từ khi nào. Ở nơi này, Lâm Khâm Hòa đã từng vì cậu mà đàn một khúc dương cầm, một khúc ca chỉ mình cậu có thể thưởng thức. Cậu không nhìn cánh cửa kia mà bước nhanh tới chiếc thùng rác nằm trong góc. Cậu lấy bức thư trong túi hồ sơ ra, là bức thư mà cậu đã viết không biết bao nhiêu lần và xé nát nó rồi vứt đi. Nhưng xé xong rồi cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là bao. Cậu nhìn những mảnh vụn ấy, giống như đang nhìn trái tim bị dẫm nát vậy. Đào Khê ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chân vùi mặt vào đầu gối. Cậu vẫn không kiềm chế được mà tìm lý do cho sự lừa dối của Lâm Khâm Hòa. Có lẽ chỉ là Lâm Khâm Hòa muốn cho cậu một lời nói dối thiện ý mà thôi. Lâm Khâm Hòa hy vọng cậu có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt nhất trong nước, có một cuộc sống thật tốt đẹp. Nhưng trong cuộc đời của Lâm Khâm Hòa không hề có cậu.
“Nhưng mà”, cậu nghĩ, “Vốn dĩ mình mới là người ở bên cậu trong cuộc đời này mà. Người cùng cậu lớn lên đáng nhẽ phải là mình. Mình đã chẳng còn gì nữa. Không còn mẹ, không còn cha, cũng chẳng có sự yêu mến của người thân. Mọi thứ mình có đều bị Dương Đa Lạc cướp mất rồi. Mình đã cố gắng như vậy nhưng tại sao ngay cả chuyện được học cùng một trường đại học với cậu cũng không thể thực hiện được chứ?”
*
Tất Thành Phi vốn định đuổi theo Đào Khê để hỏi nhưng lại bị ông bố giữ lại: “Ba đã hẹn thầy Chu nói chuyện trong văn phòng rồi, con đừng đi đâu hết.”
“Ba à, sao ba lại tìm chủ nhiệm lớp làm gì nữa thế!” Tất Thành Phi chán ngán nói. Cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo ba vào văn phòng, trên đường đi nghĩ ngợi rồi quyết định cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Khâm Hòa.
Hai cha con họ rời đi rồi mà La Trưng Âm vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Đôi mắt ban nãy của Đào Khê khi cậu chất vấn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí của bà. Rất lâu về trước, Phương Tuệ cũng từng nhìn bà với ánh mắt đỏ hoe như vậy và hỏi bà một câu. La Trưng Âm vươn tay xoa mi tâm, định sang lớp số 2 gặp Dương Đa Lạc thì bỗng nhiên thấy Lâm Khâm Hòa bước nhanh tới.
“Khâm Hòa? Sao con quay lại sớm vậy?” La Trưng Âm kinh ngạc nhìn cậu con trai. Anh còn chưa kịp thay đồng phục trường, hiển nhiên là vừa mới tới.
“Ban nãy có phải mẹ nói gì đó với Đào Khê không?” Lâm Khâm Hòa trầm giọng hỏi La Trưng Âm, đôi lông mày cau lại.
La Trưng Âm sững sờ. Bà cảm thấy lời nói của Lâm Khâm Hòa quá đỗi nghiêm nghị liền cau mày nói: “Ban nãy mẹ có nói chuyện với bác sĩ Tất về việc bọn con nộp đơn xin sang Mỹ du học. Lúc ấy Đào Khê cũng ở đó. Bỗng nhiên thằng bé hỏi mẹ rằng có phải con sẽ sang Mỹ học cùng Dương Đa Lạc không, mẹ nói phải, trông nó có vẻ…”
Bà định nói tiếp thì nhận ra vẻ mặt của Lâm Khâm Hòa bỗng chốc thay đổi. Từ trước tới nay bà chưa từng thấy anh để lộ ra biểu tình như vậy. Như thể đồ vật anh yêu quý nhất bị người khác làm hư mất rồi và bà chính là người gây nên chuyện ấy.
La Trưng Âm nhìn Lâm Khâm Hòa quay người muốn rời đi thì vội vã kéo anh lại hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Con về sớm là vì buổi tập huấn xảy ra vấn đề gì sao?”
Lâm Khâm Hòa nhìn người mẹ đang không hiểu rõ sự việc của mình, anh chỉ có thể siết chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay như thể điều này có thể xoa dịu nỗi đau nào đó trong trái tim.
Vì sao anh lại về sớm ư? Bởi vì anh biết ngày hôm nay nhà trường mở cuộc họp phụ huynh, ba mẹ của mọi người đều sẽ đến, chỉ có duy nhất một người là không Chắc chắn người đó sẽ buồn lắm. Mà anh thì không nỡ nhìn cậu đau lòng. Nhưng anh vẫn khiến cậu buồn hơn mất rồi.
Cuối cùng Lâm Khâm Hòa không trả lời câu hỏi của La Trưng Âm. Anh quay người bước nhanh.