Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 17




Dương Đa Lạc đang ngồi trên giường chơi game trên điện thoại. Thấy Lâm Khâm Hòa bước vào, cậu ta vội vàng giấu điện thoại vào chăn bông, than thở: “Khâm Hòa ca, sao hôm nay cậu về muộn vậy?”

Lâm Khâm Hòa không trả lời, kê bàn bên cạnh giường rồi đặt khay cơm lên.

“Ăn cơm đi.”

Dương Đa Lạc cau mày: “Mình thấy khó chịu, ăn không vô.”

La Trưng Âm đã nhiều lần bưng cơm cho Dương Đa Lạc nhưng cậu ta nhất quyết không muốn nên La Trưng Âm không biết phải làm thế nào.

“Sao lại khó chịu?” Lâm Khâm Hòa hỏi.

Dương Đa Lạc im lặng một lúc rồi mới chịu nói: “Mình chạm mặt người tình mới của Dương Tranh Minh rồi. Vì lấy lòng mình mà buổi chiều, mụ đến trường tặng đồ cho mình. Khâm Hòa ca ơi, mụ ấy giống mẹ mình cực. Mình ghê tởm đến nỗi muốn nôn.”

Lâm Khâm Hòa im lặng nhìn cậu ta. Dương Đa Lạc biết Lâm Khâm Hòa sẽ không bao giờ cùng cậu nói chuyện về Phương Tuệ, cũng lờ mờ có cảm giác Lâm Khâm Hòa không thích mẹ cậu. Nhưng hiện tại trong lòng lại dồn nén bao uất ức, cậu chỉ muốn trút bỏ từng thứ một.

“Bây giờ, mình thấy ai giống mẹ là trong người không thoải mái. Cậu biết không, lần đầu tiên nhìn thấy Đào Khê, mình đã nghĩ sao lại có nhiều người giống mẹ đến vậy. Đặc biệt là đôi mắt kia, chúng giống nhau quá đỗi. Mình nhớ về cơn ác mộng lúc trước, mình mơ thấy mình không phải con của mẹ và rồi mọi người đều rời bỏ mình.”

Nói xong lời cuối, tròng mắt của Dương Đa Lạc dần đỏ lên. Tuy nhà ngoại và mẹ La hiếm khi nhắc đến mẹ trước mặt cậu nhưng trước giờ cậu đều biết, ít nhiều họ vẫn sẽ thất vọng vì cậu không giống Phương Tuệ. Không riêng về ngoại hình, mà còn về tài năng hội họa và khả năng sáng tác văn thơ.

Dương Đa Lạc cũng muốn chăm chỉ học vẽ. Hồi còn tấm bé, khi giáo viên hỏi ước mơ của cậu ta là gì, cậu luôn đáp rằng muốn trở thành một họa sĩ như mẹ. Nhưng Dương Đa Lạc hoàn toàn không có năng khiếu. Sau này, trong cơn nóng giận, cậu dứt khoát không vẽ nữa, họ không những không trách mắng mà còn au ủi cậu. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy buồn.

Dương Đa Lạc ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa: “Khâm Hòa ca, mỗi khi thấy cậu nói chuyện với Đào Khê là mình lại nhớ về cơn ác mộng kia nên không khỏi khó chịu.”

Cậu hy vọng Lâm Khâm Hòa sẽ an ủi mình nhưng lại nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Cậu không thể vì một giấc mơ mà đi ghét người chưa từng động chạm đến cậu.”

Dương Đa Nhạc sửng sốt. Trong khi cậu đang buồn não ruột thì Lâm Khâm Hòa chỉ đơn giản dửng dưng. Cậu ta tức giận đập bàn khiến đũa trên khay lăn long lóc, lớn tiếng nói:

“Trắng ra là Đào Khê có thái độ thù địch với mình trước! Khâm Hòa ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, còn Đào Khê chỉ mới đến có mấy ngày, thế mà cậu lại về phe nó!”

Dương Đa Lạc không thể lý giải tại sao bản thân lại đề phòng Đào Khê như thế. Đó dường như là một loại bản năng tự vệ, như thể người này có khả năng gây nguy hiểm cho cậu vậy. Cậu cũng cảm thấy cách Lâm Khâm Hòa đối xử với Đào Khê rất khác biệt. Điều này làm Dương Đa Lạc lo lắng và sợ hãi không thôi vì dường như cậu sắp bị cướp mất một thứ gì đó.

Lâm Khâm Hòa nhăn mày, âm vực trở nên nặng nề: “Dương Đa Lạc.”

Dương Đa Lạc hoảng hồn vì mỗi lần Dương Đa Lạc gọi tên cậu đầy đủ, có nghĩa là anh đang cực kì bực mình và cậu sợ nhất là khi anh giận. Dương Đa Lạc đành cúi đầu, lúng túng không nói nên lời.

“Ăn trước đã. Cậu lớn từng này rồi. Mẹ cậu không hy vọng cậu sẽ thế này đâu.”

Lâm Khâm Hòa đưa đũa cho Dương Đa Lạc. Mỗi lần cậu ta cục cằn, chỉ cần Lâm Khâm Hòa nhắc đến mẹ của Dương Đa Lạc, đa số cậu ta sẽ nghe lời. Dương Đa Lạc im lặng cầm lấy, bắt đầu cúi đầu ăn. Dương Đa Lạc có thể tùy hứng nhưng không thể làm chuyện có lỗi với cuộc sống mà mẹ cậu ta dùng cả sinh mạng để đổi lấy.

Lâm Khâm Hòa xem cậu ta ăn vài thìa rồi mới ra khỏi phòng. La Trưng Âm lặng lẽ đứng bên ngoài, nhẹ nhõm thở phào khi thấy Dương Đa Lạc bắt đầu ăn. Hai mẹ con im lặng xuống lầu. Đến phòng khách, La Trưng Âm hỏi: “Đào Khê kia là gì với Lạc Lạc? Lý do gì mà Lạc Lạc ghét Đào Khê thế?”

Bà chỉ nghe được một nửa, chẳng hề biết được những lời Dương Đa Lạc nói trước đó. Lâm Khâm Hòa biết La Trưng Âm nghe trộm nên lấp liếm đáp: “Không có chuyện gì ạ.” Anh ngập ngừng, thanh âm cũng trầm hẳn xuống: “Mọi người cứ định chiều cậu ấy đến khi lớn sao?”

Ngoại trừ ở trước mặt anh, Dương Đa Lạc chỉ biết nghĩ, không những được nước lấn tới (*) mà còn hay làm mình làm mẩy (*) bắt người nhà dỗ dành.

(*) Gốc là 想做什么就做什么: thích làm gì thì làm.

(*) Gốc là 耍脾氣: trở nên tức giận.

La Trưng Âm giật mình, thở dài nói: “Cơ thể thì yếu ớt, từ nhỏ đã mất mẹ, bố có… cũng như không. Chúng ta nên yêu thương và đối tốt với thằng bé.”

Lâm Khâm Hòa nhíu mày, không muốn nghe cái câu đã được lặp lại vô số lần.

*

Khi đêm đen phủ kín, Đào Khê vẫn còn trằn trọc nghĩ cách để đối xử tốt với Lâm Khâm Hòa. Cậu càng ngẫm, càng thấy bản thân vô dụng. Lâm Khâm Hòa chẳng thiếu cái gì, còn cậu thì cái gì cũng thiếu. Cuối cùng, Đào Khê quyết định sẽ phỏng vấn vài chuyên gia về lĩnh vực này.

Hôm sau đến trường, lớp học bỗng nhiên dư ra một chỗ ngồi. Đào Khê nghe mọi người kể rằng Giang Hinh Vân chuyển trường không lý do, còn Trần Nhã Thuần và Trương Mộng Đồng bị ban giám hiệu phê bình và xử phạt.

Thực ra, hôm qua, ba cô nàng đã đến xin lỗi Đào Khê nhưng cậu không chấp nhận. Bởi lẽ Đào Khê không phải loại người rộng lượng cho cam. Đào Khê cũng chẳng quan tâm vì trong đầu cậu chỉ có mỗi Lâm Khâm Hòa và học hành. Và tất nhiên là Lâm Khâm Hòa quan trọng hơn việc học rồi! 

“Có cần mình lấy nước hộ không?” Đào Khê nhìn bình nước chỉ còn một nửa của Lâm Khâm Hòa, chớp chớp mắt.

“Không cần.”

“Ồ.”

Đào Khê cầm bình nước lên rồi đi một mạch đến phòng uống nước. Cậu phát hiện, tuy Lâm Khâm Hòa miệng nói “không” nhưng cũng không hẳn là “không muốn”.

Cậu lấy đầy bình, trở về chỗ ngồi rồi đặt lên bàn của Lâm Khâm Hòa. Cậu cười hì hì: “Không cần cảm ơn đâu nè.”

“…” Lâm Khâm Hòa vẫn cúi đầu lật một trang sách.

Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa và bắt đầu rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ lấy nước giúp cũng vô dụng? (*)

(*) Gốc là 这个没什么卵用的作用 (Điều này không có lợi cho trứng) giống câu 然而并没有什么卵用 (ran and egg: Không có tác dụng gì cho trứng) – một cụm từ lóng xuất hiện ở năm 2015, đều có nghĩa là “không có ích gì”.

Trong tiết, cậu không thể nói chuyện riêng với Lâm Khâm Hòa. Còn sau giờ học cũng không cùng đường về nhà với anh, huống chi bên cạnh Lâm Khâm Hòa còn có “một cái đuôi phiền phức” Dương Đa Lạc.

Học tập ư? Cậu còn đang nhờ Lâm Khâm Hòa giảng bài cho mình kia kìa.

Đời sống sinh hoạt à? Cậu mới là đối tượng cần xóa đói giảm nghèo đây nè.

Đào Khê gối đầu lên cánh tay, nghiêng nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa đến ngẩn người. Suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn không biết bản thân có thể giúp gì được cho anh. Cho nên Đào Khê quyết định sẽ tìm người hỏi. Vừa chuẩn bị cất mắt đi thì cậu phát hiện vành tai của Lâm Khâm Hòa hơi đỏ. Tầm cuối thu đương tháng chín, nắng gắt tỏa nhiệt nhiều nhưng trong phòng học vẫn mở điều hòa mà.

Đào Khê ngẫm một chút, cuối cùng vẫn thân thiện hỏi: “Có cần mình hạ nhiệt điều hòa xuống không? Mình thấy cậu hơi nóng á.”

Kết quả là Lâm Khâm Hòa chẳng nói chẳng rằng bước ngay ra ngoài lớp học. Đào Khê ngẩn người, không hiểu tại sao Lâm Khâm Hòa lại hành động như vậy.

Với phẩm chất ham học hỏi, người cậu tìm đến đầu tiên là Tất Thành Phi.

“Làm thế nào để đối xử tốt với một người sao? Không dễ đâu. Giúp cô ấy làm bài tập Tiếng Anh, vào mùa hè thì mua kem cho cô ấy, đông sang thì tặng một cốc trà sữa, chơi bóng rổ để gây ấn tượng với cổ, còn nếu cô ấy đau bụng thì đưa cô cốc nước nóng,…”

Tất Thành Phi thao thao bất tuyệt truyền đạt những kinh nghiệm của bản thân trong công cuộc chiếm lĩnh trái tim của Kim Tinh mà chẳng hay biết chính cậu ta còn chưa bao giờ thành công. Đào Khê nghĩ, chắc bản thân bị ấm đầu nên mới hỏi Tất Thành Phi.

Sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ vào ngày chủ nhật, Đào Khê thu dọn họa cụ chuẩn bị để đi về thì bị Kiều Dĩ Đường ngăn lại: “Đàn em, ăn trưa cùng chị đi.”

Đào Khê trông đôi mắt híp lại của Kiều Dĩ Đường, trong lòng dấy lên một loại cảm giác kì lạ, luôn cảm thấy Kiều Dĩ Đường như một sinh viên y khoa đang tràn đầy nhiệt huyết muốn khám phá con chuột bạch là mình.

Trong đầu Đào Khê hiện ra ngay bản kiểm điểm mà Lâm Khâm Hòa bắt viết nên lập tức từ chối: “Bữa trưa em ăn tùy tiện lắm. Chắc chắn chị ăn không quen đâu ạ.”

Kiều Dĩ Đường vẫn không bỏ cuộc, thuận miệng nói: “Chị cũng ăn tùy tiện. Chị ăn được cả bánh lẫn mì. Đừng lo nha, đây chỉ là truyền thống của câu lạc bộ thôi. Lần trước liên hoan em không tham gia nên bây giờ chị nhất định phải bù cho em.”

Đào Khê còn lưỡng lự thì Kiều Dĩ Đường đã nói thêm: “Nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi chị. Học hành, đời sống cá nhân và chuyện tình cảm,… mấy vấn đề này chị giải đáp được hết.”

Đào Khê lung lay rồi. Cậu có quá nhiều suy tư quan trọng cần được thông suốt. Hơn hết, Kiều Dĩ Đường không học ở lớp cậu, điều này khiến cậu cực kì an tâm.

Ở một quán mì bình dân bên vệ đường, Kiều Dĩ Đường cầm đũa vớt hai sợi mì dài rồi đếm từng đầu ngón tay: “Em tìm đúng người rồi đó. Tính từ hồi tiểu học đến giờ thì chị từng có tổng cộng mười người bạn trai. Người yêu hiện tại của chị đang học năm hai trường đại học Y Văn Hoa.”

Đào Khê hơi khó hiểu, cậu hỏi về cách đối xử tốt với một người, tự dưng Kiều Dĩ Đường khoe tổng số bạn trai làm gì?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Đào Khê, Kiều Dĩ Đường cho rằng cậu chàng ngu ngơ này “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” bèn nói: “Em có crush và muốn theo đuổi cô ấy đúng không?”

Đào Khê giật nảy. Đúng vậy, vì thích Lâm Khâm Hòa mà cậu đã một mình từ huyện Thanh Thủy đến tận đây.

“Vâng, em thật sự rất khát khao người đó.” Đào Khê cất giọng điệu chắc chắn khẳng định và ánh mắt cậu kiên định hơn bao giờ hết.

Đôi đũa của Kiều Dĩ Đường rơi xuống tô mì. Cô kinh ngạc nhìn Đào Khê, nghĩ chắc mình nghe lầm rồi. “Khát khao người đó”, lời này… quá lộ liễu và thậm chí còn có đôi phần khêu gợi. Và chủ nhân của câu nói ấy là một cậu bé ngây thơ đã hỏi cô làm cách nào để đối xử tốt với một người.

Kiều Dĩ Đường cân nhắc: “Crush của em là người như thế nào?”

Đào Khê bưng bát mì, hai mắt sáng quắc: “Cậu ấy rất tốt, học giỏi, đẹp, đối xử tốt với mọi người, tốt bụng và có tinh thần trượng nghĩa. Trên đời này, không có ai tuyệt vời hơn cậu ấy hết!”

Kiều Dĩ Đường bị hào quang trong đôi mắt của Đào Khê đả kích. Đấy là thứ ánh sáng muốn giấu người mình yêu vào trong ngăn cuối của trái tim và nguyện ý vì người ấy mà trao đi tất cả. Đó cũng chính là loại cảm giác mà cô chưa được trải qua ở mười người bạn trai kia. Cô không khỏi chua chát nói: “Làm gì có ai hoàn hảo như thế.”

“Không, cậu ấy là một người vẹn toàn từ trên xuống dưới!” Đào Khê phản bác.

Kiều Dĩ Đường mắc nghẹn: “Người như vậy khó theo đuổi lắm đó. Nếu tốt như em nói thì chắc chắn có vô số người thích cô ấy.”

Đôi mắt Đào Khê hóa ảm đạm, cậu nói: “Là như này. Tính cách cậu ấy lạnh lùng lắm, không thích nói chuyện. Em không biết làm sao để kéo ngắn khoảng cách với cậu ấy.”

Cậu ngừng một chút, như thể lại nghĩ đến điều gì mà thanh âm có chút mất mát: “Hơn nữa, cậu ấy còn có một người bạn cực kì thân.”

Kiều Dĩ Đường tò mò hỏi: “Quan hệ của cô ấy với người bạn kia là như thế nào?”

Đào Khê bất ngờ, rất khó để giải thích rõ ràng cho Kiều Dĩ Đường. Do vậy, cậu thẳng thắn đáp: “Mối quan hệ của họ rất tốt, em không thể không ghen tị với người đó.”

Đầu của Kiều Dĩ Đường lại nảy lên vô số dấu hỏi chấm. Tại sao lại có người ghen tị với cả chị em bạn dì với người mình thích nhỉ?

Cô suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Làm sao mà phải ghen? Nếu em thích một người, có nghĩa là em muốn hôn người đó, muốn cùng người ấy làm tình, thậm chí là kết hôn. Còn bạn chỉ đơn thuần là bạn mà thôi. Khi các em bên nhau rồi, cô ấy sẽ chỉ là của mình em, bạn bè có thân thiết đến mức nào thì cũng không thể xen vào thế giới của tụi em được đâu.”

Đào Khê sốc bay màu.

Yêu, hôn môi, làm tình,..

Yêu, hôn môi, làm-

Cậu chưa từng nghĩ đến những điều này, thật ra là không dám tưởng tượng đối tượng của những xúc cảm này lại là Lâm Khâm Hòa. Cậu chỉ đơn thuần vụng về tiến tới chỗ của Lâm Khâm Hòa, muốn tiến vào thế giới của anh và muốn được sóng vai với anh, chứ chưa từng nghĩ tới việc Lâm Khâm Hòa sẽ trở thành của riêng cậu.

Liệu Lâm Khâm Hòa có thể thuộc về mình cậu ư?

Chỉ mơ mộng một chút thôi mà đầu óc Đào Khê như đang lơ lửng trên chín tầng mây, đến cả thế giới cũng trở nên bừng sáng. Ngay sau đó, Đào Khê tự nảy số cảnh tượng cậu và Lâm Khâm Hòa cùng làm những việc ấy. Nhưng chỉ mới nghĩ đến thôi, cậu vội tắt điện, cả khuôn mặt nóng hầm hập.

Kiều Dĩ Đường buồn cười ngắm nhìn bầu má đỏ ửng cùng đôi mắt ướt của cậu chàng và tự hỏi cô gái may mắn nào đã được một chàng trai đẹp đến vậy trộm thương thầm nhớ. Cảm giác hoài niệm tuổi thanh xuân chẳng thể lý giải làm cô thở dài thườn thượt: “Cứ nghĩ kĩ rồi hẵng hỏi chị, chị sẽ chỉ cho cưng các cách mở cửa trái tim nàng.”

Trong khoảnh khắc này, ngay tại quán mì đó, Đào Khê đã học được rất nhiều điều và đồng thời cũng đặt ra một mục tiêu lớn: cậu muốn theo đuổi Lâm Khâm Hòa và được anh đáp lại. Điều đầu tiên, cậu cần mua điện thoại để tải WeChat như Kiều Dĩ Đường chỉ.

Cùng lúc ấy, Kiều Dĩ Đường đã thỏa mãn với những thông tin vừa thu thập được. Cô mở WeChat và lạch cạch gõ tin nhắn.

“Bạn cùng bàn của đằng ấy phải lòng ai đó rồi. Có vẻ là một cô nàng đứng nhất lớp và không thích nói chuyện. Lớp em có ai như này à?”

*

Tác giả: Tiểu Đào đã quyết định cưa cẩm chồng của ẻm rồi đó!



Bí:

Nếu các bạn nào thắc mắc tại sao Kiều Dĩ Đường lại gọi người Đào Khê thích là “cô ấy” trong khi Đào Khê nói là “cậu ấy” thì để mình giải thích nhé.

Như mình từng chú thích, ở tiếng Trung, 她 (cô ấy) và 他 (anh ấy) đều đồng âm là /tā/. Vậy khi Đào Khê nói “cậu ấy” thì Kiều Dĩ Đường lại hiểu nhầm thành “cô ấy” vì cô không nghĩ đến crush của Tiểu Đào là con trai. Ngược lại, Tiểu Đào của chúng ta cũng ngây thơ chẳng hay biết đàn chị đã hiểu lầm, thành ra cứ vô tư khen người yêu thôi. Cũng vì sự lệch sóng của đôi bên mà công cuộc tán tỉnh bạn Lâm của Tiểu Đào cũng xảy ra vài chỗ “chập mạch” nhưng vẫn không kém phần đáng yêu.

Nói chung là, đàn chị Kiều đã vô tình góp không ít sức giúp hai bạn nhà chèo thuyền cập bến đấy nhá uwu.