ào Khê vừa về tới kí túc xá, Phan Ngạn đã vồ lấy cậu ngay.
“Đại ca Khê, ở chỗ mình có vài khách hàng lớn muốn giới thiệu cho cậu, ai cũng muốn thuê cậu vẽ vời hết cả đó. Cậu coi có muốn nhận đơn không?”
Phạn Ngạn không thể giữ nổi cái miệng mình. Vậy nên một số bạn bè của cậu ta trong lớp mỹ thuật mới biết rằng cậu ta có một người bạn cùng phòng có thể giúp vẽ một bài tập về nhà với giá 200 nhân dân tệ. Hơn nữa giá cả này cũng chẳng tính là quá lớn cho một bức vẽ đối với đám công tử chưa bao giờ thiếu tiền kia, có thể chi ra chừng ấy chỉ để lười biếng cũng không thành vấn đề.
Đào Khê hơi động lòng. Cậu biết Đào Kiên nói mấy ngày nữa sẽ đến tìm cậu không phải là chuyện đùa, lần đó bởi vì thẹn quá hóa giận nên mới không muốn lấy tiền, lần này chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Với tính tình của Đào Kiên, có khả năng ông ta sẽ gây náo loạn trước cổng trường, khiến mọi người không ai là không biết cả.
Cậu không muốn để mọi người trong trường học nhưng cậu cũng chẳng thể đem tiền trợ cấp đưa hết cho Đào Kiên. Đào Lạc mắc bệnh lupus ban đỏ, phải sử dụng hormone và thuốc lâu dài, mỗi tháng tốn rất nhiều tiền. Cậu bớt ăn ăn bớt mặc mới dành dụm được tiền và dùng số tiền đó thường xuyên được gửi về nhà cho Đào Nhạc để cô bé mua thuốc. Dù cậu hận Quách Bình và Đào Kiên nhưng hiện tại, Đào Nhạc là người thân duy nhất trên thế giới của cậu.
Đào Khê ngập ngừng một vài giây rồi đáp ứng: “Được, nhưng mình sẽ không vẽ với giá 200 tệ. Một tháng nữa là thi rồi, mình không có nhiều thời gian như vậy.”
Phan Ngạn nói: “Không thành vấn đề, để mình thương lượng với họ tăng giá cho cậu.”
Cuối cùng, Đào Khê nhận bốn bức tranh với giá 300 tệ. Bởi không có nhiều thời gian, cậu chỉ có thể vẽ trước khi đèn kí túc xá tắt, bài tập về nhà thì chui vào trong chăn mà làm. Kết quả, cậu ngủ còn không đủ bốn tiếng, lại còn vì sử dụng đèn pin quá lâu nên ngày hôm sau đôi mắt của cậu trở nên sưng đỏ, tròng mắt bình thường trong veo bỗng xuất hiện nhiều tơ máu đỏ. Đào Khê không để tâm lắm, tinh thần của cậu thật sự rất tốt, sáng sớm đã vội vàng chạy vào lớp với một chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin.
Lâm Khâm Hòa cầm một bình nước khoáng lạnh đi vào lớp, cặp sách còn chưa cởi xuống. Đào Khê đã lấy chiếc cặp từ trong tay Lâm Khâm Hòa, giúp anh treo cặp trên ghế rồi dùng hai tay kéo ghế ra, khoảng cách vừa đủ, động tác thành thục hệt như một nhân viên lâu năm ở khách sạn năm sao. Lâm Khâm Hòa đứng ở một bên, nhíu mày nhìn, không nói một lời.
Đào Khê làm xong “công việc” rồi lấy ra từ trong hộc bàn một tấm danh thiếp tự tay làm, trên đó viết tên của cậu và ID WeChat. Hai tay kính cẩn đưa đến trước mặt Lâm Khâm Hòa, ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong và nháy mắt một cái lấy lòng nói:
“Lâm thiếu gia, có thể giữ mặt mũi cho tôi, add WeChat tôi được không?”
Lâm Khâm Hòa cúi đầu liếc nhìn tấm danh thiếp, rồi nhìn về phía ánh mắt Đào Khê mang đầy đợi mong. Cặp mắt kia sưng đỏ rất nhiều như thể cậu đã trốn ở trong chăn khóc trắng đêm.
Anh lấy tấm danh thiếp từ trong tay Đào Khê, sau đó đưa mở khóa điện thoại đặt thẳng vào lòng bàn tay của Đào Khê, bảo: “Tự thêm đi.”
“?” Đào Khê nhìn điện thoại di động trong tay đến ngẩn cả người, cậu không nghĩ là Lâm Khâm Hòa sẽ đưa một thứ gì đó quan trọng như điện thoại cho cậu cầm.
Lâm Khâm Hòa ngồi vào chỗ của mình, thấy Đào Khê vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, kiên nhẫn hỏi: “Không add sao?” Anh vươn tay ra hiệu lấy lại điện thoại.
Đào Khê lấy hoàn hồn, đem điện thoại di động của Lâm Khâm Hòa ra xa hơn như đang bảo vệ đứa con của mình, lắc đầu rồi lại gật đầu một cái: “Đương nhiên là thêm rồi rồi!”
Hình nền điện thoại của Lâm Khâm Hòa là hình nền mặc định. Đào Khê không dám nhìn quá lâu, trực tiếp mở Wechat ra mà không nhìn vào khung chat. Cậu nhanh chóng nhấp vào mã QR ID WeChat của Lâm Khâm Hòa, quét nó bằng điện thoại di động và thêm vào bạn bè. Sau khi thêm, cậu trả lại điện thoại cho Lâm Khâm Hòa.
“Được, từ nay cậu sẽ là người bạn tốt nhất trên WeChat của mình!” Đào Khê cầm điện thoại của mình đưa Lâm Khâm Hòa xem, trên danh bạ Wechat chỉ có mỗi mình Lâm Khâm Hòa.
Cậu hơi nâng cằm, khóe mắt và khóe môi cũng nhếch lên, như một học sinh tiểu học đang khoe khoang bài thi một trăm điểm của mình. Lâm Khâm Hòa nhìn đôi đồng tử của Đào Khê, một lát sau mới dời mắt. Anh không nói gì, ngón tay vuốt ve trên thân bình nước lạnh, hơi nước nguội lạnh thấm trên thân bình dính lên ngón tay.
Đào Khê vui sướng không thôi, cậu cúi đầu nhìn điện thoại của mình. Tên WeChat của Lâm Khâm Hòa của chỉ là tên thật của anh, avatar là một tấm ảnh trắng phau phau. Cậu mở vòng bạn bè ra thì thấy chẳng có gì, vô cùng trống rỗng. Đào Khê vừa đổi biệt danh của Lâm Khâm Hòa thành Moon thì đột nhiên một bình nước khoáng lạnh được đặt lên bàn cậu, Lâm Khâm Hòa nhìn cậu nói: “Đắp lên mắt.”
Giọng điệu lại còn nhẹ nhàng đến không ngờ. Đào Khê sững sờ, theo bản năng giơ tay dụi mắt, nhưng khi vừa chạm vào khóe mi, cổ tay cậu đã bị nắm chặt lại. Bàn tay kia như có như không chạm phải môi cậu, trên đầu ngón tay còn mang theo hơi nước lành lạnh.
Cậu vô ý thức vươn đầu lưỡi liếm môi một cái, bàn tay nhanh chóng buông cổ tay cậu ra, để lại một câu: “Đừng dụi mắt.”
Chủ nhân bàn tay ấy thu tay về, cầm cây bút máy rồi mở nắp bút rồi, cúi đầu viết cái gì đó trên giấy nháp, trên mặt không mang theo ti tí cảm xúc nào. Đào Khê trợn tròn mắt một lúc, bỗng dưng cảm thấy môi mình như nóng lên.
“Cảm ơn nha.”
Cậu nhanh chóng cầm lấy bình nước khoáng lạnh kia, nhắm mắt lại rồi đắp bình nước lên, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho đôi mắt khô khốc vì thức đêm trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng môi lại ngày càng nóng bừng, nhịp tim trong lồng ngực cũng trở nên loạn xạ.
Đại diện tiếng anh của lớp – Kim Tinh đi xuống cuối lớp thu bài tập. Kể từ vụ việc của Giang Hinh Vân, cô không còn dám chủ động nói chuyện với Lâm Khâm Hòa nữa. Cô thấp thỏm cầm bài tập từ trong tay của Lâm Khâm Hòa, đôi mắt bỗng vô tình liếc thấy những hình tròn be bé vô nghĩa trên tờ giấy nháp trước mặt Lâm Khâm Hòa. Cô không nói gì, nhìn Đào Khê ở bên cạnh. Đào Khê đang mím môi đặt bình nước khoáng lạnh ở trên mắt, cô vừa định nói Đào Khê nộp bài tập thì Lâm Khâm Hòa đã rút ra cuốn sách bài tập một cách chuẩn xác trên bàn Đào Khê rồi đưa cho cô.
Đào Khê đắp được chừng vài phút rồi bỏ bình nước xuống. Hàng mi cong cong dính vài giọt nước trong suốt. Qua hình ảnh mờ mờ ảo ảo từ đôi mắt, cậu thấy Lâm Khâm Hòa vẫn ngồi đọc sách như mọi ngày, Đào Khê âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Ban nãy lúng túng thật sự. May là Lâm Khâm Hòa không phản ứng gì.
Vừa lúc làm sao, Tất Thành Phi bước đến như con thiêu thân (*), giải cứu Đào Khê đang mắc bệnh ung thư xấu hổ giai đoạn cuối.
(*) Con thiêu thân: Những con côn trùng thích bay đến những nơi có ánh sáng như bóng đèn dù sau đó chúng sẽ chết, ở đây có ý là Tất Thành Phi biết chết mà vẫn lao đầu vào.
“Khê ca, cậu làm sao vậy, sao lại khóc? Ai bắt nạt cậu?!” Tất Thành Phi giật mình nhìn đôi mắt sưng tấy của Đào Khê, trên làn mi dài thướt của cặp mắt xinh đẹp kia còn mang theo hơi nước nhàn nhạt, bộ dạng như rưng rưng muốn khóc.
Đào Khê ngẩn ngơ, không hiểu gì, nói: “Mình có khóc đâu.”
Chuyện gì đang xảy ra, trông cậu giống kiểu người hở cái là khóc nhè sao?
Tất Thành Phi không tin, cậu ta cứ cho là Đào Khê cậy mạnh, lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong hộc bàn của Hồ Đồng rồi đưa cho Đào Khê xem và nói: “Cậu xem, mắt cậu sưng lên hết cả rồi kìa, y xì đúc cái bà idol Hàn Quốc kia bị gãy chân xong khóc cả buổi trời.”
Chỉ có điều, Tất Ngạo Tuyết khóc là cái kiểu gào khóc thảm thiết, khóc xong rồi trông xấu muốn chết. Còn bộ dạng sau khi khóc của Đào Khê lại là… thấy mà muốn thương thương. Trong đầu Tất Thành Phi bỗng hiện lại mấy câu kì quặc như vậy.
Đào Khê nhìn vào trong gương, sáng sớm rửa mặt quá nhanh nên không chú ý, đúng là mắt cậu sưng hơi bị ghê. Cậu chợt cười, giải thích: “Không phải đâu, tối hôm qua mình chui vào trong chăn bật đèn pin làm bài tập hết cả đêm nên mắt mới thành ra như vậy.”
Tất Thành Phi lúc này mới yên lòng, chớp mắt đã thấy điện thoại trên bàn của Đào Khê, trong phút chốc hàng ngàn ánh sao lấp lánh bay ra từ trong đáy mắt: “Khê ca! Cuối cùng cậu cũng mua điện thoại rồi! Add mình đi, rồi mình thêm cậu vào nhóm chat của hội anh em xương máu!”
Cậu ta lại gần Đào Khê, lấy tay che nửa miệng, ánh mắt có ranh mãnh, nhỏ giọng nói: “Phúc lợi của hội anh em này đã lắm đó, tài nguyên tin đồn gì cũng có hết trơn, chỉ cần cậu muốn thì mình sẵn sàng đem tất cả số tài nguyên quý giá nhất của mình gói tặng cho cậu.”
Đây là hội anh em xương máu lớn nhất lớp do cậu ta lập ra, ngoài trừ Lâm Khâm Hòa thì hầu như tất cả anh em trong lớp đều ở trong đấy, chia sẻ biết bao nhiêu hạt giống quý giá của từng người, đồng thời cùng giao lưu học tập.
Đào Khê cứ tưởng rằng ý Tất Thành Phi nói là tài nguyên học tập, ví dụ như đề cương ôn thi hay mấy bài nghe tiếng anh, cậu cầm điện thoại lên rồi nói’: “Được.”
Cậu thêm WeChat của Tất Thành Phi. Vừa đang muốn hối thúc cậu ta add mình vào trong nhóm thì nghe thấy cái vị vẫn luôn đọc sách Lâm Khâm Hòa từ nãy đến giờ không thèm lên tiếng kia, trầm giọng nói:
“Không được tham gia nhóm đấy.”
Tất Thành Phi thấy Lâm Khâm Hòa đang lạnh lùng nhìn chính mình, cậu ta theo bản năng run lên mấy cái, âm thầm rụt ngón tay đang chuẩn bị thêm người ta vào nhóm. Đào Khê sững sờ, lời của Lâm Khâm Hòa cứ như một mệnh lệnh không thể cưỡng lại, một chút dịu dàng của ban nãy cũng không có. Cậu hơi buồn bực, bèn mở miệng cãi: “Vậy cậu gửi tài nguyên cho mình à?”
Lâm Khâm Hòa nhíu mày nhìn Đào Khê, im lặng một chút rồi mới nói: “Ừ.”
Đào Khê ngẩn người, không nghĩ rằng Lâm Khâm Hòa lại dễ dàng đồng ý như vậy, chỉ có thế thôi chút bực tức trong lòng đã tan thành mây khói, cậu hơi nhếch khóe miệng, cũng không còn đòi thêm vào nhóm kia nữa.
Ngoài mặt Tất Thành Phi tĩnh lặng như nước, trong lòng lại nổi sóng gió. Mẹ ơi, từ khi nào mà hai người bạn học cùng lớp ngồi bàn sau của cậu ta đã thân thiết đến nỗi sẵn sàng chia sẻ tài nguyên cho nhau vậy?! Lâm học thần nghiêm túc như thế, nghĩ không ra lại nắm trong tay biết bao quả tài nguyên độc nhất?
Tất Thành Phi không dám đề cập đến tài nguyên và hội anh em xương máu nữa, cậu ta vội vàng kéo Đào Khê ra xem những bức hình chụp được khi đi du lịch ở Hàn Quốc với vẻ tự hào: “Mình chụp cũng ổn áp lắm đúng không, mấy bức này là mình dùng cái camera mười mấy nghìn của bà chị kia chụp đó, quả nhiên hàng gì càng đắt chụp càng đẹp mà.”
Đào Khê cúi đầu xem mấy bức ảnh chụp của Tất Thành Phi. Lúc trước, khi còn ở Đào Khê Loan, cậu cũng từng thấy một vài nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh, chiêm ngưỡng không ít những tác phẩm tuyệt vời. Cho nên ảnh chụp của Tất Thành Phi chỉ có thể nói là lấy được nét mà thôi.
Cậu không đành lòng đả kích cậu bé đáng thương không có đầu óc này, cười một cái: “Chụp cũng không tệ, tấm này đẹp nhất nè,” Cậu chỉ vào một tấm chụp ở trên bãi biển không có nét nào ra hồn.
“Đúng vậy! Khê ca nói gì cũng đúng, sau này mình nhất định phải cố học nhiếp ảnh để trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trong tương lai!” Tất Thành Phi tự mãn.
“…” Đào Khê tự nghĩ, có phải cậu đã làm sai điều gì không.
“Khê ca, nếu cậu nghĩ bức này đẹp nhất, vậy thì mình sẽ tặng bức này cho cậu. Cậu có thể dùng nó để làm hình nền.”
“… Cảm ơn.” Đào Khê thật sự chẳng muốn lấy tấm này làm hình nền chút nào cả.
Tối đến, Đào Khê trở về phòng ngủ, vẫn còn nghĩ đến việc Lâm Khâm Hòa đồng ý gửi cho cậu mấy cái tài nguyên học tập kia. Thật ra cậu cũng chả hứng thú với mấy cái tài nguyên đó lắm, cậu chỉ muốn trò chuyện cùng Lâm Khâm Hòa mà thôi.
Cậu thấy biệt danh Moon trên khung chat kia, bên trong chỉ có một khung chữ xuất hiện từ ban sáng, “Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn. Bây giờ hãy trò chuyện!”
Chúng ta có thể bắt đầu chuyện trò với nhau rồi.
Câu nói này khiến cho Đào Khê có được một loại dũng khí khó giải thích được, cậu hít một hơi thật sự, bắt đầu gõ vào khung thoại. Cậu gõ chữ vô cùng chậm, ngón tay vụng về và hay mắc lỗi, sau khi mắc lỗi phải xóa rất nhiều từ.
Nhưng nhắn cái gì giờ?
Cậu chậm rãi gõ một dòng: “Cùng bàn, tài nguyên học tập đâu rồi á?”
Gõ xong lại cảm thấy như vậy không được tự nhiên, lại xóa từ đầu tới đuôi, rồi mở một cuốn sách bài tập toán ra, tùy ý tìm một bài toán khó, dùng điện thoại chụp một tấm hình, lại lần nữa gõ từng chữ từng chữ vào khung chat: “Có một câu này mình làm không được, cậu giúp mình với được không?”
Sau đó lại sợ rằng bài này quá đơn giản và sẽ khiến anh cảm thấy phiền, một lần nữa, cậu xóa hết tin nhắn ấy. Giằng co hết mấy lần, Đào Khê bỗng dưng không muốn nhắn nữa. Cậu ném thẳng điện thoại sang một bên, cầm lấy bút vẽ bắt đầu họa tranh, ngày mai phải đưa bản thảo cho một sinh viên mỹ thuật rồi. Còn chưa vẽ được tròn méo gì, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên một tiếng thông báo, Đào Khê nhanh chóng cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Lâm Khâm Hòa cho gửi cho cậu một tin nhắn.
“?” Một dấu chấm hỏi đơn giản.
Trên đầu Đào Khê cũng nổi lên một dấu “?”
Cậu hơi buồn bực, chột dạ trả lời: “Sao vậy?”
Lâm Khâm Hòa gửi cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình. Là tấm ảnh chụp giao diện Wechat, phía trên khung chat là dòng chữ “Đối phương đang nhập…” và thời gian là mười phút trước đó.
Má! Tại sao không ai nói với cậu là WeChat có cái chức năng thiểu năng thế này?!
Lỗ tai Đào Khê nóng bừng lên, cậu luống cuống tay chân gửi tấm ảnh mười mấy phút trước vừa chụp cho Lâm Khâm Hòa, sau đó gõ một câu: “Bài này mình không biết làm.”
Lâm Khâm Hòa không đáp lại. Đào Khê thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút mất mát. Mà không lâu sau, Lâm Khâm Hòa gửi cho cậu một tấm hình chụp một tấm giấy nháp, trên giấy nháp ghi rõ bài toán được giải một cách rõ ràng, nét chữ vững vàng, đẹp mắt.
Đào Khê vui vẻ không thôi, cả khuôn mặt hơi ửng hồng, cậu nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn bạn cùng bàn nhé!”
Lâm Khâm Hòa không nói gì, chỉ gửi cho cậu một tệp lưu trữ đám mây. Đào Khê không hiểu mấy phần mềm khác làm, hỏi Phan Ngạn mới rõ. Sau khi download tệp lưu trữ đám mây kia về cậu mới biết trong tệp đấy chứa đầy những tư liệu học tập về các môn học khác nhau và được sắp xếp gọn gàng theo từng danh mục. Cậu nghĩ, tư liệu học tập như thế này hẳn là tốt hơn nhiều so với tài liệu của Tất Thành Phi nên không được thêm vào nhóm đấy cũng chả sao cả.
Sau đấy, cậu đáp lại Lâm Khâm Hòa hai từ: “Cảm ơn.”
Nhưng Lâm Khâm Hòa không nhắn lại.
Đào Khê nhìn đoạn chat này đến ngẩn cả người, một lát sau cậu lại lần nữa bấm vào tấm avatar trống rỗng của Lâm Khâm Hòa mới phát hiện ra rằng, vòng bạn bè của Lâm Khâm Hòa đã không còn trống nữa. Anh đã cập nhật chín bức ảnh vào một tiếng trước, không kèm bất kỳ chú thích nào. Đào Khê mở bức ảnh đầu tiên ra xem, cậu nhanh chóng nhận ra những bức ảnh là do Lâm Khâm Hòa chụp được khi anh đang đi du lịch ở Nhật Bản. Dĩ nhiên là chụp đẹp hơn so với mấy bức hình của Tất Thành Phi rồi, những bức ảnh này của Lâm Khâm Hòa có thể coi là chuyên nghiệp ấy chứ.
Bầu trời hoàng hôn ở những con hẻm phố lọt vào trong ống kính của anh cứ như một dải pháo bông yên tĩnh của tháng mười, bóng người trải dài dưới bầu trời ráng vàng vụn vỡ, phảng phất như những chiếc lá thu đỏ phủ đầy vùng núi Hokkaido.
Đào Khê bỗng nhớ đến buổi chiều ngày hôm qua, bầu trời gần về đêm cũng trông như vậy. Lâm Khâm Hòa ngồi giữa phòng nhạc, đàn lên một khúc nhạc chỉ cậu mới có thể nghe – “Merry Christmas, mr. Lawrence.” Lúc đó, dường như tất cả những uất ức, ghen tuông và xấu hổ trong lòng đã dần chìm sâu vào trong tiếng đàn dương cầm ấy như lá đỏ chao nghiêng rơi vào vũng nước, giọt mưa phùn tí tách rơi xuống khe suối trong veo.
Cậu thẩn thơ một lúc lâu rồi like và lưu hết tất cả chín tấm hình này lại, chọn một trong số đó làm hình nền của cậu và một bức hình khác làm hình nền cuộc trò chuyện của cậu và Lâm Khâm Hòa.