Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 36




Từ viện bảo tàng mỹ thuật đi ra đã gần đến buổi tối, Kiều Dĩ Đường muốn đi dạo phố cùng hội chị em nên đã về trước. Bạn nhỏ Đường Nam thì ngủ say như chết, được Lâm Khâm Hòa nhét vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn. Đào Khê cất túi bánh kẹo chưa ăn xong rồi ngồi cùng Lâm Khâm Hòa ở ghế sau. Vì sợ đánh thức Đường Nam nên trong xe chẳng ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở ngủ say sưa be bé của người bạn nhỏ. Sự yên tĩnh này đối với Đào Khê có chút dằn vặt, bởi một khi xung quanh trở nên tĩnh lặng, sự tồn tại của người bên cạnh cậu sẽ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu muốn nói chuyện cùng Lâm Khâm Hòa, muốn nói rằng cậu đã bán được bức tranh đầu tiên theo đúng nghĩa, muốn nói rằng cậu đã gặp được rất nhiều tiền bối và bạn bè ở buổi triển lãm, muốn nói rằng cậu vẫn sẽ tiếp tục vẽ tranh và muốn tặng cho anh bức tranh độc nhất vô nhị trên đời…

Đào Khê lặng lẽ liếc sang, chỉ thấy Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu nhìn điện thoại. Cậu thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn dời đi sự chú ý của mình bởi cảnh vật bên ngoài nhưng điện thoại trong tay cậu bỗng rung lên một cái, trái tim vì thế mà run rẩy. Đào Khê nhanh chóng cúi đầu xem điện thoại, hóa ra là Lâm Khâm Hòa gửi tin nhắn cho cậu.

Moon: “Muốn nói gì sao?”

Đào Khê giật mình, không nhịn được nhìn sang bên. Lâm Khâm Hòa vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng thèm nhìn cậu. Cậu cũng cúi đầu, bắt đầu gõ chữ, chậm rãi gõ ra tất cả những điều ban nãy muốn nói với anh. Vậy mà đến cùng, những điều ấy lại bị bản thân xóa đi hết. Sau đấy, cậu chọn một câu mà mình muốn giãi bày trong số những nỗi niềm đang trào dâng trong lòng.

Đào Khê: “Lâm Khâm Hòa, mình muốn vẽ cho cậu một bức tranh.”

Lúc còn ở trong viện bảo tàng mỹ thuật, khi Lâm Khâm Hòa hứa với cậu rằng anh sẽ đến xem triển lãm tranh đầu tiên của cậu, cậu đã biết bản thân mình sẽ quyết định điều gì. Một quyết định cậu đã ôm ấp bấy lâu nay, đến tận hôm nay mới có dũng khí để nói ra. Cậu nhẹ nhàng thở, kiên quyết nhìn chằm chằm màn hình, không cho phép đôi mắt mình liếc sang bên cạnh dù chỉ một chút. Đầu ngón tay giữ trên màn hình nóng lên, khóe mắt không điều khiển nổi vẫn cứ quan sát người bên cạnh.

Moon: “Khi nào thì tặng cho tôi?”

Anh không hỏi là tranh gì, cũng không hỏi là tại sao lại vẽ, chỉ hỏi khi nào thì tặng cho anh.

Đào Khê hít một hơi thật sâu, cậu cứ mang một cảm giác như thể Lâm Khâm Hòa thật sự hiểu rõ ý của cậu là gì, suy nghĩ này khiến cả khuôn mặt cậu nóng lên cho đến tận đầu ngón tay nhỏ bé đang đặt trên màn hình. Máu nóng trong người cứ chảy ngược chảy xuôi, Đào Khê chậm rãi dùng ngón tay nóng hổi của mình gõ từng chữ lên màn hình.

Đào Khê: “Chờ vẽ xong rồi mình sẽ tặng cho cậu.”

Moon: “Ừ, tôi chờ cậu.”

Tôi chờ cậu.

Từng ngón tay của Đào Khê ở trên màn hình vô thức cuộn lại, bỗng cậu thoáng nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập vừa nhanh vừa nhẹ bẫng tựa cơn mưa rào vào ngày hè sau một buổi chiều oi bức, nước mưa bốc hơi lên từ mặt đất như một làn khói mỏng nặng nề, khiến đầu óc như tỉnh như mộng.

Sau khi cuộc trò chuyện trên WeChat kết thúc, bên trong chiếc xe lại lần nữa im lặng, đôi lúc sẽ vang lên vài thanh âm nói mới của bạn nhỏ kia, so với lúc trước thì Đào Khê cảm thấy lúc này còn khó khăn hơn. Cái cảm giác khó khăn này kéo dài từ khi vào trường cho đến mỗi giờ nghỉ giải lao giữa tiết. Đào Khê cố gắng tỏ ra thật bình thường mỗi khi gặp Lâm Khâm Hòa nhưng kể từ khi đưa ra quyết định ấy, cậu cảm thấy bản thân như một chiếc khinh khí cầu chứa đầy hidro cứ mãi lơ lửng trên bầu trời. Mỗi một câu nói, một ánh mắt của Lâm Khâm Hòa, thậm chí chỉ một cái nhướng mày của anh thôi cũng có thể khiến cảm giác kinh hoàng và bất an trong lòng cậu phun trào như núi lửa. Phải đến tận lúc cậu trở về phòng ngủ, cậu mới có thể bình ổn lại tâm lý mà làm việc.

“Oa, đại ca Khê, cậu vẽ nhiều như vậy là để tặng cho người khác hay đem đi dự thi vậy?”

Phan Ngạn đã tò mò lâu lắm rồi. Trước đây, mỗi khi về nhà, Đào Khê một là làm bài tập mà hai là nghe nhạc. Nhưng suốt một tuần nay, đêm nào Đào Khê cũng ngồi trước giá tranh mà vẽ vời, vẽ rất nhiều bức, mỗi bức đều có một ý tưởng khác nhau. Chỉ có một điều giống nhau giữa những bức vẽ, đó là mặt trăng.

Trăng non vào ngày mùng một tháng giêng; trăng lưỡi liềm vào mùng ba, mùng bốn; mùng bảy, tám trăng rằm; ngày mười lăm, mười sáu trăng tròn; ngày hai mươi ba trăng khuyết… Như thể muốn mang hết một tháng âm lịch ba mươi ngày vào trong bức vẽ.

Hơn nữa, vầng trăng ở mỗi bức tranh sẽ ở những nơi khác nhau. Ở khe suối nhỏ vắng vẻ mọc đầy hoa đào, ở trên mặt biển xanh thẳm lúc thủy triều dâng lên, nơi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đan xen hay nơi thành phố ngập tràn ánh điện mờ nhạt…

Đào Khê chỉ lo vẽ tranh, mãi một lúc sau mới tùy ý tìm một lý do ngẫu nhiên mà đáp. Bức tranh mà cậu muốn tặng cho Lâm Khâm Hòa không chỉ đơn giản là một bức tranh, mà là vầng trăng của cả thế giới này, cho dù nó tròn hay khuyết đi chăng nữa. Nhưng dù sao thì cũng có đến tận ba mươi bức tranh, mỗi ngày Đào Khê đều ở lại thêm giờ để vẽ, hơn một tuần rồi mà vẽ vẫn chưa hết một nửa số tranh. Cũng may Kiều Dĩ Đường có đưa cho cậu chìa khóa phòng tranh ở tòa nhà Thu Thực, vậy nên cậu mới có thể ở lại vẽ tranh trong phòng vào buổi trưa.

Một ngày nọ, vào buổi trưa, cậu từ phòng tranh trở về lớp thì thấy Lâm Khâm Hòa đã ngồi tại chỗ. Bước chân cậu dừng lại, không tiếng động quay lại chỗ ngồi. Mới cầm bút lên đã nghe thấy Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh hỏi một câu:

“Buổi trưa mấy ngày nay đi đâu vậy?”

Giọng nói nặng nề, nghe có vẻ khó chịu.

Trong lòng Đào Khê căng thẳng, cảm giác chột dạ như vừa bị bắt quả tang, cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, do dự mấy giây rồi thành thật khai báo: “Ở trong phòng vẽ tranh cho cậu.”

Lâm Khâm Hòa ngẩn ngơ, dường như anh không ngờ đến câu trả lời này. Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ừ một tiếng.

Hàng mi dài của Đào Khê rũ xuống, cậu lặng lẽ vươn tay trái ra dùng sức nhéo vành tai của mình. Lại là bầu không khí căng thẳng này, khiến người ta hốt hoảng chẳng biết phải làm thế nào.

Đang lẳng lặng làm bài tập, Đào Khê bỗng nghe thấy Lâm Khâm Hòa thì thầm: “Ngày mốt tôi sẽ lên thành phố tập huấn thi đua rồi.”

Đào Khê sững sờ, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, không nén nổi lo âu: “Tập huấn trong bao lâu?”

Lâm Khâm Hòa nói: “Hai tuần.”

Đào Khê không biết mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay nên buồn đây, hai tuần nữa thì chắc là cậu vẽ xong tranh nhưng hai tuần không được nhìn thấy Lâm Khâm Hòa… Rõ là người còn chưa đi, ấy mà cậu đã bắt đầu nhớ nhung. Đào Khê cảm thấy mình thật vô dụng.

Cậu nói với Lâm Khâm Hòa: “Mình chờ cậu về.”

Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, trầm mặc một lúc lâu sau đó thấp giọng nói rằng: “Hai tuần này, cậu…”

Đào Khê giơ hai ngón tay lên, gật đầu bảo đảm nói: “Mình nhất định sẽ cố gắng học thật giỏi!”

Tiếp đến, cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa cười một tiếng rất trầm, anh nói với cậu: “Ý tôi là, truyện tranh của hai tuần tới thì sao đây, hội trưởng câu lạc bộ truyện tranh Tiểu Đào?”

Đào Khê ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên Lâm Khâm Hòa gọi cậu như vậy, đôi má bỗng trở nên nóng bừng, ấp a ấp úng: “Hội, hội trưởng câu lạc bộ sẽ vẽ xong truyện cho hai tuần tới, tối mai sẽ đưa hết cho cậu.”

Thật ra Lâm Khâm Hòa muốn nói rằng, mỗi ngày vẽ xong rồi dùng điện thoại chụp qua cho anh cũng được nhưng anh ngẫm nghĩ một chốc, cuối cùng nói rằng: “Được.”

Một sự ngượng nghịu lại lần nữa bủa vây lấy họ. Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cúi đầu làm việc riêng. Đào Khê nôn nao không thôi, nhìn chằm chằm đề toán học trước mắt. Khoảng chừng hai phút sau, bỗng dưng cậu quay sang nói với Lâm Khâm Hòa một câu không đầu không đuôi:

“Đến ngày cậu trở về, mình sẽ đưa một bức tranh cho cậu.”

Vì quá căng thẳng, tốc độ nói của cậu rất nhau, đến cả chính bản thân nghe còn không rõ. Nhưng dường như Lâm Khâm Hòa nghe loáng thoáng qua thôi đã biết ý cậu muốn nói là gì. Anh trầm mặc nửa giây sau mới đáp lại: “Ừ, tôi rất mong chờ.”

Đào Khê nghĩ, chắc chắn là do bây giờ Lâm Khâm Hòa quá đỗi dịu dàng, khiến cậu được nước lấn tới mà thôi. Cậu nhìn chằm chằm Lâm Khâm Hòa, chớp mắt nói: “Không cho phép cậu không thích tranh của mình.”

Dĩ vãng, cậu chưa từng nói “Không”, “Không cho” nhưng lúc mặt đối mặt với Lâm Khâm Hòa, cậu không tài nào ngăn lại được sự tùy hứng của bản thân. Thậm chí cậu còn muốn nói rằng, không cho phép cậu không thích mình.

Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt của cậu, thanh âm trầm thấp: “Tôi nhất định sẽ thích nó.” Vừa nghiêm túc vừa chắc chắn. 

Hô hấp của Đào Khê ngừng lại. Cậu nghe thấy một tiếng nổ nhẹ thoáng qua trong đầu mình như làn pháo hoa nổ rộ trên đại dương xanh thẳm, thảng thốt và mơ hồ.

Cậu hoảng loạn ánh mắt xuống, cúi đầu nhìn sách bài tập, nhỏ giọng nói: “Vậy quyết định thế đi.”

*

Hai ngày nay, Đào Khê tăng ca thêm giờ ở lại vẽ cho hết mười bốn trang truyện tranh. Mỗi tờ bỏ vào một chiếc phong bì nhỏ, trên phong thư viết từng ngày từng ngày của hai tuần sau. Sau khi tiết tự học vào buổi tối ngày hôm sau kết thúc, Đào Khê đưa mười bốn phong thư cho Lâm Khâm Hòa, liên tục dặn dò: “Phải đến nơi rồi mới được mở ra đó nha!” Như bác sĩ kê đơn thuốc cho bệnh nhân vậy.

Lâm Khâm Hòa bỏ phong thư vào trong cặp, đứng dậy hỏi cậu: “Nếu tôi mở trước thì sao?”

Đào Khê ngơ ngác, cầm cặp sách của Lâm Khâm Hòa, ngẩng đầu trừng Lâm Khâm Hòa mà nói: “Thì không sao cả, nhưng vẫn không được.”

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn cậu, khóe môi hơi cong lên. Anh nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Đào Khê cảm thấy giọng điệu Lâm Khâm Hòa như đang dỗ dành một đứa con nít vậy. Cậu buông xuống đôi tay đang nắm lấy chiếc cặp của Lâm Khâm Hòa. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa quay người đi tới cửa và bỗng chợt nhận ra rằng, mình sẽ không được nhìn thấy người con trai này trong suốt hai tuần.

Làm sao đây. Cậu sẽ rất nhớ anh, nhớ rất nhiều, rất nhiều.

Đào Khê hoàn hồn lại, lớn tiếng gọi: “Lâm Khâm Hòa.”

Lâm Khâm Hòa nhanh chóng dừng chân, xoay người lại đi tới hai bước, cúi đầu nhìn cậu.

Đào Khê còn chả biết cậu muốn nói gì nữa, đầu cậu cứ quay cuồng, vắt hết cả óc ra rồi nói: “Cậu, chúc cậu tập huấn…”

Trước khi nói ra hai chữ “Thuận lợi”, cổ tay cậu đột nhiên bị Lâm Khâm Hòa kéo lại, tay anh kéo cả người cậu đến bên cạnh mình.

“Tiễn tôi đến cổng trường, được không?” Lâm Khâm Hòa ghé vào tai cậu, thấp giọng nói.

Khoảng cách giữa đôi bên bỗng dưng trở nên gần như vậy, hơi thở ấm áp lởn vởn bên tai, âm thanh trầm thấp đập vào màng nhĩ. Đào Khê cảm thấy mặt mình đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu luôn rồi, tim đập nhanh tới nỗi muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

“Ừ.” Thật lâu sau, cậu mới đáp lại lời anh.

Bây giờ sắp đến tháng mười một rồi, đêm lạnh như nước, Đào Khê đi bên cạnh Lâm Khâm Hòa, hai người chậm rãi cất bước, cũng ngầm hiểu ý đôi bên nên chẳng ai nói gì. Đào Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Tối nay không có sao cũng chẳng có mặt trăng nên cậu quay đầu nhìn đến người bên cạnh.

Không sao cả, đây là mặt trăng của mình, cậu nghĩ. Và mặt trăng vẫn luôn ở đây.

Lâm Khâm Hòa nghiêng mặt nhìn lại cậu, Đào Khê nhanh chóng dời ánh mắt. Đi đến cổng trường rồi, Đào Khê lại không thể ra ngoài. Cậu thấy Trần Đình đứng đợi cách cổng trường một đoạn không xa rồi cố nén lại cảm xúc không nỡ trong lòng, cười cười nhìn Lâm Khâm Hòa.

“Tập huấn cố lên nha, sau này thi cử ấy, thành tích của cậu nhất định sẽ rất tốt.”

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn cậu: “Ở trường ăn cơm cho ngon vào, học cho giỏi, không nên thức khuya.”

Đôi mắt Đào Khê cong lên, gật đầu: “Mình biết rồi, cậu cũng vậy nha.”

Lâm Khâm Hòa nhìn cậu. Anh im lặng một chốc, thanh âm trầm lắng: “Tôi đi đây.”

Nụ cười trên khuôn mặt Đào Khê phai đi một chút. Cậu cũng im lặng một lúc thật lâu, sau đấy mới nở một nụ cười nhỏ: “Hai tuần sau hãy gặp lại nhau nhé!”

Lâm Khâm Hòa ừ một tiếng, anh nhìn người trước mắt, nhìn thật lâu, sau cũng vẫn đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu rồi nhanh chóng xoay người.